Không chỉ Tam Tỉnh Thái hiểu rõ, rất nhiều người xung quanh cũng rõ.
Bạch Minh lặng lẽ chỉ tay về phía Lý Dương, y là người hiểu rõ mục đích của Lý Dương trước nhất.
Các chuyên gia Trung Quốc đều nhìn Lý Dương mỉm cười, Lâm Lang nhìn Lý Dương với ánh mắt thích thú, trong lòng của y còn có chút cảm thán, người ta không chỉ có thể nhìn thấy biểu hiện bên ngoài, Lý Dương là một cao thủ rất lợi hại.
- Lý Dương, trong vòng ba ngày tôi nhất định sẽ đến tìm anh.
Tam Tỉnh Thái nhìn chằm chằm vào Lý Dương, sau đó chào tạm biệt Lâm Lang bên cạnh rồi bỏ đi.
Tam Tỉnh Thái đi rất dứt khoát, y biết rõ ý của Lý Dương, lúc này tiếp tục ở đây cũng không có ý nghĩa gì, chi bằng trở về chuẩn bị những thứ đó.
- Lý tiên sinh, Lâm tiên sinh, thật ngại, tôi cũng phải đi đây!
Thanh Mộc Vị Ương sớm đã đứng dậy, nhưng sắc mặt vẫn còn trắng bệch, rất khó nhìn, sau khi Tam Tỉnh Thái thua không mất đi ý chí chiến đấu, vẫn muốn tìm Lý Dương cược lại, nhưng Thanh Mộc Vị Ương hoàn toàn không như vậy.
Mà ba lần thua Lý Dương, có thể nói đã cướp mất hết lòng tin của y.
- Thanh Mộc tiên sinh, xin chờ một chút.
Lý Dương đột nhiên gọi, Thanh Mộc Vị Ương chưa kịp xoay người đi, quay đầu lại nhìn Lý Dương kinh ngạc.
Nhìn thấy Thanh Mộc Vị Ương, Lý Dương cười nói:
- Thanh Mộc tiên sinh, bản chép tay mà lần trước ngài nói tôi rất có hứng thú, không biết chúng ta có thể làm một cuộc trao đổi không?
- Bản chép tay, bản chép tay gì?
Thanh Mộc Vị Ương mở to mắt, trái tim cũng nhảy dựng lên không thua kém gì.
Lý Dương cười nhạt nói:
- Hoạt động buổi trưa ngày thứ nhất, cái bản chép tay mà ngài nói với tôi!
Cái bản chép tay mà hắn nói, chính là Khẩu Môn Chuyên khi lần đầu tiên Thanh Mộc Vị Ương chủ động tìm gặp Lý Dương, ghi chép những thư tín cổ đại, sau khi Thanh Mộc Vị Ương nói qua, Lý Dương vẫn còn nhớ tới chuyện này.
- Tôi nhớ rồi, cái bản ghi chép đó vẫn còn, ngài muốn đổi cái gì?
Thanh Mộc Vị Ương có thể cảm nhận được trái tim của mình đang đập nhanh kịch liệt, trao đổi, lo lắng nhất của y lúc này, là rất muốn có lại kiếm Thiên Tùng Vân, Lý Dương sẽ không phải lấy thần kiếm đổi lấy quyển sổ ghi chép đó chứ?
Mặc dù biết chuyện này là không thể, Thanh Mộc Vị Ương nhịn không nổi vẫn cứ nghĩ tới chuyện này, nghĩ ngợi một hồi, giống như người chết đuối tuyệt vọng vớ được khúc củi khô.
Lý Dương bật cười, nói:
- Thanh Mộc tiên sinh, ngài đừng kích động, tôi còn có một câu hỏi, Thanh Mộc Long Nhất có liên hệ gì với ngài?
