Siêu Cấp Đường Tăng Xông Tây Du

Chương 507: Chương 507: Trời sinh Phật thể? (2)




- Cửu Muội, giống sư gia gia vậy, biến ra một cái cây đi.

Thanh âm của Đường Tăng từ trong thân cây phát ra.

- Biến một cái cây?

Tiểu gia hỏa nháy mắt mấy cái, thanh âm ngây thơ.

Đường Tăng cũng không thúc giục, để nàng từ từ suy nghĩ.

Rốt cục, trọn vẹn hơn mười phút sau, trên người tiểu gia hỏa bỗng nhiên phát sáng, sau đó hai chân chậm rãi biến thành rễ cây, cắm rễ dưới mặt đất.

Bất quá vài giây sau lại thay đổi trở về.

- Không tệ, Cửu Muội nhanh như vậy liền lĩnh ngộ.

Đường Tăng biến trở về bộ dáng bản tôn, khích lệ nói.

- Chơi vui, hì hì, chơi vui.

Tiểu gia hỏa luyện tập lần nữa, một cái tay nhỏ chậm rãi duỗi dài, biến thành một thân cây, bất quá rất nhanh hiện ra nguyên hình, lại thất bại.

Nhưng nàng lại chơi quên cả trời đất.

- Chơi vui chơi vui...

- Khanh khách...

- Chơi thật vui...

Tiểu gia hỏa đưa tay biến thành móng vuốt, lại đưa tay biến thành thân cây, bất quá từ đầu đến cuối khó mà biến toàn bộ thân thể thành một cái cây, cái này cần từ từ luyện tập.

Coi như đạt được hệ thống truyền thừa, muốn trong nháy mắt nắm giữ cũng không phải dễ dàng như vậy, đặc biệt là Trư Cửu Muội quá nhỏ, tu vi cũng chỉ có cấp tám, không có bất luận kinh nghiệm gì.

Cái này đã rất đáng gờm rồi, điểm xuất phát quá cao, siêu việt quá nhiều người.

- Lần này con sẽ không nhàm chán nữa.

Đường Tăng mỉm cười, ngồi ở bên cạnh, lấy ra Cửu Hoàn Tích Trượng chữa trị, trong khoảng thời gian này hắn đã chữa trị một cái vòng, còn có một cái vòng chưa chữa trị.

Trong phương viên trăm dặm hắn đều dò xét qua, không có bất luận tồn tại nào có thể uy hiếp được tiểu gia hỏa, cho nên cũng không lo lắng, để tiểu gia hỏa tự mình chơi.

Bây giờ tu vi của tiểu gia hỏa đã tới cấp tám, bởi vì không có bất luận kinh nghiệm chiến đấu, đoán chừng chỉ có thể cùng cấp năm phấn đấu một chút.

Nhưng đừng quên, tiểu gia hỏa tu luyện Bất Hủ thần thể, nhục thân cường đại, ít nhất là cường giả cấp mười.

Cường giả cấp mười, đã là tồn tại có thể sơ bộ phi hành.

Cho nên Đường Tăng hoàn toàn không lo lắng tiểu gia hỏa sẽ ngã chết.

Cùng lúc đó, cách Đường Tăng ước chừng ngoài chín trăm dặm, trong một sơn cốc.

- Oanh...

Hỏa diễm ngập trời đột nhiên xuất hiện, một cỗ khí tức kinh khủng lóe lên.

Sau một khắc, một thân ảnh màu đỏ nhỏ nhắn xinh xắn từ trong hạp cốc đi ra, chính là Hồng Hài Nhi.

- Quá tốt rồi, bảo y của ta rốt cục khôi phục.

Hồng Hài Nhi cực kỳ cao hứng, váy nhỏ màu đỏ của nàng là bảo y, không phải bảo bối bình thường, một khi kích hoạt, có thể làm cho sức chiến đấu của nàng tăng vọt trên phạm vi lớn.

Lấy sức chiến đấu của nàng bây giờ, một khi sử dụng bảo y, ngay cả Đạo Tổ sơ kỳ nàng đều dám đấu một trận.

Nếu lúc trước có bảo y này, nàng tuyệt đối sẽ không ăn thiệt thòi ở trong tay Đường Tăng.

Nghĩ đến Đường Tăng, Hồng Hài Nhi không khỏi nghĩ đến tao ngộ một tháng trước, đóa Thực Nhân Hoa kia trong nháy mắt nuốt nàng vào, ở trong lúc nàng đã tuyệt vọng, bỗng nhiên Đường Tăng xuất thủ, cứu nàng ra.

Mặc dù không biết mục đích của Đường Tăng, nhưng chung quy là Đường Tăng cứu nàng.

Sau đó Đường Tăng nghịch thiên truy sát đóa Thực Nhân Hoa kia, cũng cho nàng rung động rất lớn.

- Đã nói rồi, nữ hài tử, nên dịu dàng động lòng người, không thì uổng phí khuôn mặt khả ái như vậy.

Ngày đó Đường Tăng nói, đột nhiên vang vọng ở trong đầu Hồng Hài Nhi, nàng lập tức cắn răng, hừ lạnh một tiếng, bất quá cũng không biết vì cái gì, câu nói kia luôn luôn xuất hiện.

- Đáng yêu cái rắm a, xú hòa thượng, chết hòa thượng, nát hòa thượng!

Hồng Hài Nhi kéo đứt một đóa hoa dại ở bên cạnh, đang muốn ném đi, bỗng nhiên dừng lại, cầm ở trong tay chăm chú nhìn thoáng qua.

- Hoa có gì đáng xem, thật không biết những nữ nhân kia nghĩ như thế nào, thực lực cường đại mới là nữ nhân nên có, sẽ không bị khi dễ, mẹ từng nói như vậy.

Hồng Hài Nhi còn nhớ mẫu thân Thiết Phiến công chúa dạy bảo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.