Một vài người bị bảo an bắt ra ngoài. Cái tên Triệu Phi sau khi nghe xong những lời bảo an nói liền trực tiếp hôn mê bất tỉnh luôn.
Thường Thịnh và Thường Phong vẫn còn ngẩn người. Lý Dương thì có chút nghi hoặc. Những người trước mặt, hắn không biết nhưng lại có cảm giác rất quen thuộc.
- Cậu chính là Lý Dương. Tôi tên là Hà Kiệt.
Hà thiếu đi đến trước mặt Lý Dương, chủ động đưa tay ra. Thường Thịnh và Thường Phong đột nhiên giật mình, kinh hãi nhìn Hà Kiệt.
Hà Kiệt là ai, trong cái thủ đô này ít người biết. Nhưng bên trên thì lại không ai không biết y. Hà thiếu, Chu thiếu, Vương thiếu và Ngô thiếu bốn người họp thành một nhóm nổi danh vô cùng.
Cũng chính vì danh tiếng của bốn người này mới làm cho tất cả người khác phải im lặng. Ngay cả Thường Thịnh hay Triệu Phi cũng không dám hó hé.
Bốn vị đại thiếu gia đều có vai vế thật lớn, là nhân vật quan trọng. Thường Thịnh về điểm này thì không bằng bọn họ. Nhưng Hà Kiệt lại tỏ ra khách khí với Lý Dương thì làm cho y cảm thấy rất kinh ngạc.
- Tôi tên là Lý Dương. Hà Kiệt, tên của anh dường như tôi đã nghe qua.
Lý Dương nhăn mặt lại, trong đầu cố gắng suy nghĩ đến việc mình đã nghe qua tên này ở đâu. Lý Dương có khả năng đã nghe qua thì không quên được, nhưng cũng có những sự việc không tài nào nhớ nổi.
- Chắc là anh đã nghe qua siêu cấp Hà Kiệt rồi.
Hà Kiệt cười to một tiếng. Lưu Cương cũng nhếch miệng cười. Thường Thịnh và Thường Phong miệng càng mở to hơn nữa, hoài nghi xem có phải mình đang nằm mơ không. Hà thiếu lại lấy tên mình ra nói giỡn với Lý Dương.
- Đương nhiên không phải!
Lý Dương cũng cười. Hà thiếu có khí chất rất cao. Lý Dương đối với y ấn tượng cũng không sai.
- Haha, qua bên này ngồi đi!
Hà Kiệt lại cười to, lôi Lý Dương đến bên cạnh ghế sofa. Lý Dương vừa mới bước hai bước đã ngoái đầu lại gọi Thường Thịnh và Thường Phong qua luôn.
Người ta đã không bỏ mặc mình thì mình đương nhiên cũng không bỏ mặc người ta.
- Cuộc sống của bố tôi ở Minh Dương như thế nào?
Mới vừa ngồi xuống, Hà Kiệt đã hỏi liền một câu. Người nhân viên phục vụ bưng đến cho họ mỗi người một ly rượu kèm thêm một đĩa trái cây. Lý Dương đột ngột bị hỏi những lời này nên ngẩn cả người.
- Cái gì là bố tôi?
Hà Kiệt không nói gì, chỉ ngẩng đầu nhìn Lưu Cương mỉm cười.
Lý Dương đột nhiên vỗ đầu. Lúc này hắn đã nhớ ra được cái tên Hà Kiệt mình nghe ở đâu. Trong thời gian ở nhà, Hà lão nghe điện thoại không kiêng dè Lý Dương, hắn đã nghe được cái tên này.
Lúc này hắn đã hiểu vì sao mình có cảm giác Hà Kiệt quen thuộc. Tướng mạo của Hà Kiệt loáng thoáng có hình bóng của Hà lão. Không quen mới là lạ.