Dáng vẻ kích động của Thanh Mộc Vị Ương, mọi người xung quanh chỉ cần không phải là kẻ ngốc đều có thể nhìn thấy, người hơi thông minh một chút, đều có thể đoán được tại sao y kích động, Lý Dương không phải ngốc, tất nhiên cũng có thể hiểu được.
.
Lấy sổ ghi chép đổi kiếm thần, e rằng chỉ có Thanh Mộc Vị Ương dám nghĩ như vậy, cũng quá không thực tế chút nào.
- Thanh Mộc Long Nhất?
Thanh Mộc Vị Ương đột nhiên mở to mắt, vội vàng hỏi:
- Đó là bác cả của tôi, trước đây rất nhiều năm ông ấy đã thất lạc ở Trung Quốc, lúc đó tôi vẫn chưa sinh ra, sao ngài biết ông ta?
Thanh Mộc Long Nhất, là bác ruột của Thanh Mộc Vị Ương, làm nhiệm vụ ở Trung Quốc rất bí mật, cho dù cuối cùng chết ở Trung Quốc, cũng là bí mật lớn của gia tộc, người ngoài ít ai biết.
Nhưng mối quan hệ của bọn họ trước đây Lý Dương đã điều tra rõ, bằng không thì cũng không đề nghị trao đổi cái này, lúc Thanh Mộc Vị Ương tìm đến mua kiếm thần, Lý Dương đã bảo Lưu Cương đi điều tra gia tộc Thanh Mộc Vị Ương.
Lý Dương mỉm cười nói:
- Tôi tình cờ có một phần nhật ký của ông ấy, tôi muốn lấy cuốn nhật ký này, để đổi lấy quyển sổ ghi chép của ngài, ngài thấy thế nào?
Con mắt của Thanh Mộc Vị Ương vẫn chưa hết lồi ra, bỗng chợt tỉnh nhìn Lý Dương.
Cuối cùng y cũng hiểu, kiếm Thiên Tùng Vân tại sao loạt vào tay Lý Dương, thì ra hắn có được kết quả điều tra năm đó của Thanh Mộc Long Nhất, đó là cách gần nhất để hắn tiếp cận kiếm Thiên Tùng Vân.
Nhật ký mà Lý Dương nói, y rất rõ là món đồ gì.
- Lý tiên sinh, bác cả Long Nhất đã thất lạc nhiều năm, rất cảm tạ ngài có thể đem di vật của ông ấy trở về.
Thanh Mộc Vị Ương chầm chậm cuối thấp đầu, hơi khom người, nụ cười trên khóe miệng của Lý Dương ngày càng sâu thêm, Thanh Mộc Vị Ương đã nhận lời trao đổi.
Sắp văn kiện của Thanh Mộc Long Nhất để lại, sau khi lấy bảo bối ra thì không có tác dụng gì, về phần sơn động đó, cũng bị người của quân đội triệt để niêm phong cất vào kho, ở chỗ đó là khu vực biên giới, khá mẫn cảm.
Sắp văn kiện này đối với Lý Dương cũng vô dụng, nhưng đối với Thanh Mộc Vị Ương thì không giống như vậy, y muốn biết kết quả đều tra năm đó của Thanh Mộc Long Nhất, rất cần sắp văn kiện này, để có cái mà ăn nói với thiên hoàng.
Ngược lại, sắp văn kiện này đối với bọn họ mà nói mới là đồ vô dụng, tin tức ghi chép không rõ ràng, lại là đồ vật của mấy trăm năm trước, giá trị văn vật cũng không cao, Thanh Mộc Vị Ương thậm chí cũng chưa từng xem qua chuyện này.
Thanh Mộc Vị Ương bỏ đi, nhưng lúc đi trong lòng rất không vui, gia tộc mấy thể hệ, còn có ủng hộ của thiên hoàng, kết quả nỗ lực cuối cùng lại để cho người khác lấy mất.
Lâm Lang vẫn đứng bên cạnh êm lặng, hai người không nói, làm y có chút mơ hồ.
