Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ

Chương 948: Chương 948: Bảo bối thần bí






Người ở đây, đã có hơn hai trăm người, có một bộ phận là được mời đến, và một số là người đi cùng giống như quan hệ của Bạch Minh và Tiêu Nham, còn có một bộ phận là người trong giới đồ cổ nơi này.

Thái độ đối nhân xử thế của Thiệu Chí Hiên rất hào phóng, quan hệ với người trong giới đồ cổ nơi này khá tốt, có nhiều cửa hàng đồ cổ cỡ lớn cũng ủng hộ hắn.

Lần này, triển lãm Phẩm Bảo Trai có được nhiều bảo bối tốt chính là đồng nghiệp chung quanh cung cấp, Thiệu Chí Hiên cần chính là cho mọi người thưởng thức càng nhiều bảo bối càng tốt, cũng không có ý muốn những bảo bối này là của hắn, bằng không cũng sẽ không mượn được bảo bối của Lý Dương.

- Lý đại ca, sư phụ đã ra rồi!

Tiêu Nham thực hưng phấn kêu một tiếng, Bạch Minh cùng Mao lão và vài vị chuyên gia cùng Thiệu Chí Hiên đi ra, Bạch Minh có vẻ rất phấn chấn, khi thấy Tiêu Nham và Lý Dương, còn thoáng sửng sốt, lập tức vẫy vẫy tay thật cao hứng.

- Lý tiên sinh, triển lãm của ông chủ chúng tôi sắp bắt đầu rồi, vì triển lãm lần này ông chủ đã chuẩn bị thời gian thật lâu, bảo bối tốt còn có rất nhiều, có người nói, triển lãm của ông chủ lần này, các bảo bối giá trị đến một tỉ đồng, so với triển lãm ngọc tỷ truyền quốc còn tốt hơn!

Quản lí Đường nhỏ giọng giới thiệu cho Lý Dương, giới thiệu đến câu cuối cùng, trên mặt của hắn còn lộ ra một sự kiêu ngạo và tự hào, triển lãm của ông chủ có thể thành công, mỗi người bọn họ đều rất vui vẻ.

Ngọc tỷ Truyền quốc, đang được triển lãm ở Nam Kinh, rất thu hút, triển lãm lần này tổ chức cùng ngọc tỷ truyền quốc, còn nói tốt hơn so với ngọc tỷ truyền quốc, bọn họ cũng đang thuyết phục bản thân, nhưng bảo bối của bọn họ quả thật không tệ.

Lý Dương khẽ cười một tiếng, không nói gì, lẳng lặng nhìn phía trước.

Tiêu nham lại hít hít cái mũi, lớn tiếng nói:

- Quản lí Đường, triển lãm lần này cũng không tồi, nhưng ngài so sánh nó hơn cả triển lãm ngọc tỷ truyền quốc thì tôi cũng không đồng ý, ngọc tỷ truyền quốc là cái gì, đó là tượng trưng cho văn minh Trung Hoa, giá trị của nó vô địch, hôm nay triển lãm bảo bối, bất cứ món nào, cũng không sánh bằng ngọc tỷ truyền quốc, lại càng không cần phải nói ý nghĩa !

Triển lãm Ngọc tỷ Truyền quốc, chính là chủ đề nóng ở Nam Kinh, bất kỳ một người yêu thích sưu tầm cũng biết đến.

Lại càng không cần phải nói, ngọc tỷ truyền quốc là của Lý Dương, nếu là Thiệu Chí Hiên nói lời này, Tiêu Nham không phục, nhưng sẽ không có phản ứng gì, nhưng quản lí Đường nói ra những những lời này, hắn muốn phản bác đôi câu .

Tuổi trẻ bồng bột, điểm ấy Tiêu Nham cũng có chút.

