- Ta có loại cảm giác, thiên hạ sẽ không thái bình bao lâu, rất nhiều chuyện bị ta cải biến, bởi vì ta mà thay đổi, ta không thể không đi làm một ít chuyện.
- Có sự tình không cách nào giải quyết, tìm sư phụ của Trư Cửu Muội, là tiểu nữ hài váy đỏ kia, nàng gọi Hồng Hài Nhi, thực lực của nàng không thua gì ta.
- Bảo trọng, chiếu cố tốt mình!
Thanh âm của Đường Tăng biến mất, từ đầu đến cuối đều rất bình tĩnh.
Nhưng Nữ Vương lại cảm giác Đường Tăng đang vĩnh biệt nàng, nàng tựa hồ cảm nhận được một tia khí tức bi tráng.
- Đường Tăng ca ca...
Nữ Vương khóc rống, nàng biết mình thật yêu Đường Tăng, không còn là bởi vì thiếu nam nhân, nàng đã không cách nào quên hắn!
- Sư gia gia... Ô oa...
Tiếng la khóc của Trư Cửu Muội che lấp thanh âm mưa to, vang vọng ở trong thế giới u ám.
Hồng Hài Nhi từ đầu đến cuối đều đi theo sau lưng Trư Cửu Muội cùng Trư Trư Hiệp, không có đỡ hai tiểu gia hỏa, nhưng thủy chung chú ý bọn hắn, không cho bọn hắn thụ thương.
Ánh mắt nàng xuyên thấu mưa to mênh mông, thấy được ở cuối bình nguyên, thấy được sư đồ Đường Tăng đội mưa, thấy được bộ pháp đi đường kiên định.
Không biết vì sao, nàng vậy mà cảm giác bóng lưng của Đường Tăng rất cô đơn, đồng thời cũng có một loại phẫn nộ bị hắn áp chế, tựa như lúc nào cũng có khả năng bộc phát.
Bỗng nhiên Hồng Hài Nhi có loại cảm giác hãi hùng khiếp vía, luôn cảm thấy cảm xúc của Đường Tăng rất không ổn định, tựa như một ngọn núi lửa muốn bộc phát.
- Là bởi vì tồn tại trong cõi u minh kia đang thúc giục hắn sao? Cho dù hắn rất muốn dừng, nhưng không thể dừng lại, nếu không nhân gian sẽ bởi vì hắn mà phát sinh đại tai nạn?
Hồng Hài Nhi đã xưa đâu bằng nay, nàng có rất nhiều thủ đoạn, có thể nhìn thấy một tia Thiên Cơ.
...
Mưa to thật lâu.
Sư đồ Đường Tăng đội mưa to đi rất lâu.
Thẳng đến bọn hắn rời Nữ Nhi quốc, mưa mới rốt cục dừng lại.
Đường Tăng một mực không nói chuyện, bầu không khí rất ngột ngạt, đám người Ngưu Ma Vương cũng không dám nói chuyện, thậm chí có loại cảm giác nơm nớp lo sợ.
Cảm xúc của Trư Bát Giới cũng rất thấp, vừa mới chuẩn bị xuất phát còn không có gì, chỉ là không nỡ các nữ nhân xinh đẹp của Nữ Nhi quốc.
Nhưng đằng sau nghe được Trư Cửu Muội kêu khóc tê tâm liệt phế, hắn là thật đau lòng, nếu không phải Tôn Ngộ Không một mực lôi kéo, nếu không phải hắn cũng có thể cảm giác được áp lực, thì tuyệt đối sẽ trở về.
Mới đầu Trư Bát Giới bởi vì mình trong lúc vô tình mang thai, mà sinh hạ hai hài tử, cảm giác rất không quen, thậm chí còn có một tia bài xích.
Nhưng hiện tại, chút bài xích kia đã sớm biến mất vô tung vô ảnh, chỉ còn lại lo lắng cùng đau lòng nồng đậm.
- Ai!
Trư Bát Giới không ngừng thở dài, không ngừng quay đầu, không biết nữ nhi thế nào, không biết nàng còn khóc hay không?
- Cửu Muội chưa hề khóc qua, coi như thời điểm vừa ra đời cũng không khóc.
Trư Bát Giới thấp giọng nói.
Tựa như là nói một mình, cũng giống như nói cho đám người Đường Tăng nghe.
Đám người Tôn Ngộ Không trầm mặc, Tôn Ngộ Không vò đầu bứt tai, ngay cả hắn cũng bị tiếng la khóc của Trư Cửu Muội làm cho lo lắng không thôi.
- Nhị sư huynh, ngươi đừng lo lắng, Cửu Muội chắc chắn sẽ không chịu ủy khuất, ta thấy Hồng Hài Nhi giống như rất thích Cửu Muội, nhất định có thể chiếu cố tốt nàng.
Sa Tăng an ủi.
Hồng Hài Nhi muốn thu Trư Cửu Muội làm đệ tử, đương nhiên rất thích Trư Cửu Muội, hơn nữa Trư Cửu Muội cũng thật rất đáng yêu.
Có một loại đáng yêu, không chỉ là nhân loại mới có được.
Nghe được ba chữ Hồng Hài Nhi, ánh mắt của Ngưu Ma Vương phức tạp, nữ hài kia kêu hắn phụ vương ba trăm năm, bây giờ cùng hắn mỗi người một ngả, thậm chí đoạn thời gian ở Nữ Nhi quốc kia, Hồng Hài Nhi cũng không nói một câu với hắn.