Đường Tăng may mắn. Hắn nghe được vài điều từ trong miệng giáo chủ kia, khiến hắn lo lắng. Thiên Tôn Thượng Thương có hạ giới hay không.
Bản tôn hắn chỉ cần nhiều nhất là mười năm, là có thể tấn cấp Thiên Tôn. Điều này không thể trì hoãn được, hi vọng không có chuyện gì xấu xảy ra.
Lần này cũng coi như may mắn, chỉ hi sinh một ý chí phân thân, đổi lại cướp được một tòa tề đàn của Thượng Thương.
Ý chí phân thân hi sinh, không ảnh hưởng gì nhiều đến bản tôn, có ảnh hưởng thì cũng chỉ chết vài tế bào mà thôi.
Bây giờ, mỗi một tế bào của Đường Tăng đều có thể coi là một phân thân. Bỏi vì ý chí của hắn đã in dấu vào tế bào. Mỗi tế bào đều tương đối độc lập, nhưng chúng vẫn có liên hệ với nhau.
Chẳng qua ý chí phân thân của Đường Tăng hơi kỳ lạ. Mặc dù thực lực của phân thân chỉ bằng một phần mười bản tôn. Nhưng bản tôn có thể không hạn chế chia ra vô số phân thân.
Rất nhanh, Ngưu Ma Vương đã mang một cường giả Thượng Thương còn sống sót trở về. Đó là một thanh niên Đạo Tổ đỉnh phong, chỉ còn cách Thánh Cảnh một bước.
Thanh niên này cũng không phải là tóc vàng mắt xanh, mà da tóc đều đen, nhìn qua thì giống như người Châu Phi. Nhưng dung mạo lại rất giống người phương Đông.
Không phải nói hạ giới rất yếu sao
Không phải nói hạ rất có rất ít cường giả sao
Bà mẹ nó! Thế này mà nói là có rất ít cường giả.
Lần này bọn họ mang theo nhiều người như vậy. Thời gian chưa đến một ngày đã bị tiêu diệt hết, ai có thể đứng ra giải thích cho hắn.
Đường Tăng liếc thanh niên da đen, nói:
- Ta cần ngươi trả lời giúp ta vài câu hỏi. Nếu ngươi khiến ta hài lòng, thì ngươi có thể sống.
Thanh niên da đen đang ủ rũ, nghe thế thì mừng rỡ, trong mắt lóe lên ánh sáng hi vọng:
- Tiền bối! Ngài cứ hỏi, vãn bối nhất định sẽ trả lời hết.
Thanh niên da đen căn bản không nghĩ mình sẽ kiên cường, hắn chỉ là tạp binh, căn bản không cần hi sinh vì nghĩa.
- Rất tốt!
Đường Tăng mỉm cười:
- Thượng Thương có bao nhiêu cường giả Thiên Tôn.
- Điều này...
Thanh niên da đen sững sờ.
- Ồ!
Đường Tăng phủi nhẹ hắn một cái.
Thanh niên da đen cảm thấy người như muốn nổ tung, lập tức kinh hãi gần chết. Tại sao vị cường giả trước mắt này, kinh khủng hơn cường giả Thánh Cảnh như vậy, chẳng lẽ là Thiên Tôn.
Hắn vội vàng trả lời:
- Tiền bối tha mạng, Thượng Thương quá lớn, vãn bối cũng không rõ lắm.
- Vậy ngươi hãy nói những điều ngươi biết
Đường Tăng nói.
- Vâng... vâng..
Thanh niên da đen thở dài một hơi:
- Theo vãn bối biết, nơi vãn bối ở là Thiên Uyên châu có chín Đại Thiên Tôn và một vị giáo chủ, hình như vị giáo chủ kia cũng là cường giả Thiên Tôn.
- Thiên Uyên châu có tổng cộng mười Thiên Tôn sao?
Con ngươi Đường Tăng co rụt lại:
- Thiên Uyên châu rộng bao nhiêu?
- Rộng ba mươi triệu cây số.
Thanh niên da đen không chút do dự trả lời.
- Cái gì...
- Sao có thể.
- Không có khả năng.
Tất cả mọi người gần đó đều kinh hoàng kêu lên.
Ngay cả Đường Tăng cũng kêu to một tiếng:
- Khu vực nhỏ như thế, tại sao có nhiều Thiên Tôn như vậy.
- Tiền bối! Điện tích đó cũng không tính là nhỏ. Địa vực Thượng Thương và hạ giới rất khác nhau. Dù cường giả mạnh như Thiên Tôn, cũng phải mất thời gian nửa năm mới đi qua Thiên Uyên châu.
Thanh điên da đen giải thích nói.
- Chậm như vậy.
Tất cả mọi người giật mình.
Ánh mắt Đường Tăng thì lóe lên, đại khái đoàn được điều gì, lại hỏi:
- Nếu Thượng Thương có nhiều cường giả Thiên Tôn như vậy, tại sao không phái vài cường giả Thiên Tôn xuống, mà lại phái loại tôm tép như các ngươi.