Quản lí Đường ngẩn người, còn chưa nói gì, Lý Dương thì lắc đầu nói với Tiêu Nham:

- Tiểu Tiêu, triển lãm của Thiệu tiên sinh là tâm huyết của ông ấy, bất kể nói thế nào, đây là triển lãm được tất cả mọi người trợ giúp!

- Lý đại làm, em đã hiểu rồi!

Tiêu Nham lập tức lên tiếng, nhưng trong lòng của hắn lại nghĩ Lý Dương không muốn tranh luận cùng người khác, là phong cách cao thượng, hắn cũng không nói nhiều nữa.

Quản lí Đường cũng không nói chuyện, Thiệu Chí Hiên đang đứng dậy, Thiệu Chí Hiên có vẻ rất minh mẫn, nói đơn giản vài câu, Thái lão lập tức đi ra.

Thái lão là người được đề cử phát biểu cho khách quý, Thái lão sư nói chuyện dí dỏm, tất cả mọi người đều thích, lại là chuyên gia thường xuyên xuất hiện trên TV, thực có duyên, ông nói vài câu, hoạt động cũng coi như chính thức bắt đầu rồi.

Sảnh triển lãm rất lớn, nhưng lần này Thiệu Chí Hiên bày ra bảo bối cũng không nhiều, cho nên thực rộng rãi.

Nhưng những chỗ trống đó đều được Thiệu Chí Hiên tận dụng, làm thành chỗ nghỉ ngơi, còn bầy đặt các món ăn, hoa quả cùng đồ uống, đáng tiếc không có rượu, nếu có thêm rượu, thật giống một tiệc rượu.

- Lý Dương?

Lý Dương vừa định vào trong, phía sau hắn lại truyền đến giọng nói, đây là thanh âm của con gái, Lý Dương và Vương Giai Giai đồng thời quay đầu lại.

Ở phía sau bọn họ, có một cô gái mặc màu váy liền áo vàng đang nhìn họ, cô bé này Lý Dương thật không xa lạ, tại tiệc rượu ở Thượng Hải đã gặp qua, nhưng hôm nay cô ta mặc 1 bộ váy liền áo rất vừa người, thoạt nhìn thực là cao quý.

Lý Dương còn nhớ rõ, Tô Hữu Bằng đã nói tên cô ta, tên là Chu Nhã Nhược, là công chúa trong gia tộc Chu Thị ở Thượng Hải.

- Lý Dương, Giai Giai, thật là hai người, tôi còn tưởng rằng tôi nhìn lầm rồi!

Chu Nhã Nhược rất nhanh đi tới, cao hứng nói, nhìn thấy Lý Dương ở trong này, thật sự khiến cô bất ngờ, đồng thời cũng có chút hưng phấn nho nhỏ.

Nếu Chu Nhã Nhược biết thân phận Lý Dương, cô cũng không nghĩ là lạ, nhưng lại rất tò mò đối với Lý Dương, lần này đến Nam Kinh, cũng là cô ta tranh thủ tới.

Cha của Chu Nhã Nhược là bạn của Thiệu Chí Hiên, người có tiền rất nhiều người đều yêu thích sưu tầm, cha của Chu Nhã Nhược chính là một trong số đó, quen Thiệu Chí Hiên không lâu liền kết thành bạn tốt.

Lần này cha của Chu Nhã Nhược được mời đến, đáng tiếc lại không có thời gian lại đây, Chu Nhã Nhược nghe vậy, liền xung phong thay cha đến, cha cô cũng không nghĩ nhiều, liền đồng ý.

Mình không thể đi, cho con gái đi, coi như là nể tình bằng hữu.

Chu Nhã Nhược lại nghĩ nhiều, cô biết triển lãm ngọc tỷ truyền quốc lưu động tới Nam Kinh, vậy Lý Dương liền ở Nam Kinh, như vậy hoạt động này rất có thể gặp được Lý Dương, đúng là cô ta ôm tư tưởng này mới đến.

Trước khi đến, cô còn cầu nguyện, hiện tại nguyện cầu đã trở thành sự thật.

