Siêu Cấp Đường Tăng Xông Tây Du

Chương 918: Chương 918: Tôi lại sửa một lần (2)




Đường Tăng cười tủm tỉm nhìn viện trưởng Trần.

- Bịch bịch...

Viện trưởng Trần vô ý thức lui lại hai bước, khiếp sợ nhìn Đường Tăng.

- Viện trưởng Trần! Ông không sao chứ.

Lúc này, một đôi nam nữ bước vào, chính là hai người mang đi Trương Du Liên hồi nãy, trông thấy dáng vẻ sợ hãi của viện trưởng Trần, không khỏi nghi hoặc.

- Không... Không có chuyện gì. Hai người làm việc đi, chẳng qua đầu óc anh ta không tỉnh táo lắm, có lẽ do vừa mới tỉnh, cho nên thích nói hươu nói vượn.

Viện trưởng Trần nói, trợn mắt cảnh cáo Đường Tăng, sau đó rời đi phòng điều dưỡng.

Hai người nghi ngờ nhìn bóng lưng viện trưởng Trần, sau đó mới nhìn về phía Đường Tăng.

Nam thanh niên lấy ra một văn kiện, nói:

- Đường Tăng, tốt nghiệp Đại học Kinh Nam năm 2009, đêm tốt nghiệp đột nhiên mất tích trong ký túc xá, mười ba năm sau bị người đào dưới lớp đất vài trăm mét lên.

Mặt nam thanh niên không thay đổi hỏi:

- Trong khoảng thời gian mất tích, anh đi đâu?

- Làm gì?

- Tại sao anh lại bị người khác đào dưới đất lên.

Đường Tăng không để ý nam thanh niên, mà kinh ngạc nhìn cô gái bên cạnh, cô gái này tầm hai mươi tuổi, tướng mạo rất đẹp, dáng người thon thả, cao một mét bảy, cổ thon dài, ngực lớn, eo thon và có cặp dò thon dài mỹ lệ.

Chẳng qua điều khiến Đường Tăng kinh ngạc là, trong cơ thể cô gái này, lại có mảnh vỡ của một tia pháp tắc, mảnh vỡ hòa vào chân linh cô, nhưng lại nằm trong trạng thái ẩn núp, không có bất kỳ dị thường gì.

Cô gái bị Đường Tăng nhìn khắp người không được tự nhiên, hung hăng trừng mắt nhìn Đường Tăng.

- Tôi hỏi anh.

Nam thanh niên cau mày nhắc nhở,

- Cậu là ai.

Đường Tăng liếc nhìn nam thanh niên.

- Anh...

Nam thanh niên nhướng mày, chẳng qua vẫn cố nhịn, lấy ra một giấy chứng nhận, nói:

- Quốc An cục, Lương Khắc.

- Người đẹp, còn cô.

Đường Tăng nhìn về phía cô gái.

Đôi mi thanh tú của cô gái nhíu một cái, chẳng qua cũng lấy ra giấy chứng nhận, lạnh lùng nói:

- Quốc An cục, Bạch Lộ.

- Bạch Lộ, tên rất hay, thuần khiết và kiêu ngạo

Đường Tăng tán thưởng.

- Anh nói đủ chưa, mời anh mau trả lời câu hỏi của tôi.

Lương Khắc nhịn không được nói.

- Tôi có nghĩa vụ phải trả lời cậu sao, cậu cũng không phải là mỹ nữ.

Đường Tăng liếc xéo Lương Khắc.

- Anh...

- Được rồi, để tôi hỏi.

Bạch Lộ ngăn lại Lương Khắc, lạnh lùng hỏi:

- Trong khoảng thời anh mất tích, anh đi đâu?

- Làm gì?

- Tại sao lại bị chôn trong lòng đất?

Cô hỏi tôi mấy câu này, nói ra rất dài dòng, lại nói mười ba năm trước, một ánh sáng vàng từ thời không quá khứ bay đến, mang tôi đến thế giới Tây Du Ký, thế là tôi biến thành Đường Tăng, mang theo một đám đồ đệ đi Tây Thiên thỉnh kinh, trang bức đánh mặt, đánh quái tăng cấp, cuối cùng liên thủ với đám người Nữ Oa nương nương và Thông Thiên giáo chủ, đại chiến cường địch xâm lấn Tam giới, đánh cho đất trời sụp đổ...

- Đủ rồi!

Lương Khắc không nhịn được nữa:

- Anh lại nói hưu nói vượn nữa, anh có tin tôi khiến anh ngồi tù mọt gông không.

