Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ

Chương 289: Chương 289: Ba vật phẩm






Trong phòng nghỉ của khu triển lãm đồ sứ, Lý Dương lẳng lặng ngồi một hồi để khôi phục lại sự bình tĩnh.

Cảm giác xúc động vừa rồi của hắn rất là kỳ lạ. Hắn đã suy nghĩ thật lâu nhưng vẫn không hiểu. Sau khi xuất hiện năng lực đặc thù, cuộc sống của hắn đã không còn như trước. Trước mặt có thể thấy sự thay đổi này là một chuyện tốt.

Mỗi khi năng lực đặc thù xuất hiện sẽ mang đến cho hắn không ít những cơ hội tốt. Lý Dương có thể có được trình độ nhận biết về đồ cổ và ngọc như ngày hôm nay cũng đều là nhờ vào sự trợ giúp của năng lực đặc biệt.

Nhưng lúc này đây, năng lực đặc thù lại mang đến cho hắn một cảm giác làm hắn vô cùng hoảng loạn. Điều này khiến Lý Dương rất là lo lắng. Với vòng cổ kim cương 36 ca-ra kia, Lý Dương có cảm giác sợ hãi. Những sự thay đổi này đều là do khối kim cương kia mang đến.

Chưa đầy một giờ, Mao lão và thầy Bạch đều quay về khu nghỉ ngơi. Bọn họ đã cẩn thận xem qua Nguyên Thanh Hoa. Tất cả đều tấm tắc khen không dứt miệng.

- Thật là đẹp. Nếu như có thể sờ một cái, chết cũng không đáng tiếc.

Thầy Bạch vừa đi vừa lớn tiếng thở dài. Lý Dương nhìn bọn họ lắc đầu cười khẽ. Cũng may là mọi người đều biết thầy Bạch đang nói về Nguyên Thanh Hoa. Chứ nếu là ai khác thì chắc họ sẽ nghĩ là ông ấy đang nói về tình nhân và tránh xa thầy Bạch mất. Hiện tại, thầy Bạch đang có bộ dạng rất dâm ô. Cho nên cũng không thể trách được người khác không hiểu lầm.

- Lần này chúng ta đến đúng rồi. Trong buổi đấu giá nhất định chúng ta phải tham gia. Tiểu Trần, bất luận là vào tay ai, cô nhất định cũng phải nghĩ ra biện pháp làm cho chúng ta được phỏng vấn một lần. Tốt nhất là có thể làm cho chúng ta được đối mặt phỏng vấn trong cuộc bán đấu giá.

Mao lão cũng có trạng thái tương tự. Cái đồ sứ kia thật sự rất xinh đẹp. Đáng tiếc là năng lực của bọn họ có hạn, căn bản không có khả năng lấy được vật phẩm đấu giá có giá trị như vậy, cũng chỉ có thể xem qua cho đã ghiền mà thôi.

Nét mặt của Lý Dương cũng có chút kỳ lạ nhưng hắn cũng vẫn không nói câu nào. Nguyên Thanh Hoa đấy Lý Dương nhất định cũng phải có được nó. Không chỉ vì Hà lão mà cũng là vì khi Lý Dương lần đầu tiên nhìn thấy nó cũng đã thích rồi. Nếu như không có được nó trong buổi đấu giá thì Lý Dương chỉ sợ sẽ hối hận cả đời. Không biết khi nào sẽ có cơ hội lần nữa.

- Thầy Bạch, Mao lão, đã trưa rồi, chúng ta nên đi ra ngoài nghỉ ngơi một chút. Buổi chiều sẽ quay trở về thu thập tư liệu.

Tiểu thư Trần vừa nói một câu, đám người Vương Giai Giai đều gật đầu. Bọn họ đến HongKong trước tiên là muốn thăm dò hết thảy rồi mới có thể cạnh tranh chiếm được Nguyên Thanh Hoa. Mọi người đều sắp xếp lại mọi thứ rồi đi ra.

Nếu Nguyên Thanh Hoa bị người khác có được rồi lập tức rời đi thì chuyến đi HongKong này của bọn họ cũng trở nên vô dụng mà thôi.