Nhưng Lâm Lang không mở miệng hỏi, y là người thông minh, Lý Dương và Thanh Mộc Vị Ương đều không nói rõ chuyện này, cái này chứng mình hai người bọn họ có chuyện bí mật cần che dấu, lúc này tùy tiện hỏi, nhất định sẽ làm cho người ta không vui.
Sau khi Thanh Mộc Vị Ương bỏ đi, mấy người Nhật còn lại cũng bỏ đi theo Tam Tỉnh Khang, bọn họ cũng không còn mặt mũi nào ở lại.
Nói chuyện với Lâm Lang, Lý Dương cũng dẫn theo người bên cạnh rời khỏi trang viện Lâm thị, Lâm Lang còn cố ý phái hơn hai mươi bảo vệ bảo hộ tống bọn họ, hôm nay bảo bối Lý Dương mang về giá trị không thấp.
- Lý lão đệ, cậu phát tài to rồi, lần này quả thật là giàu to, khi trở về phải mở tiệc ăn mừng!
Vừa lên xe, Bạch Minh nói lớn, lúc bọn họ đến là hai chiếc xe, Bạch Minh và Lý Dương đi cùng một chiếc, lúc trở về là năm chiếc, bảo vệ của Lâm Lang mang theo súng, trên đường đi bảo vệ rất nghiêm mật.
Hơn nữa Lâm Phong chờ cục an ninh quốc gia âm thầm bảo vệ, quân đội không có mấy trăm người đừng nghĩ tới chuyện công kích Lý Dương.
Lực lượng vũ trang mấy trăm người, ở khu vực phức tạp cũng không xảy ra vấn đề gì, nhiều như vậy hầu như là không thể, mức độ an toàn của Lý Dương cũng có thể nói là đạt đến trình độ nghiêm mật nhất.
- Anh Bạch anh yên tâm, đợi sau khi về nước, tôi sẽ mua một một nhà hằng, anh có thể mỗi này ở đó, ăn uống đến khi nào chán mới thôi.
Lý Dương cười ha hả, có thể thấy tâm trạng của hắn quả thật rất tốt, bọn Hoàng lão, Chu lão ngồi cùng xe với hắn cũng đang mỉm cười.
- Lý Dương, thanh đồng khí cuối cùng mà cậu nói, có phải là cái này không?
Chu Lão cười ha hả hỏi một câu, mấy người của lão Hoàng cũng đều sáng mắt lên, tất cả đều quay qua nhìn Lý Dương, hai chiếc xe tổng cộng có mười mấy người, nhất thời Lý Dương trở thành tâm điểm.
Lý Dương mỉm cười gật đầu:
- Cứ xem là vậy đi, chúng ta không thể tự mình, nếu Tam Tỉnh Thái có thể giúp thu về vậy thì tốt nhất!
Hắn không giấu diếm mục đích của mình, câu nói cuối cùng đó, chính là vạc Chu Công, đại hội kiểm định lần này, thần khí tốt nhất xuất hiện trong tay người nước ngoài, ngoại trừ thần khí ra thì chính là cái vạc này.
Vạc bị kẻ trộm lấy đi, bất luận là Lý Dương hay là người nào khác, đều không thích hợp trực tiếp mua đem về, như vậy sẽ bị cho là kẻ trộm mộ, mua bán đồ trộm, trộm vật sẽ xuất hiện nhiều hơn.
Hơn nữa, bảo bối của mình bị trộm rồi, lấy tiền mua về, trong lòng cũng có chút không vui.
Bọn Lý Dương không thích hợp, Tam Tỉnh Thái ra mặt thì không có vấn đề gì.
Mặc kệ Phác Nguyên Sinh có muốn bán hay không, đó là chuyện giữa y và Tam Tỉnh Thái, Tam Tỉnh Thái mua không được, trong lòng sẽ rất hận Phác Nguyên Sinh, nếu giữa người Nhật và người Hàn Quốc xảy ra mâu thuẫn, bất cứ chuyên gia Trung Quốc nào e rằng cũng rất vui.