Nghĩ đến điều này, thân phận của Lý Dương đã hoàn toàn rõ ràng. Khó trách Hà thiếu lại niềm nở với hắn, lại còn đem Triệu Phi và bạn của y ném ra bên ngoài. Lý Dương và vị này có thể có quan hệ mật thiết.
Con trai của Hà lão, nhìn thấy Lý Dương bị bắt nạt chẳng lẽ không hỗ trợ sao?
- Ông cụ vẫn khỏe nhưng không biết hai ngày qua như thế nào?
Lý Dương cười nói. Mấy ngày nay nghe nói Viện trưởng Hoàng ở Minh Dương, chắc là ở cùng ông cụ. Phỏng chừng ông cụ cũng thoải mái không ít.
- Sao lại thế này, chẳng lẽ hai ngày qua lại có sự việc xảy ra à?
Hà Kiệt vội vàng hỏi một câu. Lý Dương chậm rãi đem chuyện Trường Sinh Bát và Vạn Lịch nói ra. Đồng thời cũng nhắc đến việc viện trưởng Hoàng cũng ở Minh Dương. Hà Kiệt nghe xong liền cười, cuối cùng còn lắc đầu cười lớn hơn.
Thường Thịnh và Thường Phong nghe xong càng cảm thấy kinh ngạc. Nghe hai người nói chuyện, cuối cùng bọn họ cũng hiểu được nguyên nhân.
Mặc dù Lý Dương không có thân phận gì cao quý nhưng lại là đệ tử duy nhất của cha mình, hàng ngày vẫn ở cùng ông cụ. Hà Kiệt đã biết trước thân phận của Lý Dương. Cho nên mới ra tay như vừa rồi.
- Lý Dương, ông cụ rất yêu thích đồ cổ. Trong nhà lại không có người có thể nói chuyện cùng ông. Tôi không ở cùng ông nên việc chiếu cố ông về sau đành nhờ cậu vậy.
Sau khi nghe Lý Dương nói xong, Hà Kiệt thở dài. Uy tín của bố rất lớn nhưng người trong nhà lại không thể ở cùng với ông cụ. Trong năm nay mà nói, người ở nhiều nhất với ông cụ chỉ có Lý Dương.
- Hà thiếu xin cứ yên tâm. Đây là việc tôi phải làm mà.
- Chúng ta không phải người ngoài. Tôi hơn tuổi cậu, gọi tôi là Kiệt ca là được rồi.
- Kiệt ca!
Lý Dương lập tức gật đầu đáp, trên mặt nở nụ cười khoái trá. Gọi con trai của Hà lão là Hà thiếu hắn có chút không quen. Gọi Kiệt ca nghe có vẻ thân thiết hơn một chút.
- Lý Dương, tôi xin giới thiệu với cậu đây là em họ của tôi là Ngô Độ, vừa mới tốt nghiệp không bao lâu. Vừa lúc không có việc gì nên đến đây du lịch. Tuổi của hai người không khác biệt nhau lắm.
Hà Kiệt cười, giới thiệu chàng thanh niên bên cạnh cho Lý Dương biết. Ngô Độ tò mò đánh giá Lý Dương, cuối cùng cũng giang tay ra bắt tay hắn, nói vài câu khách sáo.
Nhìn Lý Dương, Hà Kiệt lại hỏi một câu:
- Lý Dương, chiếc xe bên ngoài của ông cụ là do em mang tới à?
- Là xe của ông cụ!
Lý Dương hơi sửng sốt, lập tức nhớ đến chiếc xe Hồng Kỳ. Lý Dương ngồi xe Thường Thịnh đến đây nhưng chiếc xe Hồng Kỳ đó vẫn đi theo bọn họ.
- Ông cụ đối với cậu thật tình yêu mến. Đến ngay cả tôi cũng không được dùng xe của ông. Nhưng lại cho cậu dùng mà không có lý do gì.
Hà Kiệt thở dài, giọng nói có chút chua chát, trong mắt không che giấu được sự hâm mộ.