Bạch Lộ cũng im lặng vỗ trán, sắc mặt lạnh lùng nói:

- Tôi khuyên anh thành thật khai báo, chuyện này đã bị phía trên trọng điểm chú ý, nếu xảy ra chuyện gì chúng tôi cũng không thể cam đoan an nguy của anh.

- Tôi nói thật thì không ai tin.

Đường Tăng ịm lặng, trông thấy hai người sắp nổi giận, bất đắc dĩ nói:

- Kỳ thật mười ba năm trước tôi bị bắt cóc, những người đó thấy thận của tôi rất tốt, nên muốn lấy thận, thế nên tôi lặng lẽ trốn thoát, do không cẩn thận nên tôi gặp lũ lớn, bị lũ cuốn đi, còn chuyện sau đó thì tôi cũng không biết.

- Nói bậy nói bạ, lũ lớn đến mức có thể cuốn anh vào mỏ đồng sâu mấy trăm mét trong dãy núi?

Lương Khắc tức giận nói:

- Tôi cho anh một cơ hội cuối cùng. Anh nói đi, mười ba năm này anh trải qua những gì?

- Tại sao người anh lại biến thành hóa thạch.

- Mười ba năm, thời gian quá lâu, tôi không nhớ rõ nữa, để tôi nghĩ đã, đúng rồi, nhóm bắt cóc tiêm cho tôi một loại thuốc. Họ nói có thể biến tôi thành pho tượng sống, có thể sống mãi, giống như những người đang theo đuổi trường sinh bất tử kia, họ lấy tôi làm vật thí nghiệm.

Đường Tăng vừa nghĩ, vừa kể.

- Anh nói là sự thật?

Lương Khắc và Bạch Lô khiếp sợ liếc nhau.

Đường Tăng trả lời:

- Tôi cũng không biết có phải thật hay không, đừng nóng vội, tôi lại bịa tiếp...

- Anh,,,

Lương Khắc không nhịn được nữa, bỗng nhiên đấm về phía Đường Tăng.

- Đường Tăng không tránh không né, mặc cho nắm đấm bay vào mặt.

- Răng rắc...

Một tiếng gãy xương vang lên, đột nhiên Lương Khắc hét thảm, cánh tay cậu ta đã gãy, giòn như Thị, xương gãy đâm rách da cậu, máu tươi chảy ra.

- Lương Khắc...

Bạch Lộ giật mình, khiếp sợ nhìn Đường Tăng:

- Anh đã làm gì Lương Khắc?

- Tôi đâu làm gì. Cô cũng tận mắt thấy mà.

Đường Tăng bất đắc dĩ nói:

- Là tay của cậu ta quá yếu, thật là, tay yếu như vậy, cũng dám dùng sức đánh người.

Lời của Đường Tăng không phải không có lý, mặc dù nhục thể của hắn bị hao tổn rất nghiêm trọng, nhưng dù nói thế nào cũng là thân thể Thánh Nhân, hơn nữa còn là nhục thân thành thánh, tu luyện Vĩnh Hằng Thông Thiên Công thành tựu Vĩnh Hằng Chi Thể, xác phàm cũng dám đánh hắn, không phải tự tìm phiền phức sao.

- Đường Tăng ghét bỏ rút ra một tờ giấy xoa mặt.

- Lương Khắc thẹn quá hóa giận, bỗng nhiên rút súng bắn một phát về phía đùi Đường Tăng.

- Lương Khắc dừng tay...

Bạch Lộ kinh hoảng, nhưng đã không kịp.

-Ầm!

Đạn bắn trúng bắp chân Đường Tăng, nhưng lỗ máu trong dự đoán không xuất hiện, ngược lại viên đạn biến hình, bay ngược lại rồi rơi xuống đất.

Bắp chân Đường Tăng, ngay cả một dấu đỏ cũng không có, vẫn y nguyên như cũ.

Bạch Lộ và Lương Khắc lập tức ngẩn người, bị hù dọa.

- Con nít chơi súng làm gì.

Bỗng nhiên Đường Tăng duỗi tay ra, đoạt súng Lương Khắc, hai tay chà xát, súng ngắn và đạn làm bằng kim loại đều biến thành bột sắt, rơi vãi xuống đất.

Bạch Lộ và Lương Khắc lập trức trợn mắt, chật vật nuốt một ngụm nước bọt.

- Súng mềm như vậy, không thấy ngại mà còn rút ra, về nhà bú sữa mẹ đi.

Đường Tăng thản nhiên nói.

Bạch Lộ và Lương Khắc nuốt một ngụm nước bọt, nhìn nhau, sau đó nhanh chóng rời phòng điều dưỡng.

- Bạch Lộ mỹ nữ, chớ vội đi, ở lại bàn luận nhân sinh với tôi

Đường Tăng kêu lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.