Thính lực của Thần Tiên đều cực tốt, Đường Tăng tự nhiên cũng nghe được, hắn bừng tỉnh đại ngộ, khó trách Hồng Long kia hận hắn như vậy, nguyên lai là cừu nhân a.
Bỗng nhiên một thanh âm vang lên ở bên tai Đường Tăng:
- Đường Tam Tạng, lại để cho ngươi sống thêm một đoạn thời gian, ta sẽ từ từ giết chết ngươi!
Lúc này Đường Tăng hơi nổi giận, trừng mắt nhìn Hồng Long, không hề nghi ngờ, khẳng định là Hồng Long đang nói chuyện.
Đột nhiên thiên địa biến sắc, trên không Thiên Đình lôi vân cuồn cuộn.
- Oanh két...
Một đạo Lôi Đình không có bất kỳ dấu hiệu nào rơi xuống, vừa vặn bổ trúng Hồng Long, để mái tóc dài màu đỏ của hắn dựng lên, toàn thân bốc khói.
Một màn này làm các Thần Tiên ở phụ cận cả kinh như lâm đại địch.
- Xảy ra chuyện gì?
- Xảy ra chuyện gì rồi?
Một đám Thần Tiên hai mặt nhìn nhau, hoàn toàn không biết là tình huống như thế nào.
Ngay cả Hồng Long cũng không biết xảy ra chuyện gì, hắn hoàn toàn không biết vì sao mình lại đột nhiên bị sét đánh, hắn phẫn nộ tìm kiếm địch nhân ở khắp nơi, nhưng căn bản tìm không thấy, không có bất kỳ tung tích nào có thể tìm ra.
Ở ngoài vạn mét, Đường Tăng sửng sốt một chút, như có chút suy nghĩ, trong mắt lóe lên vui mừng.
Trong nháy mắt trên không Thiên Đình lôi vân tiêu tán, vô thanh vô tức biến mất, giống như chưa từng xuất hiện qua.
Một màn này để Thần Tiên ở phụ cận kinh ngạc đến ngây người, bởi vì bọn hắn căn bản không có cảm ứng được bất luận pháp lực gì ba động, hết thảy tựa như là hiện tượng thiên nhiên, là tự nhiên như vậy.
- Ha ha, con rắn nhỏ, con mẹ nó ngươi làm ra bao nhiêu chuyện xấu a, lại bị sét đánh như thế.
Đường Tăng cười ha ha nói.
Hồng Long nghe vậy, phẫn nộ nhìn về phía Đường Tăng:
- Là ngươi?
- Là bần tăng, ngươi dám tới sao?
Đường Tăng nhíu mày nói.
Thần Tiên ở chung quanh kinh nghi, không quá tin tưởng, bởi vì bọn hắn hoàn toàn không cảm ứng được trên người Đường Tăng có pháp lực ba động, bọn hắn cũng không tin Đường Tăng có thể vô thanh vô tức chế tạo ra Lôi Đình như thế.
Mặc dù Lôi Đình kia nhìn như không có thương tổn đến Hồng Long, nhưng chém giết Thần Tiên vừa thành Tiên lại không khó.
Hồng Long nghe vậy, sắc mặt âm trầm, nhưng không có đi qua, hừ lạnh một tiếng, xoay người rời đi, Tây Hải Long Vương đã cảnh cáo hắn, không được làm loạn.
- Nguyên lai là đồ hèn nhát.
Đường Tăng kích tướng nói.
Hồng Long hừ lạnh, nhưng không có trúng kế, nhanh chóng bay đi.
- Tha cho ta đi, tình huống lúc ấy như vậy, ta cũng là bị buộc bất đắc dĩ...
Bỗng nhiên Đường Tăng nghe được thanh âm cầu xin tha thứ, quay đầu nhìn lại, phát hiện một Thần Tiên bị mấy Thần Tướng giải đi, pháp lực bị phong ấn, còn mang theo xiềng xích.
Hơi nghe ngóng, Đường Tăng liền biết, Thần Tiên kia gọi Trần Khoan, trước đó đầu hàng Tôn Ngộ Không lông đỏ, phản bội Thiên Đình, đi giết Thần Tiên khác, bây giờ bị Ngọc Đế giáng tội, đánh vào thiên lao, phạt tù chung thân!
- Thật có người dám đi tin tưởng Hung Thần?
Ánh mắt của Đường Tăng cổ quái, sau đó đồng tình nhìn Thần Tiên kia.
Phàm nhân ở tù chung thân còn tốt, mấy chục năm mà thôi.
Nhưng Thần Tiên ở tù chung thân liền thôi rồi, nếu như tu vi cao một chút, có thể giam trên vạn năm, mấy mười vạn năm, thậm chí mấy trăm vạn năm mới có thể chết, kia chính là ác mộng a.
Đương nhiên Thần Tiên đạo tâm kiên định, cũng sẽ không dễ dàng sụp đổ như vậy.
Đường Tăng không chú ý Trần Khoan nữa, mà bay về phía Dao Trì cung, hắn muốn nhìn hiện tại tình huống của Tôn Ngộ Không như thế nào, đồng thời cũng muốn xem Tử Lan tỉnh lại chưa.
Bởi vì không vội, Đường Tăng không có sử dụng thuấn di, càng không có thi triển kỹ năng chỉ xích thiên nhai, hắn một bên phi hành, một bên thể ngộ trạng thái của mình hiện tại.
Từ khi thuộc tính ý chí gia tăng, đạt tới hai mươi điểm, lực ý chí của hắn liền có chất biến, lực lượng long trời lở đất.
Trước đó chỉ cần dùng mãnh một chút, sẽ rất dễ dàng tiêu hao ý chí, khó mà bền bỉ, nhưng mà hiện tại, Đường Tăng phát hiện ý chí của mình sẽ không dễ dàng hao hết như vậy, tựa như có được bản nguyên.
Mà chủ yếu nhất là, ý chí của hắn đã có thể ảnh hưởng đến thiên địa chung quanh, tâm hướng tới, thiên địa biến sắc!
Trong quá trình phi hành, Đường Tăng không ngừng tìm tòi phương thức sử dụng ý chí của mình, đi ngang qua tiên thụ, hắn liền thôi miên mình, hi vọng những tiên thụ kia nở hoa.
Lập tức những cây kia chậm rãi nở hoa.