Một cơn gió gào thét lập tức thổi tới khiến nhiều người không mở mắt ra được, ngay sau đó tất cả mọi người giật mình phát hiện xung quanh xuất hiện những đám sương, khi hít đám sương này toàn thân lại cảm thấy rất dễ chịu, thể lực vốn đã tiêu hao lập tức nhanh chóng trở lại.
- Mọi người kiên trì một chút, nếu không đi tiếp được thì cố gắng hít thở, thật sự không theo được nữa thì nghỉ ngơi rồi tiếp tục đi, không nên cản đường, chỉ cần mọi người đứng trên đoạn đường này thì sẽ không bị sinh vật biến dị tấn công, nhưng núi lửa tối nay sẽ phun trào, tự giải quyết cho tốt.
Đường Tăng nói, giọng nói vang vọng trên cả đoạn đường trường đại học này.
Tất cả đều tiếp tục tiến về phía trước, dần dần vào trong vòng thành đường.
Đường Tăng phát hiện càng rời xa thành phố thì động vật phía bên ngoài cũng trở nên nhiều hơn, vô số loài đã qua dị biến, hình thể rõ ràng to hơn so với động vật bình thường rất nhiều.
Những động vật biến dị kia phần lớn có tính công kích, dường như vì cần nhiều năng lượng tiến hóa mà thúc đẩy thú tính hung tàn.
Càng đi về phía trước thì các loại biến dị cũng càng tăng lên.
Đường Tăng dừng bước, lâm vào trầm tư.
“Mặc dù mình có thể dẫn dắt họ rời đi an toàn, nhưng con đường này chắc chắn sẽ mất nhiều thời gian.
“Mà rời khỏi thành phố này thì thú biến dị sẽ càng xuất hiện nhiều hơn, đường cái e rằng cũng sẽ không dễ đi, cho dù có quân đội hộ tống thì lại càng lành ít dữ nhiều.
“Đã như vậy thì muốn đến nơi nào mà núi lửa không cách nào ảnh hưởng tới được, cũng không biết phải mất bao lâu, dọc đường đi chắc chắn sẽ còn nhiều tình huống khác xảy ra, số người còn có thể khu vực tập hợp mới có lẽ không còn dư lại nhiều.”
Đường Tăng quay đầu nhìn về phía núi lửa thành Tây sắp phun trào, hai mắt hơi híp lại.
- Phó Cục trưởng, sao không đi nữa?
Bạch Lộc nghi ngờ nói.
Đường Tăng liếc nhìn những người có thiên phú giúp mở đường mệt mỏi, đột nhiên nói:
- Đường chỉ mở tới đây thôi, mọi người nghỉ ngơi ngay tại chỗ, không được rời khỏi đường mà tôi đã vạch ra ngoài trăm thước, nếu như tối nay núi lửa phun trào thì mọi người phải tận lực tránh xa nơi này, không được đi vào vùng núi lửa.
- Phó Cục trưởng, vậy còn anh?
Bạch Lộc dường như có dự cảm không tốt.
- Tôi đi núi lửa, xem có thể giải quyết được tai họa ngầm hay không.
Đường Tăng dứt lời liền nhún chân một chút, thân mình nhảy vọt lên rơi xuống một tòa nhà cao tầng ở đằng xa, sau đó tiếp tục nhảy vài cái liền biến mất trước mặt mọi người.
- Sao cao nhân đã đi rồi?
- Cao nhân đừng vứt bỏ chúng tôi mà...
Rất nhiều người luống cuống, cả chặng đường này bọn họ đã chứng kiến bản lĩnh của Đường Tăng.
Hiện giờ Đường Tăng rời đi, bọn họ đột nhiên không có cảm giác an toàn.
- Giải quyết tai họa ngầm núi lửa? Con người sao có thể chống lại sức mạnh thiên nhiên được?
...
Bên tai vang lên những tiếng o o, Đường Tăng nhảy trên những tòa nhà tan hoang, nhảy qua mấy cái ngã tư, tốc độ đạt tới mức cao nhất tiến đến phía Tây thành phố.
Suốt dọc đường đi gặp phải những người bị tòa nhà sụp đổ cản đường, Đường Tăng liền tiện tay cứu, có thể sống sót hay không cũng chỉ có thể dựa vào chính bọn họ mà thôi.
Lộc cộc lộc cộc....
Rầm rầm.....
Lúc này phía Tây thành phố đã xảy ra đại chiến, một số lượng lớn động vật biến dị chạy vào sâu trong thành phố, xung đột với quân đội đóng quân nơi này.
Mưa bom bão đạn gào thét đánh chết tất cả động vật biến dị, nhưng sau đó lại nhanh chóng có những động vật biến dị khác không sợ chết vọt tới.
Những quân nhân kia chưa từng nhìn thấy cảnh tượng như vậy.
Trước kia cho dù có là chiến tranh thì cũng chỉ đánh ở biên giới với nhân loại thôi, hơn nữa đều là đánh thăm dò.
Hiện giờ là lần đầu tiên đánh với thú biến dị, họ thực sự không thích ứng được, chủng loại hung hãn không sợ chết mà chạy này khiến cho da đầu tê dại.