- Làm sao có thể?
Hồng Hài Nhi giật mình, hoa đằng ngay cả nàng cũng không đối phó được, vậy mà không dám tới gần Đường Tăng.
- Mở cho ta!
Hồng Hài Nhi khẽ kêu, bỗng nhiên thoáng giãy dụa, rốt cục tránh ra hoa đằng cuốn lấy nàng.
- Bạch!
Bất quá sau một khắc, Đường Tăng bỗng nhiên thuấn di xuất hiện ở bên người nàng, một tay bắt lấy nàng.
- Buông bản Đại vương ra!
Hồng Hài Nhi gầm thét, phóng thích Tam Vị Chân Hỏa.
Nhưng Đường Tăng trực tiếp dùng lực lượng ý chí cách trở Tam Muội Chân Hỏa ở bên ngoài, Tam Muội Chân Hỏa không gây thương tổn được hắn mảy may.
- Làm sao có thể?
Hồng Hài Nhi kinh hô, đây đã là lần thứ hai nàng kinh hô câu này.
Phải biết, xem như Tôn Ngộ Không năm đó cũng kiêng kị nàng Tam Muội Chân Hỏa, không dám tới gần.
Nhưng Đường Tăng này có thể miễn dịch Tam Muội Chân Hỏa, đây quả thực không thể tưởng tượng nổi, trước nay chưa từng có.
Nếu tu vi của Đường Tăng viễn siêu nàng thì thôi, nhưng trên thực tế tu vi của Đường Tăng còn thấp hơn nàng một chút a.
- Ăn ta một thương!
Hồng Hài Nhi khẽ kêu, bỗng nhiên đâm về Đường Tăng.
- Đang!
Đường Tăng vội vàng dùng Cửu Hoàn Tích Trượng ngăn trở, đồng thời nhấc Hồng Hài Nhi lên, liên tiếp uy nghiêm nói:
- Tiểu nha đầu, lại nghịch ngợm sẽ đánh đòn.
Nhưng Hồng Hài Nhi căn bản không nghe, Hồng Anh thương cải biến phương hướng, đâm tới đầu Đường Tăng.
Đường Tăng uốn éo thân thể của Hồng Hài Nhi, cải biến phương hướng của Hồng Anh thương, sau đó đặt Hồng Hài Nhi lên đùi, vung tay đánh mông nhỏ của Hồng Hài Nhi.
- A... Đường Tăng, ngươi dám đánh mông bản Đại vương...
Hồng Hài Nhi kêu thảm, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng.
- Ba! Ba! Ba!
Đường Tăng mắt điếc tai ngơ, vung tay đánh xuống.
- A! A a! ! Đường Tăng ngươi muốn chết! !
Hồng Hài Nhi gầm thét, toàn thân phun ra Tam Muội Chân Hỏa, muốn thiêu chết Đường Tăng.
Nhưng tất cả hỏa diễm đều bị một cỗ lực lượng thần kỳ cách trở ở bên ngoài, mặc dù vẫn có thể cảm nhận được nhiệt độ cao kinh khủng, cũng đã không gây thương tổn được Đường Tăng.
- Để ngươi nghịch ngợm, để ngươi không ngoan, đánh chết ngươi!
Đường Tăng tiếp tục đánh, cái mông nhỏ của Hồng Hài Nhi đã bị đánh đỏ lên.
- Dừng tay...
- Thả bản Đại vương ra!
- Hỗn đản...
Hồng Hài Nhi không ngừng mắng, nhưng Đường Tăng thờ ơ, đến cuối cùng, nước mắt của Hồng Hài Nhi đã chảy ra, bị đánh khóc.
- Thế nào? Còn dám nghịch ngợm hay không?
Đường Tăng ngừng lại, uy hiếp nói.
Hồng Hài Nhi ngẩng đầu căm tức nhìn Đường Tăng, không nói chuyện, chỉ có nước mắt treo ở trên khuôn mặt nhỏ nhắn, lộ ra ta thấy mà yêu.
- Còn không nghe lời? Ta...
Đường Tăng vung tay lên, muốn đánh tiếp.
- Không cần đánh nữa...
Hồng Hài Nhi biến sắc, vội vàng kêu lên.
- Vậy ngươi còn dám công kích bần tăng hay không?
Đường Tăng hỏi.
- Không dám.
Hồng Hài Nhi cắn răng nghiến lợi trả lời.
- Nói sớm đi. Nữ hài tử, nên dịu dàng động lòng người, nếu không sinh ra khuôn mặt khả ái như vậy, sẽ lãng phí.
Đường Tăng cười nói, buông Hồng Hài Nhi xuống, đồng thời lấy thiết hoàn kim sắc ra.
- Đó là của ta!
Hồng Hài Nhi cả giận nói, đồng thời cắn răng xoa cái mông nhỏ, đau chết rồi, nàng hận chết hỗn đản này.
- Đây là của bần tăng, ngươi nhìn kỹ.
Đường Tăng giơ chỗ tổn hại của Cửu Hoàn Tích Trượng cho Hồng Hài Nhi nhìn, đồng thời lại lấy ra thiết hoàn kim sắc trước đó tìm được.
Hiện tại trên Cửu Hoàn Tích Trượng chỉ có bảy cái vòng, trống hai chỗ, tăng thêm hai cái vòng này là vừa vặn bù đắp.