- Đây là... Chuyện gì xảy ra thế?
- Xảy ra chuyện gì?
- Tại sao điện chủ lại đột nhiên tức giận?
- Dị tượng vừa rồi là gì thế?
Lúc này, đám người Lăng Phỉ Phỉ mới kịp phản ứng, từng người thi triển ra các bản lĩnh khác nhau, bay đến bên người Tôn Ngộ Không, nghi ngờ không thôi.
Mặc dù lúc nãy, bọn họ cũng trông thấy cảnh vũ trụ nổ tung. Nhưng thị lực của họ không thể nhìn rõ hình ảnh cách mấy chục nghìn năm ánh sáng, không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
- Sự phụ tàn sát toàn bộ sinh linh của tinh hệ Luân Hồi, , đây là diệt tộc, nên bị chủng tộc nguyền rủa.
Tôn Ngộ Không lạnh lùng nói, vẻ chấn động trong mắt gã đã biến mất, thân hình lóe lên, xuất hiện bên người Đường Tăng.
- Tàn sát sinh linh của toàn bộ tinh hệ.
Sắc mặt của tất cả mọi người thay đổi, vô cùng hoảng sợ.
- Lúc nãy, hình như tôi nghe thấy tên người nước ngoài kia nói gì đó. Sau đó, điện chủ nổi giận, chắc là tên người nước ngoài đó đã làm gì khiến điện chủ nổi giận.
Trương Điềm Điềm nghĩ một lát, rồi nói.
Những người khác cũng kịp phản ứng.
Chẳng qua, bọn họ vẫn kinh hoàng, dù sao đây là sinh linh của một tinh hệ.
Hình như tinh hệ Luân Hồi còn lớn hơn cả hệ Ngân Hà. Nó có đường kính hơn một trăm nghìn năm ánh sáng.
Phạm vi lớn như vậy, dù chỉ một phần nghìn hoặc một phần vạn hành tinh có người ở lại, thì con số đó cũng rất kinh khủng, số lượng sinh linh sinh sống trên những hành tinh này là một con số trên trời.
Chẳng qua điều mà tất cả mọi người nghĩ nhiều nhất, lại là một chưởng của Đường Tăng. Bàn tay kia bao trùm toàn bộ tinh hệ Luân Hồi, bàn tay rộng mấy trăm nghìn năm ánh sáng, trời ơi...
Bọn họ không thể tượng tưởng được, rốt cuộc cảnh giới gì mới có thể biến ra bàn tay lớn đến như thế.
Mấy người Lăng Phỉ Phỉ đã là cường giả cấp Huyền Tiên. Dù ở Thiên Đình cũng là trung tầng. Nhưng Huyền Tiên dùng phép thuật, thì cũng chỉ cao lên được vài cây số, mà chưa chắc càng lớn thì càng mạnh.
Nhưng bàn tay của Đường Tăng lại bao trùm mấy trăm nghìn năm ánh sáng, chênh lệch giữa nó và vài cây số là không thể tính toán.
Tất cả mọi người không còn lòng dạ tiếp tục thu thập tài nguyên, vội vàng bay về vị trí Đường Tăng.
Chẳng qua lúc nãy, Đường Tăng đã bước đến trung tâm của tinh hệ Luân Hồi, cách nơi này chừng ba bốn vạn năm ánh sáng. Nếu bọn họ chậm rãi bay đến, thì phải mất một trăm nghìn năm mới bay đến nơi.
Không thử không biết, thử một lần thì giật mình, mọi người đều đã hiểu, chênh lệch giữa họ và Đường Tăng là lớn đến thế nào.
Nếu không có Đường Tăng lãnh đạo, không có chiến thuyền kia, đừng nói bọn họ du hành vũ trụ, dù chỉ ngao du trong một tinh hệ, đều phải tốn rất nhiều thời gian.
...
- Sư phụ, Bát Giới thế nào rồi?
Tôn Ngộ Không bay rất lâu, rốt cuộc bay đến trung tâm tinh hệ, hố đen ở nơi này đã biến mất.
Dù Tôn Ngộ Không là Đạo Tổ trung kỳ, cộng thêm Cân Đẩu Vân. Tốc độ tối đa cũng không thể so với Đường Tăng.
Trước kia, bản nguyên của Trư Bát Giới bị vũ trụ hấp thu, trở nên trong suốt. Mặc dù bây giờ, gã đã không còn trong suốt, những vẫn chưa thể tỉnh lại.
- Không sao! Chẳng qua nó cần ngủ say một khoảng thời gian.
Đường Tăng trả lời.
- Không sao tốt rồi.