- Kiệt ca, anh đừng nói vậy. Nếu anh muốn dùng thì tuyệt đối không thành vấn đề. Hiện tại xe vẫn đậu bên ngoài, em về nói với ông cụ một tiếng.
Lý Dương lắc lắc đầu, trong lòng có chút cảm động. Hà lão đối xử tốt với mình không sai. Hiện tại cảm giác này càng rõ ràng. Xe của ông đến ngay cả Hà Kiệt cũng không được dùng, vậy mà hắn lại có thể tùy tiện sử dụng. Một điểm nhỏ này cũng có thể chứng tỏ Hà lão yêu thương Lý Dương đến nhường nào.
- Đừng, ngàn vạn lần đừng làm vậy. Nếu ông cụ mà biết được thì sẽ mắng tôi đấy. Cho dù cậu có cho tôi thì tôi cũng không dám đi đâu.
Hà Kiệt liên tục lắc đầu. Lý Dương lại có chút hoài nghi.
- Lý Dương, xe của ông cụ là có lái xe riêng. Nếu không có sự đồng ý của ông thì bất cứ ai cũng không được dùng. Cho dù là Kiệt ca cũng không được.
Ngô Độ bên cạnh Hà Kiệt cười nói một câu. Lý Dương lập tức giật mình, trách không được Lưu Cương chưa từng chủ động cho mình lái xe, toàn tự y lái. Hóa ra là xe có tài xế riêng. Thay đổi người là không được.
- Còn nữa, vừa rồi xe của ông cụ vừa đến thì bảo vệ ở cửa đã nhanh chóng thông báo cho Kiệt ca rồi, làm Kiệt ca hoảng sợ vô cùng, cứ tưởng cha mình đến đây chứ.
Ngô Độ lại nói tiếp một câu. Lý Dương lại ngẩn người. Hà Kiệt liền phá lên cười ha hả:
- Ngô Độ nói rất đúng. Vừa rồi làm tôi giật cả mình. Nhưng lại nghe lúc ấy có người báo lại là đang có lộn xộn nhưng tâm trạng của tôi lại bất ổn. Chỉ khi vào trong không thấy ông cụ, lại gặp cậu và Lưu Cương nên thở phào nhẹ nhõm.
Hà Kiệt giải thích, cuối cùng Lý Dương cũng hiểu được y vì cái gì mà mình mới đến đã biết thân phận của mình. Y và Lưu Cương khẳng định là quen biết nhau, lại nhìn thấy chiếc xe của ông cụ. Đoán không ra thân phận của mình mới là lạ.
- Đúng rồi, sao Thường Thịnh lại ở cùng với Lý Dương? Lại còn bị cái tên Triệu Phi kia bắt nạt?
Hà Kiệt sau khi cười xong liền hỏi Thường Thịnh một câu. Thường Thịnh lập tức ngồi thẳng người dậy, cung kính trình bày quá trình mình quen biết Lý Dương cùng với mục đích mời hắn đến đây. Trước mặt Hà Kiệt gã không dám giấu giếm bất cứ điều gì.
- Cá cược Ruili? Tiểu tử cậu mà còn chơi cái trò này sao?
Nghe Thường Thịnh thuật lại xong, Hà Kiệt có chút nhăn mặt lại, lập tức lên tiếng hỏi.
- Cá cược ở Ruili cũng sắp khai mạc rồi. Lý Dương tiên sinh có thể giải ra khối nguyên thạch tốt nhất. Cho nên…
- Cho nên anh muốn mượn sức Lý Dương giúp anh giải thạch à?
Lần này người lên tiếng chính là Ngô Độ. Thường Thịnh cười khổ một tiếng nhưng vẫn gật đầu. Gã mời Lý Dương đến đây quả thật là có mục đích như vậy nhưng hiện tại đánh chết gã cũng không dám nghĩ vậy. Nhìn xem thái độ của Hà thiếu là biết Lý Dương có thân phận như thế nào. Người như vậy thì gã không đắc tội nổi, chứ không cần tính đến việc mượn sức Lý Dương giúp bọn họ làm việc.