- Chu tiểu thư, xin chào, thực trùng hợp!

Lý Dương mỉm cười đáp lại một tiếng, Vương Giai Giai thì khoác cánh tay Lý Dương, cười híp mắt nhìn Chu Nhã Nhược.

Cô không quá cảm thấy ghét cô bé này, nhưng cũng không có gì khác liên quan đến đối phương, cũng không muốn nhiều lời, động tác nho nhỏ của cô, cũng biểu lộ lập trường của mình.

- Thật sự trùng hợp, không ngờ lại gặp được anh ở chỗ này!

Chu Nhã Nhược đã đi tới, hưng phấn kêu lên, quản lí Đường lặng lẽ cúi đầu, trong lòng lại có chút ghen tị.

Kẻ có tiền, công tử gia thật là tốt, bên mình có cô giá xinh xắn, lại còn có cô gái xinh đẹp chủ động bắt chuyện, lúc này hình tượng Lý Dương ở trong lòng quản lí Đường chính là như vậy.

- Tôi cũng vậy...

Lý Dương vừa mới nói, bài phát biểu phía trước đã xong, cửa chính triển lãm được mở ra, Lý Dương lại bị quản lí Đường dẫn tới phía trước, hắn là một trong những người đi vào đầu tiên.

Sau đó, Lý Dương cũng không tâm trạng nào nói chuyện cùng cô gái chỉ gặp mặt qua một lần này.

Sảnh triển lãm rất lớn, còn được chia làm mấy khu, kỳ thật chủ yếu đúng là hai khu lớn, đồ sứ và đồ đồng thau, đây là sở thích khác biệt của Thiệu Chí Hiên, hắn sưu tầm được nhiều nhất, cũng chính là những thứ này.

Ngoài sở thích cá nhân của Thiệu Chí Hiên, trong những đồ sưu tầm ở đây, còn có một nơi đặc thù.

Những đồ nơi này bầy biện đều là bảo bối được bạn bè tài trợ cho triển lãm lần này, Mao Sứ mà Lý Dương mang tới, lúc này đều đang được đậy vải đỏ, chưa được lật lên.

Không chỉ có Mao Sứ của Lý Dương, nơi này rất nhiều bảo bối do bạn bè Thiệu Chí Hiên tài trợ, đều đang đậy vải đỏ.

Còn những bảo bối khác của chính bản thân Thiệu Chí Hiên thì đang được triển lãm, có bình Thanh Hoa thời Càn Long hai quai, còn có đỉnh tứ phương thời Xuân Thu … mỗi món bảo bối đều là vô giá, những bảo bối này đặt lại đây, một tỉ thì không dán nói, nhưng vài trăm triệu thì thật đúng là có thừa.

Bảo bối đang đậy vải đỏ, khiến tất cả mọi người rất tò mò, nhưng Thiệu Chí Hiên không để lộ đáp án ngay, mọi người chỉ có thể nhẫn nại đi xem bảo bối khác trước.

Cũng may những bảo bối này đều rất tốt, nhìn thấy liền hấp dẫn lực chú ý của mọi người, khiến mọi người quên đi suy nghĩ về những bảo bối ẩn kia.

Lý Dương lôi tay Vương Giai Giai, đi thưởng thức những đồ Thiệu Chí Hiên sưu tầm.

Là người sưu tầm, tiền tài thật sự rất quan, không phải là quan trọng nhất thì cũng là một trong những thứ quan trọng nhất, điểm ấy Thiệu Chí Hiên càng thể nghiệm rõ rệt nhất, không có tiền, căn bản không có khả năng sưu tầm được những đồ này.

Rất nhiều người trong giới sưu tầm đều là đại triệu phú cũng có quan hệ với điều này.

Không có tiền, muốn sưu tầm chỉ có thể là một lời nói nhiệt huyết, tiền không phải vạn năng, nhưng ở thời đại này, yêu thích sưu tầm, lại không có tiền dư trăm triệu thì không thể, rất nhiều bảo bối tốt không thể có được nếu không có tiền.