Tam Tỉnh Thái mua được, Tam Tỉnh Thái sẽ bị mất tiền, Lý Dương rất muốn đem cái vạc đó trở về, trên canh bạc này, cho dù Tam Tỉnh Thái có may mắn, cũng không thể thắng được khả năng đặc biệt của hắn.
Điểm này Lý Dương rất tự tin.
Đơn giản mà nói, chính là để Tam Tỉnh Thái và Phác Nguyên Sinh cắn xé lẫn nhau, bất luận kết quả như thế nào đối với Lý Dương cũng không tổn thất gì, mấy người Chu lão, Bạch Minh, đều nghĩ tới điều này, mới ủng hộ Lý Dương làm như vậy.
Tam Tỉnh Thái cũng nghĩ ra, nhưng y cũng không còn cách nào, chỉ có thể làm theo ý của Lý Dương, trừ phi y không muốn cược vơi Lý Dương, không muốn báo thù lần này.
Cái này rõ ràng là không thể, Tam Tỉnh Thái so với bất cứ ai đều tỏ ra rất kiêu ngạo, y nhất định sẽ tìm đến Lý Dương,
Xe chạy an toàn cho đến một khách sạn, Lâm Bá Văn ở cùng trên xe, hơn hai mươi bảo vệ đi theo cũng không về, mấy người này hôm nay sẽ ở lại đây bảo vệ.
Ngày mai Lý Dương sẽ đem những món bảo bối cất vào kim khố của Lâm thị, sẽ an toàn hơn ở khách sạn này nhiều.
Trở về khách sạn, thời gian vẫn không muộn mới chín giờ, từ lúc đi đến lúc về, tổng cộng chỉ có hai tiếng, hai tiếng này Lý Dương có được thu hoạch lớn, làm cho người ta không thể ngờ.
- Cái này, Lý lão đệ…!
Cửa thang máy khách sạn, đột nhiên Bạch Minh gọi Lý Dương lại, lão Hoàng đang muốn nói, thấy thế lập tức im lặng, đem chuyện định nói ra tạm thời giữ lại trong lòng.
Lý Dương quay đầu lại, nói:
- Anh Bạch, anh yên tâm, chuyện mời khách tôi nhất định sẽ không quên, không nuôi béo anh sẽ không thôi.
Mọi người xung quanh đều sửng sốt, lập tức cười phá lên.
Tiếng cười này, làm Bạch Minh có chút xấu hổ cười phá lên, Bạch Minh cười quát:
- Xem thằng nhóc mày, hình như anh chỉ biết ăn thôi, anh muốn hỏi chuyện khác.
- Chờ đã, Mao lão, ngài nói, giáo sư Bạch nói không phải chỉ ăn sao?
Lý Dương đột nhiên khoát tay, đối với câu hỏi của lão Mao.
Lão Mao lập tức cười nói:
- Đúng, thằng nhãi này chính là như vậy.
Người xung quanh đều cười lớn, lão Mao vốn nghiêm nghị cũng nói đùa chuyện của Bạch Minh, mấy chuyên gia Lý Bồi, Chu Văn cũng chịu không nỗi ôm bụng cười.
- Lão Mao nói rất đúng, ấy, anh Bạch, anh đừng giận, anh sẽ ăn đồ ăn ngon, anh chỉ cần đi theo tôi, không cần phiền phức.
Lý Dương lắc đầu, vỗ vay, giống như đang minh oan cho Bạch Minh.
- Xin các vị tiền bối, nếu các vị không sao, cũng tới giờ ăn khuya rồi, xem là cùng với thầy bạch, đừng để ngài ấy ái ngại.
Bạch Minh vừa muốn nói, Lý Dương lại quay đầu lại nói với các chuyên gia của hắn, những người bên Hoàng lão hơi sửng sốt một chút, qua một hồi sau mới chậm rãi gật đầu.