Lượng Thiên Ma Quân lại bị thuyết phục?
Xa xa Thái Bạch Kim Tinh cùng Tôn Ngộ Không thấy cảnh này, đều giật mình thở dài một hơi.
Đồng thời hai người đều hiếu kỳ, Đường Tăng sẽ dạy Lượng Thiên Ma Quân làm thế nào?
- Nghe nói ngươi vì một nữ nhân ngay cả mình cũng hi sinh, vậy hẳn là ngươi rất yêu nữ nhân kia a?
Đường Tăng nói:
- Ngươi hẳn là rất muốn cùng nữ nhân kia chung một chỗ? Cái này đơn giản, chỉ cần gắng sức, mài sắt thành kim...
- Không đúng không đúng, câu nói này quá dơ bẩn, hẳn là chỉ cần cuốc vung thật tốt, không có góc tường đào không ngã, chỉ cần ngươi làm nàng, để nàng sướng chết, mê luyến loại cảm giác kia, cam đoan ngươi đuổi nàng nàng cũng không đi.
Nơi xa Thái Bạch Kim Tinh cùng Tôn Ngộ Không nghe mà không hiểu ra sao.
Thiên Trụ Thụ cũng không có phản ứng chút nào, duy chỉ có cành cây kia nhẹ nhàng lay động, tựa hồ không hiểu ý tứ của Đường Tăng.
- Không hiểu sao? Bần tăng nói kỹ càng cho ngươi một chút, rất đơn giản, chính là cho nam nhân cưới nữ nhân kia của ngươi đội nón xanh a.
Đường Tăng nói.
Thái Bạch Kim Tinh chảy mồ hôi lạnh, Đường Tam Tạng a, ngươi ngươi ngươi... Ngươi vậy mà dạy Lượng Thiên Ma Quân đi đội nón xanh cho người khác?
Thiên Trụ Thụ tựa hồ còn không quá lý giải, có lẽ là không biết ý tứ của đội nón xanh.
Đường Tăng tiếp tục giải thích:
- Lại nói kỹ càng một chút, là làm nữ nhân ngươi thích, làm đến nàng thoải mái phi thiên, đổi các loại tư thế, cam đoan...
Đường Tăng lời còn chưa nói hết, bỗng nhiên nhìn thấy cành của Thiên Trụ Thụ run rẩy.
Đường Tăng thấy thế không đúng, không nói hai lời liền chạy, trực tiếp thuấn di rời đi.
- Bá...
Thiên Trụ Thụ phát sáng, cành cây kia đột nhiên bộc phát ra ánh sáng vô lượng, uy năng ngập trời bộc phát ra, sau đó quán xuyên thời không, không nhìn khoảng cách không gian, trực tiếp quất vào trên người Đường Tăng vừa thi triển thuấn di.
- Bành...
Một khu vực như vậy hư không nổ tung, cành Thiên Trụ Thụ trực tiếp đánh nứt không gian.
- Dựa vào...
Đường Tăng kêu thảm, từ bên hư không rơi ra, sau đó hóa thành quang mang bay tới núi lớn xa xa.
- Ầm ầm...
Một ngọn núi lớn bị đụng nổ, đá vụn bắn tung trời, bụi đất trùng thiên, trên đại địa xuất hiện từng khe lớn.
Cành của Thiên Trụ Thụ còn không có hả giận, lần nữa quật qua.
- Đừng vội tổn thương sư phụ của ta, xem đánh!
Tôn Ngộ Không giận dữ, lách mình đuổi theo, một gậy đánh về phía nhánh cây kia.
- Đương..
Trong tiếng kim thiết chạm nhau, kình phong khuấy động, cành cây phát ra lục quang bị đánh bay, mà Tôn Ngộ Không cũng lảo đảo rút lui.
- Oanh!
Phía dưới đất đá nổ tung, Đường Tăng nhất phi trùng thiên, tóc đen bay lên, nhìn hằm hằm Thiên Trụ Thụ:
- Bần tăng hảo tâm giúp ngươi đoạt lại người yêu của mình, thật sự là chó cắn Lữ Động Tân, không biết nhân tâm tốt!
- Đường tổ tông của ta, cầu ngài đừng nói nữa.
Thái Bạch Kim Tinh không nhìn nổi nữa, vội vàng bay lên trời, kiên trì bay đến bên người Đường Tăng, nhanh chóng giải thích với Thiên Trụ Thụ:
- Lượng Thiên Ma Quân thứ tội, Đường Tam Tạng này không biết ngài, người không biết vô tội, xin ngài đừng nên trách.
Đường Tăng kéo Thái Bạch Kim Tinh qua nói: