Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ

Chương 503: Chương 503: Biệt thự cổ điển (trung)






- Căn kia có phải hơi đắt một chút không?

Vương Giai Giai do dự một lúc lâu, một trăm sáu mươi vạn, cho dù Vương Giai Giai biết Lý Dương nhiều tiền như vậy nhưng tiêu nhiều tiền như vậy để mua nhà thì vẫn không nỡ.

Lý Dương nhếch miệng cười, nói:

- Hơi đắt nhưng đây là Bắc Kinh, là nhà của chúng ta sau này, đắt cũng đáng.

Vương Giai Giai nhẹ nhàng gật đầu, không nói gì thêm, dịu dàng nhìn Lý Dương. Cô ấy biết Lý Dương không phải là người thích hưởng thụ cuộc sống xa hoa, cho nên mua biệt thự đắt tiền này có phần là vì cô ấy.

Lý Dương đã nói với cô bất luận là lúc nào đều không thể để cô chịu thiệt thòi.

Cô gái lại bĩu môi, nhìn Lý Dương với vẻ coi thường, trong mắt cô Lý Dương hoàn toàn có thể biến thành một tên lưu manh dùng đầy những lời lẽ lừa gạt cô gái, Lý Dương với dáng vẻ này nếu có thể mua được biệt thự đắt tiền trên trăm triệu trừ khi mặt trời mọc đằng tây cũng không có khả năng nào.

Xung quanh có không ít người quay đầu nhìn Lý Dương, người ở đại sảnh Thụ Lâu không nhiều bọn Lý Dương nói cũng không nhỏ nên không ít người có thể nghe thấy lời họ nói.

Phía sau Vương Giai Giai không xa trên ghế sô pha có một người thanh niên khoảng hơn hai mươi tuổi đột nhiên đứng dậy, từ từ bước lại chỗ bọn Lý Dương ngồi.

Người này tuổi còn trẻ, nhìn bộ dạng giống như học sinh còn đang học, trên mặt còn có chút tà khí.

Người thanh niên mặc một bộ đồ đi chơi, lúc này đang nhìn Lý Dương từ đầu tới cuối, trong ánh mắt đầy sự khinh miệt.

Lý Dương nhíu mày, người thanh niên này xem ra rất kiêu ngạo, nhưng Lý Dương không hề đắc tội với hắn, cũng không hiểu tại sao hắn lại đột nhiên bước lại.

Một mình bước tới, Lưu Cương ngồi bên ngoài ghế sô pha lạnh lùng nhìn người thanh niên trước mặt này. Nếu anh chàng này có bất kỳ động tác mất lịch sự nào Lưu Cương có thể cho hắn nghỉ ngơi ở viện một thời gian luôn.

- Việc gì thế?

Vương Giai Giai quay đầu nhìn một cái, lại quay đầu nhìn Lý Dương với ánh mắt dò hỏi.

Lý Dương lắc đầu nhẹ, anh hiểu ý của Vương Giai Giai, Vương Giai Giai muốn hỏi anh có quen người này không, thời gian hai người bên nhau không lâu nhưng lại rất hiểu nhau.

Vương Giai Giai lại quay đầu, người thanh niên đằng sau đang trợn tròn mắt nhìn đăm đăm cô, làm cho cô cảm thấy không thoải mái, lập tức lại quay đầu lại.

Lông mày Lý Dương lại cau vào, người thanh niên này vừa mới nhìn thấy Vương Giai Giai liền không nhìn anh nữa, nhưng ánh mắt của hắn nhìn Vương Giai Giai làm Lý Dương khó chịu.

- Xin chào, chúng tôi muốn xem biệt thự cổ điển hơn tám trăm mét vuông, bây giờ có tiện không?

Lý Dương không quan tâm đến người thanh niên kia, nói với cô gái Thụ Lâu bên cạnh một câu, diện tích biệt thự này làm Lý Dương hài lòng, đáng tiếc là bị dùng lần thứ hai, nếu là mới thì tuyệt vời.

May mà Lý Dương cũng không phải là người quá cầu kỳ những chuyện này, chỉ cần nhà tốt là được, Sau khi Bắc Kinh cấm biệt thự, muốn tìm biệt thự to mà tốt như thế này là việc không dễ, người có tiền ở Bắc Kinh có thể có nhiều.

- A, bây giờ?

Cô gái ngạc nhiên, trong lòng cô đã nghĩ Lý Dương không thể mua được nhà, đương nhiên đối với việc Lý Dương muốn xem nhà cô sẽ có phản đối.

- Đúng, bây giờ không được à?

Lý Dương nhẹ nhàng nói, Vương Giai Giai cau mày, cô ngồi bên trong luôn có cảm giác không tự nhiên, đặc biệt là với ánh mắt như lửa đằng sau làm cô khó chịu.

- Không phải, tôi phải hỏi một chút, anh đợi một lát.

Cô gái Thụ Lâu vội vàng lắc đầu, nói xong liền đi vào trong trung tâm Thụ Lâu, muốn xem biệt thự đắt tiền này phải xin phép sau đó mới có thể đưa chìa khóa cho khách.

- Tiểu thư, xin chào, tôi có thể biết quý danh của cô không?

Cô gái Thụ Lâu vừa đi khỏi, tên nam thanh niên kia liền tới chỗ Vương Giai Giai mặt tươi cười nhìn Vương Giai Giai, trong mắt có chút háo sắc.

Vương Giai Giai nhìn hắn một cách ghê tởm, không trả lời đi đến bên Lý Dương lại ngồi xuống, sắc mặt Lý Dương bây giờ rất khó chịu.

- Cô gái đẹp, tôi tên Triệu Bằng, tập đoàn Phi Tường là sản nghiệp của gia đình tôi, có thể cho tôi biết tên của cô không?

Người thanh niên híp mắt, nhìn Vương Giai Giai chằm chằm, ánh mắt đầy dục vọng, sắc mặt Lý Dương càng khó chịu hơn.

- Xin lỗi, bạn gái tôi không thích nói chuyện với người lạ.

Hít một hơi mạnh, Lý Dương chỉ muốn cho tên này một chưởng, nói một câu. Tập đoàn Phi Tường Lý Dương cũng nghe qua, lĩnh vực làm ăn rất lớn, ở Phan Gia Viên có tiệm đồ cổ có tên tập đoàn Phi Tường.

Tính về tài sản thì tập đoàn Phi Tường cũng rất có thực lực, có đến chục tỷ, tình hình cụ thể Lý Dương không hiểu rõ lắm, anh không có hứng thú với những thứ này, nếu không phải là người ở Phan Gia Viên nói thì Lý Dương cũng không biết đến tập đoàn Phi Tường này.

- Tiểu tử, người là cái quái gì, ta không nói chuyện với ngươi.

Người thanh niên tên Triệu Bằng trợn trừng mắt, quát Lý Dương một cách không hề khách khí, nói xong mắt lại híp lại nhìn Vương Giai Giai, nhẹ nhàng nói:

- Tiểu thư đẹp, tôi nhìn cậu này như là kẻ lừa đảo, cậu ta không thể mua được biệt thự đắt tiền như vậy, nếu em muốn chi bằng đi theo anh, biệt thự ở đây em có thể chọn bất cứ cái nào tôi có thể mua cho em ở, ở đây không được, bất kỳ nơi nào ở Bắc Kinh em cũng có thể chọn.

Ngữ khí của Triệu Bằng rất lớn, mắt vẫn híp híp, bộ dạng gian tà làm cho Vương Giai Giai buồn nôn.

Lý Dương cau mày, sát khí trên mặt ngày càng nặng.

Người thanh niên trước mặt đã làm anh không còn kiềm chế được nữa, Lý Dương chỉ cảm thấy đầu mình nóng bừng bừng, Vương Giai Giai lại hung hăng nhìn người thanh niên này, từ nhỏ đến lớn chưa ai dám nói với cô như vậy.

- Anh nói thật đấy, đi theo anh đi.

Triệu Bằng không hề quan tâm tới sắc mặt của hai người, cứ thản nhiên cười muốn lôi tay của Vương Giai Giai, Lý Dương cố nén cơn tức giận cuối cùng phát nổ.

- Bốp

- Bụp

Tay phải Lý Dương vung ra, cái bạt tai kêu to làm cả trung tâm Thụ Lâu đều nghe thấy, Triệu Bằng quay đầu không dám tin nhìn Lý Dương, chân Lý Dương lại vung lên đúng vào bụng Triệu Bằng, Triệu Bằng úp người xuống đất.

Yên tĩnh, cả đại sảnh trong nháy mắt yên tĩnh vô cùng.

Vừa mới đi ra, Cô gái đang tìm Lý Dương để từ chối đang đứng ở xa trên mặt còn đầy sự sợ hãi.

Vương Giai Giai ngạc nhiên nhìn Lý Dương, trong lòng có chút ngọt ngào, đây là bạn trai của cô, người đàn ông tương lại của cô, người đàn ông này có năng lực bảo vệ cô.