- Được, tôi biết gần đây có một quán ăn cũng ngon lắm. Chúng ta đến đó nghỉ ngơi một chút. Tiểu Lý, cậu có muốn đi không?

Thầy Bạch đồng ý với lời đề nghị của tiểu thư Trần. Mọi người đưa ra đề xuất với Lý Dương. Hắn đầu tiên là sực tỉnh, sau đó liền gật đầu đáp ứng. Hắn cũng đang có chuyện cần nhờ đến Thầy Bạch và Mao lão một chút. Hơn nữa, hắn cũng không muốn tách Vương Giai Giai nhanh đến vậy.

Bạch Minh vốn thuộc hạng người cái gì cũng biết. Trong lúc đi ra ngoài, Lý Dương đã có dịp tán gẫu với ông ta. Trong quá trình tán gẫu, Lý Dương mới biết thầy Bạch vốn tên gọi là Bạch Minh. Điều này làm cho Lý Dương cảm thấy rất ngạc nhiên.

Cái tên Bạch Minh Lý Dương không hề xa lạ. Khi mới bắt đầu tiếp xúc với đồ cổ, Lý Dương đã mua mấy quyển sách về nhà tự nghiên cứu. Trong đó có một quyển sách của Bạch Minh giới thiệu về cách làm đồ giả. Chính là nhờ xem qua quyển sách đó mà Lý Dương mới có thể thao thao bất tuyệt về việc làm ngọc giả trong bữa tiệc mừng thọ Lưu Tuyết Tùng.

Có thể nói, Bạch Minh chính là thầy giáo vỡ lòng của Lý Dương. Thời điểm mới bắt đầu nghiên cứu về đồ cổ, những lý luận chính xác của Bạch Minh đã trợ giúp không ít cho hắn.

Biết được điều này, Lý Dương đối với Thầy Bạch có vẻ càng thêm tôn trọng, ngay cả Bạch Minh cũng không biết là vì cái gì.

Bạch Minh dẫn mọi người đến một quán ăn gần đó. Ông ta nói là không xa nếu như lái xe hơi. Còn mọi người đi bộ cũng mất hơn hai mươi phút mới đến. Mấy cô gái trên mặt đầy mồ hôi, không kìm nổi oán trách vài câu.

Thầy Bạch cười to vài tiếng, nói với mọi người rằng phải đi nhiều một chút thì mới tốt cho sức khỏe. Tất cả mọi người nghe xong đều lắc đầu.

Lý Dương ngẩng đầu nhìn bầu trời, trong lòng cảm thấy rất buồn bực. Cho dù là có rèn luyện thân thể đi nữa cũng không cần phí sức đến như vậy. Đây mà là rèn luyện thân thể, ngược đãi thân thể thì có.

Có nói nhiều thì cũng vô dụng. Mọi người rất nhanh chóng bước vào quán ăn. Sau khi đi vào thì chọn ngay phòng có điều hòa, mở máy ở mức thấp nhất. Người phục vụ vừa mới bưng đến bình trà, mọi người đã thi nhau uống sạch.

Người phục vụ phải mang lên thêm mấy ca trà đá mới có thể khiến cho mọi người đã cơn khát. Hành động này khiến cho người phục vụ không kìm nổi phải nhìn họ nhiều lần.

Thẩm Hạo tiến vào sau khi gọi điện thoại xong, trên mặt vẫn còn nở nụ cười. Sau khi uống đủ nước, thân thể cũng cảm giác mát mẻ hẳn ra. Tất cả mọi người đều cùng ngồi ăn điểm tâm, trò chuyện phiếm.

Tiểu thư Trần tên là Trần Vi. Sau khi quen thuộc với nhau rồi thì cô lập tức yêu cầu Lý Dương và những người khác gọi cô bằng tên. Vương Giai Giai và Cố Nhã thì cứ một tiếng chị Vi, hai tiếng chị Vi, còn Lý Dương và cô cũng có vẻ tự nhiên hơn rất nhiều.

- Tiểu Lý, nếu tôi nói không sai thì cậu cũng phải mất rất nhiều thời gian để học nhỉ?

Mao lão cười ha hả, nhìn Lý Dương hỏi. Khi ông cười thì không thấy đôi mắt đâu. Tuy nhiên, nụ cười này khiến cho tất cả mọi người đang buồn bực cũng phải cười theo.

- Tôi quả thật là rất cố gắng học, nhưng chỉ mới học không đến một năm thời gian.

Lý Dương lập tức hồi đáp. Mao lão và Bạch Minh đều kinh ngạc nhìn Lý Dương. Không đến một năm mà hắn có thể có được khí chất như vậy. Nói ra thì có mấy ai tin.

Mao lão cũng không muốn dây dưa vấn đề này, tiếp tục hỏi:

- Tiểu Lý, cậu có thể nói cho chúng tôi biết cậu am hiểu phương diện nào nhất?

Lý Dương do dự một chút, nhẹ giọng nói:

- Cũng không có gì đặc biệt am hiểu cả. Chỉ đơn thuần là thích cổ ngọc và đồ sứ hơn một chút thôi.

Mao lão và Bạch Minh đều gật đầu. Lý Dương trả lời rất khiêm tốn. Nếu Lý Dương nói khoác mà không biết ngượng miệng là mình am hiểu hết mọi thứ thì bọn họ ngược lại sẽ khinh thường hắn. Chính bọn họ đến bây giờ cũng không dám vỗ ngực tuyên bố như vậy.

- Đối với cổ ngọc và đồ sứ thì bọn tôi cũng có hứng thú. Nếu cậu có sưu tầm vật phẩm thì về sau mọi người cùng nhau tham khảo.

Bạch Minh hứng chí đề nghị, cười tủm tỉm nói với Lý Dương. Thời điểm này thì ông ta thật không suy nghĩ gì khác.

Lý Dương tuổi còn rất trẻ, muốn nói là hắn có cất giữ những vật phẩm tốt thì ông ta cũng không tin. Điều này chỉ là do thói quen trong cách nói mà thôi. Bạch Minh nhìn thấy những người tâm đầu ý hợp thì lại tỏ ý muốn xem những món đồ mà người ta cất giữ.

- Về cái đó thì tôi cũng không có nhiều lắm. Nếu sau này phải tham khảo một chút thì tôi còn phải học hỏi ở Thầy Bạch nhiều lắm đấy.

Lý Dương nhẹ giọng hồi đáp.

Lý Dương suy nghĩ, hắn cất giữ vật phẩm thật sự không nhiều lắm. Vật tốt thì cũng chỉ có vài món, như một khay rửa bút, một cặp ly nhỏ không biết tên từ triều đại Nam Tống thì đều là thứ chính tông. Còn những cái khác đều là thứ thượng vàng hạ cám.

Cũng may suy nghĩ này của hắn người khác không biết. Chỉ có Bạch Minh và Mao lão là biết hắn có những thứ này nhưng phỏng chừng cũng rất hợp ý. Những thứ này đều là những bảo bối mà bọn họ bình thường khó gặp. Lý Dương có nhiều như vậy mà lại nói mình không có nhiều lắm. Vậy thì phải có bao nhiêu thứ tốt mới được gọi là nhiều.

- Được rồi, không thành vấn đề. Đúng rồi, Tiểu Lý, cậu là người ở đâu?

Bạch Minh cười to một cách sảng khoái. Ông căn bản không nghĩ nhiều như vậy. Bạch Minh thích nhất là được cùng người khác tham khảo những vật phẩm. Vì thế ông ta cố ý biến mình trở thành một nhà bảo tàng tư nhân. Bình thường cũng tiếp xúc với không ít đủ loại hạng người.

- Tôi là người Minh Dương, chỉ tạm thời làm việc ở Trịnh Châu này mà thôi.

- Trịnh Châu? Tôi cũng thường xuyên đến Trịnh Châu. Mao lão cũng ở Trịnh Châu một thời gian dài đấy. Tôi sẽ lưu lại số điện thoại, khi nào quay về Trịnh Châu thì mọi người liên lạc với nhau.

Bạch Minh lập tức lấy tấm danh thiếp ra. Lý Dương buôn bán cái gì ông ta cũng không hỏi. Lý Dương còn trẻ, nếu Lý Dương không nói mình làm gì thì ông ta cũng cảm thấy ngượng ngùng khi hỏi điều đó. Với Lý Dương, ông ta cảm thấy rất hài lòng.

