Bởi vì hắn rất lo lắng, không biết vương hậu có khả năng bị nam nhân khác chơi qua hay không.
Khả năng như thế rất lớn, những người cướp vương hậu đi lúc trước không phải kẻ quân tử đạo đức gì.
So sánh với nhau, cầm cái yếm chỉ là chuyện nhỏ.
Cho nên quốc vương không dám so đo quá nhiều, hiện tại trọng yếu nhất là cứu vương hậu trở lại.
- Yên tâm, chỉ cần ngươi chuẩn bị vật phẩm kia thật tốt, đừng đến lúc đó không cầm ra đồ vật thì không thể trách bần tăng không khách khí.
Đường Tăng nói ra.
- Nhất định, nhất định.
Quốc vương Chu Tử quốc vội vàng cam đoan, đồng thời âm thầm đổ mồ hôi, biết rõ đây là bảo hổ lột da, thánh tăng trước mắt này cho hắn cảm giác không phải kẻ lương thiện.
Đường Tăng lúc này dời mắt khỏi hắn, sau một khắc đã xuất hiện trong đại điện hoàng cung.
- Sư phụ...
- Sư phụ trở lại.
Đám người Tôn Ngộ Không phát hiện Đường Tăng, vội vàng vây quanh.
- Sư phụ, có nhìn thấy bảo vật giúp chúng ta rời khỏi Khổ Hải?
- Sư phụ, vật phẩm thiếp thân của vương hậu có phải tiểu y phục hay không?
Tôn Ngộ Không và Trư Bát Giới đều rất quan tâm mở miệng, nhưng hỏi ra vấn đề khác nhau.
Đường Tăng liếc Trư Bát Giới, nói:
- Các ngươi ở lại nơi này, vi sư đi một chút sẽ trở lại.
- Vâng, sư phụ.
Tôn Ngộ Không cung kính nói.
Sau một khắc, Đường Tăng trực tiếp thuấn di rời đi, ngay sau đó hắn xuất hiện tại hải đảo biên giới của Chu Tử quốc, nơi này bị Khổ Hải vô biên bao quanh.
- Căn cứ khí tức trên vật phẩm thiếp thân của vương hậu, vương hậu đã bị mang ra khỏi Chu Tử quốc, có lẽ đã bị mang đi.
Đường Tăng xuất ra cái yếm của vương hậu, hắn đặt lên mũi ngửi, mùi hương nữ nhân thật thơm.
- Khí tức vẫn còn, điều này nói rõ vương hậu còn sống, như vậy cũng dễ xử lý.
Đường Tăng nói xong, đang muốn khởi hành, chợt phát hiện không gian vài trăm mét phía trước vặn vẹo, ba bóng người trống rỗng xuất hiện.
Đường Tăng trừng mắt, hắn vô cùng kinh ngạc, bởi vì ba người kia đều là người hắn quen biết, chính là Vương Mẫu nương nương, Dương Thiền, còn có Tử Vi tiên tử.
Ba nữ nhìn thấy bờ biển, cảm ba rất vui mừng, sau khi nhìn thấy Đường Tăng lại trợn mắt há hốc mồm.
Bốn người mắt to trừng đôi mắt nhỏ, Tử Vi tiên tử và Dương Thiền đỏ mặt, bởi vì bọn nàng nhìn thấy Đường Tăng đang cầm cái yếm màu hồng phấn ngửi.
- Đường Tam Tạng, ngươi vô sỉ!
Bỗng nhiên Tử Vi tiên tử kêu lên một tiếng.
Rốt cuộc Dương Thiền cũng kịp phản ứng, khuôn mặt đỏ bừng, nàng nhìn thấy Đường Tăng cầm cái yếm nữ nhân ngửi như vậy, hơn nữa còn nhớ lại chuyện xảy ra lúc trước giữa mình và Đường Tăng.
Vương Mẫu nương nương lại chỉ cau mày.
Đường Tăng lúc này kịp phản ứng.
- Kháo...
Hắn vội vàng giấu cái yếm ra phía sau, xấu hổ trên mặt biến mất:
- Sao các ngươi tới đây?
- Tại sao chúng ta không thể tới đây? Đường Tam Tạng, ngươi trộm món đồ trong tay ở nơi nào?
Tử Vi tiên tử kêu lên.
- Ngươi cũng chớ nói lung tung, cái yếm này là của vương...
Đường Tăng nói đến đây thì im lặng, vô ý thức nhìn về phía Vương Mẫu nương nương.
Vương Mẫu nương nương cảm thấy không ổn.
Quả nhiên, Tử Vi tiên tử và Dương Thiền sững sờ một lúc, sau đó lộ ra vẻ mặt vẻ khó tin.
- Là Vương Mẫu?
- Ngươi ngươi...
Tử Vi tiên tử và Dương Thiền há hốc mồm, trên mặt mang theo thần thái không dám tin.
Mà Vương Mẫu tắc tức giận không nhỏ:
- Đường Tam Tạng, ngươi chớ có nói bậy vu oan trong sạch của bổn cung.
Sắc mặt Đường Tăng cổ quái, hắn hoàn toàn không có ý đó, chỉ vì chuẩn bị nói hai chữ ‘ vương hậu ’, vô ý thức nghĩ đến Vương Mẫu cũng có chữ ‘ vương ’, cho nên mới liếc mắt nhìn Vương Mẫu.
Ai biết Tử Vi tiên tử và Dương Thiền lại cho rằng hắn nói là Vương Mẫu, hiểu lầm rất lớn.
- Bần tăng cũng không có vu oan ngươi.
Đường Tăng cười nói.
- Ngươi còn nói không có vu oan? Bổn cung không để yên cho ngươi!
Vương Mẫu vô cùng tức giận.
- Ha ha, bần tăng không nói cái gì cả, là các nàng tự mình đoán được.
Đường Tăng cười hắc hắc, rồi sau đó hắn không quan tâm tới Vương Mẫu đang tức giận, hỏi Dương Thiền: