Đường Tăng lập tức câm nín, có khoa trương tới vậy không?
Nhưng hắn lại không có nửa điểm lo lắng. Mặc dù hắn bỏ đi rất nhiều nhục thân hoạt tử, nhưng cỗ thân xác hiện tại cũng đủ cường đại, mấy thứ như súng này còn chưa thể gây thương tổn cho hắn.
Một đám người từ trung niên tới lão niên mặc áo blue trắng nhanh chóng chen lấn vào, vừa hưng phấn vừa khẩn trương nhìn Đường Tăng.
- Trời ơi, thật sự sống lại!
- Điều này sao có thể?
- Chuyện này không khoa học...
Một đám người trợn to hai mắt.
Đường Tăng mặt không cảm giác nhìn những người này, hắn phát hiện một người trong đó còn đã từng là bạn học của hắn. Mặc dù cô bạn kia đã trưởng thành hơn rất nhiều, nhưng dựa vào sợi tơ nhân quả, Đường Tăng vẫn nhận ra nàng.
Cô bạn kia gọi là Trương Du Liên, lúc này cũng có chút nghi ngờ nhìn hắn.
- Nhanh nhanh nhanh, gọi bác sĩ Trương tới, nhất định phải nghiên cứu ra bí mật hắn sống lại. Đây tuyệt đối là phát hiện lớn nhất thế kỷ mới.
- Người đã chết lại có thể sống lại, điều này thật sự không tưởng tượng nỏi.
- Máy cắt laser đâu, nhất định phải cắt lấy một ít đồ nghiên cứu...
- Chúng ta nói muốn nghiên cứu hắn trước mặt hắn, có ổn không?
- Sợ cái gì, hắn là cổ nhân ít nhất là hai ngàn năm trước, chắc chắn nghe không hiểu lời chúng ta nói...
Nhưng mà ngay lúc này, Đường Tăng bỗng nhiên lên tiếng, giọng nói hơi có vẻ khàn khàn nói:
- Trương Du Liên, đã lâu không gặp.
Cả phòng điều dưỡng lập tức yên lặng.
Tất cả mọi người đồng loạt nhìn về phía Đường Tăng, trợn mắt há mồm.
Trương Du Liên sửng sốt một chút, sau đó mắt đẹp trợn to, che cái miệng nhỏ:
- Ngươi... Ngươi là...
- Dù sao cũng phải cho cái gối chứ?
Đường Tăng mặt không cảm giác nói, mặc dù bản thân được nằm trong phòng điều dưỡng cao cấp, nhưng trên giường ngay cả chăn gối cũng không có, trên người còn dán đầy máy cảm ứng. Những tên nhà khoa học kia hoàn toàn không đối xử với hắn như người sống.
Một đám chuyên gia giống như gặp quỷ nhìn Đường Tăng.
- Nhường một chút, nhường một chút...
Lúc này bác sĩ Trương chen vào, Trần viện trưởng cũng tới, thấy Đường Tăng đã tỉnh lại, hai người họ trợn mắt há mồm.
- Thật sự sống lại?
- Chuyện này... Thật là không tưởng tượng nổi...
Bác sĩ Trương và Trần viện trưởng chấn kinh tới tột đỉnh.
- Nói đủ chưa? Mau đưa cho anh đây cái gối, thuận tiện tháo hết mấy thứ trên người ta ra đi.
Đường Tăng không nhịn được nói.
- Trời ạ, ta không nghe lầm chứ? Hắn lại có thể nói Hán ngữ hiện đại?
Trần viện trưởng cả kinh hỏi.
- Đây tuyệt đối là phát hiện lớn nhất thế kỷ 21...
Bác sĩ Trương cũng lầm bầm nói.
Mặt Đường Tăng lập tức tràn đầy vẻ bực bội, mặc dù hắn đã tỉnh lại, nhưng cả người vẫn còn vô lực, tạm thời còn chưa thể động.
Trương Du Liên phản ứng đầu tiên, vội vàng cầm một chút đồ bên cạnh, có chút lo lắng kê đầu cho Đường Tăng.
- Cảm ơn.
Đường Tăng khẽ mỉm cười.
- Không... Không có sao...
Trương Du Liên cho tới bây giờ còn chưa phục hồi lại tinh thần từ trong khiếp sợ, không dám tin nhìn Đường Tăng:
- Ngươi, thật sự là Đường Tăng? Làm sao ngươi biết...
- Năm đó đi dã ngoại cùng một đám bạn, gặp phải mưa to như thác đổ, kết quả bị lạc, không ngờ còn có thể sống lại.
Đường Tăng nói.
- Nói bậy nói bạ, ngươi rốt cuộc là ai?
Trần viện trưởng nói, mặt đầy chất vấn nhìn Đường Tăng. Người này coi ông là kẻ ngu sao? Thân thể trước kia hóa đá rõ rành rành như thế, người này chắc chắn là cổ nhân hai ngàn năm trước.
Đường Tăng mặt không cảm giác, nhìn Trần viện trưởng một cái, nhàn nhạt nói:
- Hôm nay ngươi về nhà, mang nhiều vệ sĩ một chút, cẩn thận không thấy được mặt trời ngày mai.
- Ngươi nói gì?
Trần viện trưởng nhướn mày một cái, vệ sĩ của ông ta thì lại dùng súng chỉ Đường Tăng.
- Đừng nghe hắn nói bậy, hắn vừa mới tỉnh lại, nói bậy nói bạ cũng bình thường.
Trương Du Liên vội vàng ngăn cản Trần viện trưởng.
Trần viện trưởng hung ác trợn mắt nhìn Đường Tăng một cái, không thèm so đó, nhưng trong lòng lại rất khó chịu, cổ nhân hai ngàn năm trước này lại uy hiếp hắn, thật là “quỷ dị“.
Ngay sau đó Trần viện trưởng giật mình, “cổ nhân” này làm sao có thể biết cái từ “vệ sĩ” này được chứ? Quan trọng nhất là Hán ngữ hiện đại hắn nói quá trôi chảy rồi!
Đường Tăng không thèm để ý tới Trần viện trưởng nữa, hoặc có thể nói lần này bị thương quá nặng, mặc dù đã tỉnh lại, nhưng tinh thần còn rất kém, không lâu sau lại ngủ mất.