Với ông ta mà nói, đầu năm nay có thể gặp được người vừa ý thật không nhiều. Ít nhất với ông ta thì cái tên Thẩm Hạo kia không thuận mắt tí nào. Ánh mắt luôn dán vào các cô gái, thật không biết đến để làm chi.

- Được rồi, cám ơn Thầy Bạch. Về sau nhất định sẽ thường xuyên liên lạc với ngài. Đừng có trách tôi quấy rầy ngài là được.

Lý Dương tiếp nhận tấm danh thiếp, rồi lại viết số điện thoại của mình. Danh thiếp mới của hắn cũng đã được in nhưng lần này không có mang theo, vẫn còn để ở Trịnh Châu. Cho nên hắn chỉ có thể viết số điện thoại của mình cho Bạch Minh mà thôi.

Bạch Minh cũng không để ý đến điều này, còn rất thận trọng cất tờ giấy có số điện thoại vào. Mao lão nở nụ cười nhưng không chủ động hỏi xin số điện thoại của Lý Dương.

Thẩm Hạo đột nhiên đứng lên, đi ra ngoài cửa, vừa đi vừa nghe điện thoại.

Trong chốc lát, Thẩm Hạo từ bên ngoài tiếp đón một người trẻ tuổi. Người thanh niên này trên tay còn mang theo cái rương, có vẻ rất thận trọng.

- Mao lão, Thầy Bạch, gần đây tôi có sưu tầm được vài món đồ tốt. Hôm nay, tất cả mọi người đều tụ tập ở đây, cũng thuận tiện mang đến cho các vị xem qua.

Thẩm Hạo sau khi tiếp nhận cái rương, nét mặt có vẻ thay đổi, thoạt nhìn có chúi đắc ý, còn cố ý nhìn qua Lý Dương.

- Thuận tiện? Chẳng lẽ Trần công tử mua ở HongKong sao? Nếu như vậy thì mau mang đến đây.

Bạch Minh nhìn cái rương có chút kỳ lạ. Thẩm Hạo sắc mặt hơi cứng đờ, vội vàng trả lời:

- Nếu mua ở Hồng Công thì không đáng phải nhắc đến. Mấy thứ này kỳ thật là được vận chuyển từ nơi khác đến. Tôi muốn giao cho công ty đấu giá bên HongKong bán giùm tôi.

- Thật sao? Vậy thì mau đem đến đây để xem đi.

Mao lão nhẹ nhàng gật đầu. Thẩm Hạo khi gặp không hề chào hỏi, lại vội mang đến đồ vật này nọ thật sự là làm cho người ta cảm thấy phản cảm. Y nói là muốn mời bọn họ hỗ trợ xem qua, nhưng nếu muốn mời người khác hỗ trợ thì trước đó không chào hỏi là có ý tứ gì? Chẳng lẽ y muốn khoe khoang? Cũng khó trách Thầy Bạch cố ý châm chọc y.

- Được, cám ơn Mao lão.

Thẩm Hạo lập tức lấy một thứ gì đó trong rương ra, cẩn thận đặt lên trên bàn, tổng cộng là có ba món. Ba món đồ này không lớn, rất nhanh chóng được bày lên trên bàn.

Lý Dương sau khi nhìn thấy các món đồ được bày lên trên bàn, sắc mặt lập tức biến đổi. Mao lão và Thầy Bạch nhìn thoáng qua nhau. Biểu hiện của hai người cũng khác hơn một chút so với Lý Dương, nhưng trong ánh mắt lại mang theo sự khinh thường và cười cợt.

- Mao lão, Thầy Bạch sư, đây là ba món đồ mà tôi mua được gần đây, vừa mới mua thôi. Tuy nhiên, những món đồ này vẫn còn có thể phân biệt.

Thẩm Hạo nói một cách đắc ý. Y không phát hiện được sự thay đổi của các vị chuyên gia. Trần Vi ở bên cạnh cũng cảm thấy không ổn, cũng muốn lên tiếng nhắc nhở Thẩm Hạo một chút nhưng không biết mở miệng như thế nào.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.