- A, đánh nhau rồi.

Một cô gái ngồi nghỉ ở đó kinh ngạc kêu lên một tiếng, cả đại sảnh Thụ Lâu lập tức vô cùng ồn ào, quản lý trực ban đại sảnh vội vàng chạy ra, còn có hai người thanh niên chạy ra đỡ Triệu Bằng dưới đất, hai người còn hung hăng nhìn Lý Dương.

- Bảo vệ, bảo vệ đâu, các cậu chết hết đâu rồi? Vương tổng đâu, Triệu công tử bị người ta đánh rồi, các ngươi ở đây còn muốn xem?

Một gã giúp Triệu Bằng đứng lên kêu to, bốn bảo vệ ở cửa vội vàng chạy lại, Lưu Cương lúc này đã đứng bên cạnh Lý Dương, còn lặng lẽ giơ ngón tay cái khen Lý Dương.

- Triệu công tử, anh không sao chứ? Tôi gọi người thông báo với Vương tổng rồi, anh yên tâm, việc hôm nay chũng tôi nhất định sẽ đòi lại công bằng cho anh.

Quản lý trực ban biểu hiện rất vội vàng, không ngừng an ủi Triệu Bằng đang nằm dưới đất, bốn bảo vệ đều bao vây Lý Dương, nhưng Lý Dương không hề bối rối.

Đây chỉ là bốn bảo vệ bình thường, trước mặt Lưu Cương ngay cả một đoàn cũng không ngại, mấy người này căn bản không thể gây bất kỳ nguy hiểm nào.

Lý Dương cũng không hề hối hận về việc vừa rồi, người thanh niên trước mặt này thực sự quá kiêu ngạo, lại còn đòi Vương Giai Giai đi theo hắn, thậm chí còn dám kéo tay Vương Giai Giai, nếu Lý Dương nhịn hắn thì không xứng đáng làm đàn ông.

- Các người muốn làm gì?

Bốn bảo vệ vẫn chưa tới gần, Lưu Cương đã bước lên trước lạnh lùng nói một câu, ánh mắt sắc bén của Lưu Cương nhìn bốn bảo vệ, bốn người trong lòng đều hoang mang.

Họ mặc dù chỉ là bảo vệ, nhưng cũng có năng lực nhìn người, nhìn dáng bộ của Lý Dương họ biết người này không tầm thường, bốn người có chút do dự.

- Hắn, hắn dám đánh tôi.

Lúc này, Triệu Bằng kia mới thở ra hơi, Lưu Cương nhìn Triệu Bằng nằm dưới đất một cái đáng thương, Lý Dương dù sao cũng chưa luyện võ, cú đạp này nếu là Lưu Cương thì có thể đã làm tên tiểu tử kia bất tỉnh rồi, phải ở viện mấy ngày.

- Triệu công tử, anh, anh không sao chứ?

Quản lý trực ban thấy Triệu Bằng nói cũng nhẹ cả người, thân phận của công tử này không hề đơn giản, xảy ra việc này họ không gánh nổi trách nhiệm.

- Mẹ nó, nhìn tao giống không sao hả?

Triệu Bằng chửi quản lý trực ban một câu, dùng hết sức mình để chửi, làm cho bụng hắn lại đau, cú đánh ban nãy của Lý Dương có thể làm hắn nửa ngày vẫn chưa thể hồi phục.

- Tiểu tứ, tiểu Lục, các ngươi ngồi chồm hổm ở đây làm gì? Tiểu tử này dám đánh tôi, các người không nhìn thấy à? Mau, đánh hắn cho tôi, chết tôi chịu trách nhiệm.

Triệu Bằng lấy lại khẩu khí, lại gọi hai thanh niên bên cạnh, nói xong quay đầu nhìn Lý Dương bị bảo vệ vây quanh, trong mắt vô cùng oán hận.

Triệu Bằng năm nay hai mươi hai tuổi, hai mươi hai năm anh chưa từng bị đánh bao giờ, không ngờ hôm nay lại bị một người anh xem không ra gì đánh, đây là lần đầu tiên trong hai mươi hai năm cũng là nỗi nhục lớn nhất.

Triệu Bằng vô cùng hận Lý Dương, cho dù giết chết Lý Dương cũng không giải được nỗi hận này.

-o0o-

:73: :73: Mọi người vào đây (http://4vn/forum/showthread.php?79511--Goi-Cac-Manh-Thuong-Quan-ung-ho-tai-tro-Share-Truyen) ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào :99: :99:


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.