- Đang!
Vương Mẫu liền cảm giác ngọc thủ chấn động, hoàn toàn không nắm vững chuôi kiếm, trường kiếm bị đẩy lùi ra ngoài, cắm sâu vào tảng đá xa xa.
Cả người Vương Mẫu cũng bị đẩy lui bảy tám mét, khiếp sợ nhìn Đường Tăng:
- Sao ngươi lại mạnh như vậy?
- Điêu trùng tiểu kỹ mà thôi.
Đường Tăng khoát khoát tay, sau đó tiếp tục nói:
- Tiên tử, mời tiếp nhận hoa của ta đi, nó đại biểu cho tình yêu của ta đối với ngươi!
- Ngươi...
Vương Mẫu tức giận đến phát run, hỗn đản này, vậy mà cầm đồ vật của mình tán tỉnh mình, trên đời này tại sao có thể có nam nhân vô sỉ như vậy?
Bất quá Vương Mẫu không có tiếp tục xuất thủ, nàng đã khôi phục lý trí, cảm thấy như vậy sẽ chỉ tự rước lấy nhục.
Kỳ thật Vương Mẫu cũng không yếu, tu vi Tiên Đế hậu kỳ, chỉ là nàng không thuộc về loại hình chiến đấu, mà là loại hình am hiểu quản lý, cho nên đối mặt Đường Tăng, cơ hồ không có sức hoàn thủ.
Bây giờ Đường Tăng đã tu luyện Bất Tử Trường Sinh Kinh cùng Bất Diệt Chân Thân Quyết, sinh mệnh lực kinh người, nhục thân phòng ngự vô song.
Ngay cả không sử dụng pháp lực, cũng không sử dụng uy năng ý chí, thực lực của hắn cũng thẳng bức Tiên Đế, huống chi pháp lực của hắn cực kỳ hùng hậu.
Nếu tăng thêm uy năng ý chí, ngay cả Đạo Tổ cũng dám liều mạng, huống chi là Vương Mẫu không am hiểu chiến đấu?
Đường Tăng thấy vẻ mặt của Vương Mẫu phẫn nộ nhìn mình, có chút chột dạ nói:
- Mỹ nữ, bần tăng là thật lòng.
- Ngươi hủy thánh liên của bản cung, còn có mặt mũi nói ngươi thật lòng sao? Ngươi là đang cố ý chọc tức bản cung sao?
Vương Mẫu thật sự là tức giận đến muốn bốc khói.
- Ách, ngươi nói là đóa hoa này sao? Không phải là một đóa hoa sao? Cần phải tức giận như vậy sao?
Đường Tăng thầm nói.
- Một đóa hoa? Ngươi biết đóa hoa này trân quý cỡ nào sao? Toàn bộ Tam giới chỉ có một đóa, bây giờ lại bị ngươi hủy!
Vương Mẫu tức giận nói, hung hăng trừng mắt nhìn Đường Tăng, sau đó nhanh chóng bay mất, nàng lo lắng mình sẽ nhịn không được muốn cùng Đường Tăng liều mạng.
- Ai, ngươi đừng đi a...
Đường Tăng kêu lên.
Nhưng Vương Mẫu mắt điếc tai ngơ, cắn răng nghiến lợi hóa thành quang mang biến mất ở chân trời.
- Không phải là một đóa hoa sao?
- Có nghiêm trọng như vậy sao?
Đường Tăng nói thầm, nhìn thoáng qua hoa sen trong tay, lại nhìn về phía thân cây bên hồ:
- Ý chí của ta có thể cải tạo thực vật, không biết có thể để cho thực vật phục sinh hay không?
Thầm nghĩ, hắn vội vàng đi qua, nối liền hoa sen vào nhành cây.
...
Trong Đâu Suất Cung, đại hỏa trùng thiên, ở trong hỏa diễm, một tiểu gia hỏa nhìn hỏa diễm kinh khủng, khiêng một cái hồ lô rượu còn lớn hơn nàng, một bên uống rượu, một bên ném tiên đan vào miệng.
Không sai, những đồ vật bị nàng ăn như đậu kia, chính là tiên đan của Thái Thượng Lão Quân, có chút là thật lâu trước đó liền luyện chế, vốn là định dùng cho trùng luyện, từ trong đó tinh luyện ra linh vật mình cần.
Nhưng lần này bị tiểu gia hỏa tận diệt, ăn như đậu, nhìn cái bụng nho nhỏ của nàng phình lên liền biết, nàng ăn đến sắp nổ rồi.
- Nấc...
Tiểu gia hỏa ợ một cái, trên người đột nhiên phát ra Phật quang.
- Y a y a...
Tiểu nha đầu còn ngâm nga ca khúc không biết tên, không biết là say hay thế nào, đi tới đi tới, đụng về phía bức tường.
- Oanh...
Kết quả bức tường kia bị va sụp, tiểu gia hỏa lảo đảo ngã sấp xuống, bất quá thân thể còn chưa rơi xuống đất lại giống như quỷ nhập đứng lên, trái một bước, phải một bước, tựa như đánh Tuý Quyền.
- Oanh...
Một cái giá đỡ chứa đồ vật bị nàng đụng đổ, phía trên có thật nhiều vật dễ cháy rơi xuống, để đại hỏa cháy càng mạnh hơn.