Lần này vừa rời khỏi một môi trường cực đoan như phòng trọng lực, Khương Thành đột nhiên cảm thấy toàn thân nhẹ bẫng, cảm giác cả người bay bổng, tựa như chỉ cần nhẹ nhàng nhảy lên một cái là có thể bay được vậy.
Thuận theo loại cảm giác này, hắn đột nhiên gia tốc.
Hô...
Tiếng gió gào thét bên tai, một giây sau Khương Thành đã ở bên ngoài cách một trăm mét.
- Điều này...
Ngăn chặn nỗi khiếp sợ trong lòng, thần kinh cực mạnh cùng tốc độ phản ứng cực nhanh của hắn điều chỉnh phương hướng tiếp tục gia tốc.
O o...
Cả người hắn nhanh như ảo ảnh, chạy qua chạy lại trong khu vực huấn luyện, chỉ mất khoảng thời gian ba, bốn giây quanh co khúc khuỷu đã xuyên qua ít nhất con đường bảy, tám trăm mét.
Cuối cùng khi nhìn thấy từ xa có người tới, Khương Thành mới dừng lại.
Sau một khắc chạy tới như một cơn lốc, điên cuồng nhấc máy tập thể hình lên khiến không gian xung quanh như xuất hiện bảy tám cơn gió lốc.
- Đã xảy ra chuyện gì...
Người phía trước bị dọa cho hết hồn.
Khương Thành không để ý đến người kia, gương mặt không cảm xúc nhanh chóng rời đi, đi về hướng căng tin, nhưng trong lòng hắn đã vui sướng đến mức muốn nhảy dựng lên cười to ba tiếng.
Bởi vì hắn phát hiện tốc độ của hắn ít nhất đã đạt đến chừng một trăm năm mươi thước một giây, thậm chí còn có thể nhanh hơn.
Có lẽ vì hắn trước đây đã có được cơ duyên, khiến tốc độ của hắn có thể tự điều chỉnh cho tốc độ của cả cơ thể nên mới thích ứng nhanh được.
Cho nên khi hắn ở trong phòng trọng lực cảm thấy sức mạnh của bản thân tăng lên cũng không tính là lớn, ngược lại tốc độ lại tăng lên rất rõ ràng.
“Mình cảm giác được sức mạnh cũng tăng lên nhiều, hiện giờ ít nhất mình đã có thể nâng được vật năm trăm cân rồi.”
“Nhưng sức mạnh cơ thể thì chỉ mới hai điểm hai sao thôi...”
Khương Thành sờ cái bụng đói dẹp lép, mơ hồ đoán được nhu cầu cơ thể.
Vì vậy sau khi đi tới căng tin lần nữa, hắn lại ăn thả phanh.
Đồ ăn vào bụng, hắn có thể cảm nhận được đồ ăn nhanh chóng bị tiêu hóa, hóa thành năng lượng tiêu tán tứ chi bách hải, tế bào khắp thân thể đói đến mức tham lam hấp thu.
Đám đầu bếp ở căng tin trợn mắt há hốc mồm nhìn chăm chú, Khương Thành lần lượt thêm món ăn thêm cơm, một hơi ăn lượng cơm của tám người mới cảm thấy no bụng.
Cảm giác ăn no thật thoải mái, lúc này Khương Thành thậm chí thấy hạnh phúc, thật sự trước đó để để đói quá ác rồi.
Có lẽ do tế bào cơ thể tiến hóa khiến hắn vô cùng khát vọng hấp thu năng lượng, đồ ăn vào đều hóa thành năng lượng bị tế bào hấp thu.
Tế bào tiến hóa cần năng lượng, không thể vô cớ trở nên mạnh mẽ, vậy cũng coi là tuân thủ định luật hấp thu năng lượng chăng.
Rời khỏi căng tin, sau khi hơi tiêu hóa đồ ăn, Khương Thành lại một lần nữa đi kiểm tra năng lượng sinh mệnh của bản thân.
Quả nhiên lần này năng lượng sinh mệnh của hắn trực tiếp đạt tới ba điểm một sao, đồ ăn khi nãy đều đã bị hấp thụ hết rồi, dường như cũng không lãng phí.
Hơn nữa hôm nay cũng uống không ít nước, nhưng hắn lại không hề có cảm giác muốn đi nhà xí.
Khương Thành hoài nghi, với mức độ này, từ nay về sau việc ăn uống gì đó sẽ hoàn toàn bị tiêu hóa, sợ rằng sẽ không cần bài tiết nữa.
Thân thể của con người là một kho tàng lớn, chỉ cần khai phá là có thể khai quật ra sức mạnh kinh người.
Khương Thành không biết tốc độ người khác tiến hóa thế nào, nhưng hắn cảm thấy tốc độ của bản thân không tính là chậm.
Lúc này đã sắp mười giờ, mặc dù Tiến Hóa Giả không cần cưỡng chế ngủ, nhưng trước khi có nơi ở riêng thì tốt nhất là trở về ký túc xá trước mười giờ.
Khi trở về ký túc xá, Khương Thành ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, chiếc đèn pha khổng lồ chiếu lên không trung thành căn cứ, ngăn không cho quái vật phá thành trong đêm tối.
Khương Thành có thể nhìn thấy bên ngoài không trung cách thành bảy, tám trăm mét có rất nhiều quái vật hình thù kì quái đang xoay quanh.
Hắn phát hiện thị lực của bản thân cũng tăng lên rất nhiều, loài chim đang bay mỏ lớn gì đó đều có thể nhìn thấy rất rõ.
Thậm chí những con quái điểu nhiều răng nanh sắc nhọn cũng có thể thấy rõ được.