Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ

Chương 219: Chương 219: Buôn bán lỗ vốn.






Đại hội giao dịch bắt đầu, trên quảng trường đã xuất hiện cảnh tượng vô cùng náo nhiệt, dường như mỗi quầy hàng đều tụ tập mấy người.

Xung quanh Quảng Châu còn có một số cửa hàng nhỏ đơn giản, bên trong có bán các đồ ăn nhanh và nước ngọt các loại, mọi người đến đây nhiều chắc chắn những cửa hàng như này kiếm được không ít.

Khi đi qua một cửa hàng nhỏ Lý Dương ngạc nhiên phát hiện ra trong cửa hàng có bán pháo và vải đỏ, Tư Mã Lâm giải thích một chút Lý Dương mới biết, ở đây nếu đổ tăng thì sẽ có rất nhiều người đốt pháo chúc mừng, không giống như ở Nam Dương người chen nhau đông quá muốn đốt pháo cũng không có chỗ.

-Lý lão đệ, chúng ta người khá nhiều rồi, hay là chúng ta tách ra đi, lát nữa cần chúng tôi sẽ gọi anh

Qua hai quầy hàng, Tư Mã Lâm đột nhiên nói một câu, Trương Vĩ cũng gật đầu theo, bọn họ có tám người cùng đi thêm An Văn Bình nữa là chín người, đi cùng nhau quả thực là bất tiện.

-Được, có việc gì cứ gọi điện thoại cho tôi

Lý Dương nghĩ một lúc rồi gật đầu đồng ý, ba bốn người cũng đồng ý, chín người cùng đi một hàng thực sự phiền phức.

Chín người rất dễ phân thành ba nhóm, Lưu Cương và Ngô Hiểu Lỵ đương nhiên đi cùng Lý Dương, và đi cùng Lý Dương còn có An Văn Bình.

Trịnh Khải Đạt và Tư Mã Lâm hai người một nhóm, rất nhanh tiến về một quầy hàng, ngồi xuống quan sát kỹ thạch.

Trương Vĩ, Vương Hạo Dân và Cố Lão một nhóm, thời gian ba người cùng nhau làm việc cũng không ngắn, sau khi chia tay bọn Lý Dương cũng nhanh chóng tới chỗ khác xem thạch, chỉ lưu lại bốn người bọn Lý Dương.

Bốn người bọn Lý Dương đi cùng nhau, trong lòng đột nhiên nhẹ hơn rất nhiều, hai nam hai nữ, người ngoài nhìn vào cứ tưởng họ là những cặp đôi mà những cặp đôi trong hội trường này rất ít.

Ban nãy Lý Dương chỉ là cưỡi ngựa xem hoa để xem thạch bây giờ bọn Trịnh Khải Đạt đều đi hết rồi, trong nhóm bọn họ chỉ có mình anh là thực sự am hiểu về đổ thạch, có thể ra tay chọn thạch được rồi.

Bốn người không đi xa Lý Dương bèn ngồi xuống một quầy hàng quan sát kỹ khối len dạ đặt trên quầy.

Ở quảng trường những đồ bày ra cơ bản đều là hàng có thể trực tiếp giao dịch, Ám tiêu và Minh tiêu đều có khu để riêng, bên đó bây giờ tập trung rất nhiều chuyên gia của công ty Châu Bảo, bên quảng trường đa phần đều là những người chơi thạch bình thường.

Chất lượng khối hàng len dạ ở quầy hàng này cũng tạm được, còn hơn so với bên Nam Dương nhưng những hàng tốt chỉ có mấy khối, muốn có hàng tốt hơn phải vào khu Ám Tiêu hoặc Minh Tiêu.

Sau khi xem mấy khối, Lý Dương dùng năng lực đặc thù chỉ trong nháy mắt tất cả các khối thạch đều nằm trong hình ảnh lập thể, hơn một trăm khối thạch, có hai mươi khối thạch màu xanh, tỷ lệ này nhiều hơn so với Nam Dương.

Nhưng có màu xanh không có nghĩa là sẽ đổ tăng, hai mươi khối thạch có màu xanh nhiều nhất chỉ có thể đổ tăng một nửa, tỷ lệ tổng hợp lại vẫn là không cao.

Khối thạch đẹp nhất nằm ở quầy hàng này, là khối thạch có vỏ ngoài màu hồng cát, khối thạch này không nhỏ, cao đến nửa mét, trên mặt cắt ra đã lộ ra Phỉ Thúy Can Thanh chủng, thuộc hàng len dạ bán đổ. Lý Dương dùng năng lực đặc thù nhìn Phỉ Thúy chiếm một phần tư khối thạch, giải ra cũng đáng giá trăm vạn.

Nhưng Phỉ Thúy bên trong này có chút đặc biệt, trên mặt cắt chỉ có khối nhỏ, ở giữa toàn là tầng thạch, phía sau tầng thạch xuất hiện Phỉ Thúy rồi, phỏng đoán trong quá trình hình thành Phỉ Thúy có gián đoạn, nếu không không thể có kiểu như thế này, may mà gián đoạn không làm hỏng hoàn toàn Phỉ Thúy, vẫn giữ lại một khối không nhỏ.

Do dự một lúc Lý Dương cầm khối thạch lên xem, Phỉ Thúy bên trong có thể bán đấu giá rồi, Trịnh Khải Đạt vì vụ bán đấu giá lần này mà chuẩn bị rất nhiều công việc, về nguyên liệu Lý Dương không thể làm anh ta thất vọng, huống hồ tiền thu được từ vụ bán đấu giá đều là của bản thân Lý Dương.

-Ông chủ, khối nguyên thạch này bao nhiêu tiền?

Lý Dương chỉ khối len dạ màu hồng cát nửa mặt cắt hỏi, khối này cũng là khối lớn nhất ở quầy hàng này.

-Tiểu huynh đệ nhìn trúng khối này rồi, có con mắt nhìn đấy, khối này một trăm hai mươi vạn

Người bán là một người ba mươi tuổi nhìn trông rất trung hậu, nhưng nói một cái làm cho hình tượng trung hậu đó biến mất trong Lý Dương.

-Ông chủ, khối nguyên thạch thế này mà ông bảo một trăm hai mươi vạn? Khối này lại không phải ở khu Ám tiêu, nói lại đi, khối này nhìn rất xấu, bên trong khó mà có nhiều Phỉ Thúy, một trăm hai mươi vạn đắt quá

Lý Dương vừa lắc đầu vừa đứng lên, một trăm hai mươi vạn thì đắt thật, Phỉ Thúy bên trong cũng chỉ đáng một trăm mười vạn dùng số tiền này mua vẫn bị lỗ một ít, buôn bán lỗ vốn thì nhất định Lý Dương không làm.

-Tiểu huynh đệ là người trong nghề mà, khối này không tồi đâu, nếu đẹp đã được để vào khu Ám tiêu rồi

Trên mặt người bán lộ ra vẻ hứng thú, đang ngồi trên ghế ông đứng hẳn sang bên khối nguyên thạch nói:

-Cậu xem mặt cắt lộ ra màu xanh rất đậm, xung quanh không có chút tạp chất nào, phía dưới lộ ra nhiều Phỉ Thúy hơn, một trăm hai mươi vạn là không đắt.

Người bán nói còn cầm ra một cái đèn, sau đó che ánh mặt trời chiếu mặt cắt cho Lý Dương xem, từ nơi ánh đèn chiếu, biểu hiện mặt cắt thật không tồi.

Lý Dương lắc đầu lần nữa, mặt cắt có đẹp đến mấy đối với Lý Dương cũng không quan trọng, giá trị Phỉ Thúy chỉ đáng một trăm vạn anh tuyệt đối không thể mua nó với giá một trăm hai mươi vạn

-Đắt quá

Lý Dương nói xong định đi, trong quầy hàng này còn có mấy khối nữa có thể đổ tăng nhưng nhỏ, giá trị Phỉ Thúy không cao, chỉ sợ giải ra bán đấu giá lại không thu hút được công ty Châu Bảo lớn, Lý Dương cũng không muốn lãng phí thời gian.

-Ông chủ, có thể để chúng tôi xem kỹ khối thạch này có được không?

Xung quanh quầy hàng này ngoài bọn Lý Dương còn có những người chơi thạch khác, Lý Dương không hứng thú với khối thạch này không có nghĩa là bọn họ không có hứng, Lý Dương vẫn chưa đi đã có người biểu hiện hứng thú với khối thạch đó.

Thị trường Bình Châu so với Nam Dương phải quy phạm hơn nhiều, người chơi tham gia đại công bàn đều là người tuân thủ quy tắc, trước khối hàng len dạ người ta chưa nói bỏ qua thì người khác căn bản không thể hỏi giá, cũng giống như thị trường đồ cổ cũng vậy.

-Được, cứ xem tự nhiên

Người bán cười ha ha đáp lại, khối nguyên thạch này là khối đắt nhất trong quầy của ông, nếu bán được đi đầu tiên thì cũng không tồi, chí ít có thể thu về ít vốn.

Người chơi thạch có hứng thú với khối thạch này không phải là một người, bàn luận với hai người đồng nghiệp trong đám đông một lúc cuối cùng mặc cả với người bán là một trăm mười vạn, sau đó vui vẻ ôm nguyên thạch đi giải.

Một trăm mười vạn, Lý Dương lại lắc đầu, người mua chắc chắn phải bù tiền rồi.

Lắc đầu Lý Dương bước sang quầy bên cạnh, quầy này to hơn một chút, có khoảng hai trăm khối thạch to nhỏ khác nhau, trong đó chỉ có ba bốn mươi khối là đổ hoàn toàn số còn lại đều là bán đổ.

Dân chơi thạch thực sự gặp vận may không nhiều, thạch đổ hoàn toàn khảo nghiệm mức độ đổ khá lớn, rất nhiều dân chơi thạch đều thích chọn khối thạch bán đổ để đổ, giống như khi Lý Dương lần đầu tiên gặp Tư Mã Lâm, khối thạch anh mang về giải là khối bán đổ.

Năng lực đặc thù bao phủ mặt trên khối thạch ở quầy này, mắt Lý Dương sáng lên, trong quầy này có hai khối Phỉ Thúy Phù Dung Chủng, rất hiếm thấy.

Hai khối Phỉ Thúy Phù Dung Chủng này một khối là thạch đổ hoàn toàn, khối này thạch chỉ là vỏ màu đen bình thường, không có đặc trưng gì khác, giá tiền không thể cao.

-Ông chủ, khối nguyên thạch này bán thế nào đây?

Lý Dương chỉ vào khối bán đổ có mặt cửa sổ, khối này nặng khoảng mười mấy cân, không phải là một khối thạch lớn, cửa sổ chỉ lộ ra màu xanh, biểu hiện cũng không có gì đặc biệt, giá tiền cũng không thể cao.

-Khối này ba mươi vạn

-Người bán đang giới thiệu hàng cho khách khác Lý Dương hỏi như vậy liền quay lại nói, thấy Lý Dương trẻ như vậy thì có chút ngạc nhiên, sau đó lại tiếp tục giới thiệu cho khách hàng trước.

Ba mươi vạn không phải là quá đắt, Phỉ Thúy Phù Dung Chủng bên trong không lớn nhưng cũng phải được hơn một trăm vạn, mua khối này chắc chắn sẽ đổ tăng, hơn nữa Phỉ Thúy Phù Dung Chủng cũng là nguyên liệu mà các công ty Châu Bảo lớn thích thú.

-Ông chủ khối này thì sao?

Lý Dương lại chỉ vào khối thạch toàn đổ màu đen khác, trên mặt khối thạch này nhẵn bóng, không có ghẻ lở, không có vết lằn, không sương mù, chỉ dựa vào bề ngoài rất khó có thể phán đoán kết cấu bên trong.

-Khối này mười lăm vạn

Người bán tranh thủ trả lời, rõ ràng không thiết tha gì với Lý Dương, dù sao Lý Dương còn quá trẻ.

Mười lăm vạn, cũng được, màu xanh Phù Dung Chủng bên trong khối này còn tốt hơn khối kia, giá trị chắc chắn sẽ cao hơn, bán ra ba trăm vạn không vấn đề gì, chắc chắn là khối nguyên thạch đổ tăng.

-Ông chủ, tôi mua hai khối này, bốn mươi vạn thế nào?

Lý Dương tính toán một chút quyết định lấy hai khối này trước, giải ra đưa cho Trịnh Khải Đạt, Phỉ Thúy trên tay Trịnh Khải Đạt càng nhiều, cuộc bán đấu giá lần này của bọn họ càng thu hút mọi người.

-Bồn mươi vạn?

Người bán giật mình quay đầu lại, ngạc nhiên nhìn Lý Dương, ông giới thiệu cho khách hàng bên kia hàng nửa tiếng đồng hồ vẫn chưa có ý mua mà Lý Dương không được ông tư vẫn lại mua những hai khối.

Chuyển ánh mắt, người bán lập tức cười ha ha nói:

-Bốn mươi vạn, được bốn mươi vạn, tiểu huynh đệ, cậu là người mở hàng cho công bàn lần này của tôi, thôi để cho cậu vậy

-Được, cảm ơn ông chủ

Lý Dương khẽ gật đầu, hai khối này có thể giảm được năm vạn cũng là không dễ, giá bốn mươi vạn cũng là không cao.

Lý Dương rất nhanh lấy ra ngân phiếu điền bốn mươi vạn, người bán sau khi xác nhận thật giả liền cười lớn, giúp Lưu Cương thu lại hai khối nguyên thạch này.

Việc làm ăn này tiến hành khá thuận lợi, mấy phút là xong, nếu ai cũng gặp được người như Lý Dương thì tốt, không cần mất nhiều công sức các khối thạch đều có thẻ bán hết.

-Tiểu huynh đệ, khối nguyên thạch này bạn có muốn giải ngay bây giờ không? nếu giải ngay bây giờ tôi giúp cậu mang nó đi.

Sau khi đợi Lưu Cương ôm hai khối thạch này đi người bán mới cười ha ha hỏi

-o0o-

:73: :73: Mọi người vào đây (http://4vn/forum/showthread.php?79511--Goi-Cac-Manh-Thuong-Quan-ung-ho-tai-tro-Share-Truyen) ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào :99: :99:


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.