Cho dù là lấy vật đổi vật, lấy sưu tầm mà nuôi sưu tầm, cũng phải có một chút tiền vốn mới được.

Bảo bối của Thiệu Chí Hiên có chừng hai trăm món đồ, Lý Dương tính số bảo bối này giá trị không thấp, chỉ riêng những đồ Ngũ Đại quan nhà Tống cũng đã trên trăm triệu, còn có rất nhiều tinh phẩm, tổng thể sẽ không thấp hơn năm trăm triệu.

Nếu là tìm một công ty đấu giá tốt, bán ra bảy, tám trăm triệu đều không phải là không có khả năng.

Riêng điểm này, sẽ khiến rất nhiều người sưu tầm phải chắc lưỡi, muốn sưu tầm được tinh phẩm, thực là không có tiền không được, đặc biệt hiện tại rất nhiều đồ cổ liền đại biểu cho tiền tài, đại biểu cho của cải.

Thời hoàng kim của sưu tầm mà lại, người bình thường thì chơi cho vui, kẻ có tiền thì đúng là đùa với của cải .

- Chư vị, có lẽ mọi người cũng sốt ruột chờ đợi, tôi lập tức công bố bảo bối thần bí ngày hôm nay, trước khi công bố, xin mọi người đợi thêm năm phút cuối cùng!

Một giờ sau, Thiệu Chí Hiên cầm microphone, lớn tiếng nói vài câu, mấy bảo vệ luôn luôn theo sau, cũng đều chuẩn bị kỹ càng.

Những đồ này đều là người khác tài trợ, cũng là bảo bối thần bí của Thiệu Chí Hiên hôm nay.

Thương nhân đều biết phải chuẩn bị vẹn toàn, cho dù không có Mao Sứ của Lý Dương. Hắn cũng có thể ngẩng mặt với bạn bè, lúc trước có mấy người, đều là người trong nghề, đã đem bảo bối tốt nhất mà họ sưu tầm được hỗ trợ cho triển lãm của hắn, khiến cho triển lãm của hắn thật là nhiều bảo bối tốt.

Điều này vừa gia tăng lực ảnh hưởng của Thiệu Chí Hiên, đồng thời, cũng có thể làm cho những bảo bối này càng vang danh, xem như đôi bên cùng có lợi.

Theo lời nói của Thiệu Chí Hiên, tất cả mọi người đưa ánh mắt về khu vực cuối cùng, thật nhiều người đều tò mò nhìn lên, Lý Dương cũng nhịn tò mò, không dùng năng lực đặc thù để quan sát.

Dùng năng lực đặc thù là có thể thấy rõ ràng những bảo bối này, nhưng mất đi thú vị, lại không có cảm giác chờ đợi.

Lúc này Lý Dương đang hưởng thụ loại cảm giác này, cùng mọi người cùng nhau chờ đợi, chờ đợi xem những bảo bối này là cái gì, nhưng có một bộ phận hắn đã biết trước tiên, chính là Mao Sứ mà hắn đưa tới.

Lúc trước triển lãm có thể là không có Mao Sứ, Lý Dương coi như không cần năng lực đặc thù cũng có thể biết lúc này Mao Sứ được xếp chỗ nào.

Thiệu Chí Hiên còn nói nói mấy câu, thu hút toàn bộ sự chú ý lại đây, sau đó hắn mới tuyên bố vạch những tấm vải đỏ, lúc này hắn đã thu hút đủ khẩu vị của mọi người rồi, khiến mọi người càng thêm tò mò và chờ đợi đối với mấy thứ này.

Vải đỏ được mở ra, nơi này tổng cộng có hơn hai mươi món bảo bối, trong đó có mười món là Mao Sứ mà Lý Dương đưa tới, bảo bối của Lý Dương liền chiếm gần một nửa!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.