- Lý Dương giải thạch quả thật rất lợi hại. Ông cụ ở nhà cũng có sự đánh giá đặc biệt đối với cậu ấy. Các người nghĩ vậy cũng không có gì sai.
Lời nói của Hà Kiệt làm cho Thường Thịnh và Thường Phong gật đầu mạnh mẽ. Nếu sớm biết thân phận của Lý Dương thì bọn họ làm sao dám có suy nghĩ như vậy.
Lý Dương bất đắc dĩ lắc đầu. Ngay từ đầu hắn đã biết Thường Thịnh muốn mình tham khảo khối đá, không nghĩ đến là có mục đích riêng. Cũng không trách được bọn họ. Ý tưởng của bọn họ cũng là bình thường thôi. Nhưng thật ra thì Thụy Lệ đổ bàn theo như lời Thường Thịnh cũng khiến Lý Dương cảm thấy có hứng thú.
Cá cược ở Ruili cũng giống như là đại hội giao dịch nguyên thạch ở Bình Châu, nó là một trong 4 dịp lễ lớn ở Nam Dương. Người tham gia hoạt động cá cược ở Ruili không nhiều lắm. Đa phần đều là dân cờ bạc chuyên nghiệp.
Giống Trương Vĩ, Tư Mã Lâm, bọn họ cũng ít tham gia vào hoạt động này. Chủ yếu là các công ty châu báu lớn đều phái người đi thu mua Phỉ thúy chứ không tự mình tham gia.
Ngược lại thì các tập toàn tài chính không liên quan đến châu báu thì lại thường xuyên tham gia. Đặc điểm lớn nhất của cá cược ở Ruili chính là đặc tính của cá cược được phơi bày ra một cách rõ ràng. Những người tham gia hàng năm, có không ít người thu được lợi nhưng cũng không ít người bị đưa vào đường cùng, táng gia bại sản không còn đường trở về.
Cha của Nhĩ Căn chính là một ví dụ rõ ràng nhất.
- Cá cược ở Ruili khi nào thì bắt đầu?
Nghĩ đến đây, Lý Dương đột nhiên hỏi một câu. Lý Dương có hứng thú với nơi này. Hắn có năng lực đặc biệt trong người, chính là muốn thâu thập những vật khó. Có cơ hội để vận dụng năng lực này cũng tốt.
- Ngày 01 tháng 10 năm nay sẽ bắt đầu. Có vài người sẽ đến đó trước vài ngày.
Thường Thịnh hơi sửng sốt, vội trả lời. Thái độ của gã đối với Lý Dương trước và sau hoàn toàn khác nhau. Thường gia ở Bắc Kinh là một gia đình có thế lực. Cha của gã là Bộ trưởng Nông nghiệp, dù gì cũng là một đại quan. Nhưng so với Hà lão thì chẳng là cái gì.
- Ngày 01 tháng 10, là ngày lễ quốc khánh. Thời gian cũng có chút mâu thuẫn.
Lý Dương cau mày. Công ty bán đấu giá của bọn họ cũng có kế hoạch khai trương lễ đấu giá vào tháng mười. Nhưng thời gian cụ thể thì vẫn chưa quyết định. Thôi thì thương lượng với Trịnh Khải Đạt một chút, chậm lại vài ngày cũng không sao.
Cắt ngọc chính là phương pháp mà Lý Dương thích nhất. Loại hình hoạt động này Lý Dương không muốn bỏ qua. Hắn hiện tại có tiền nhưng hàng bán không nhiều lắm. Muốn có tiền thì phải dựa vào cắt ngọc để kiếm tiền nhiều hơn. Trong tương lai mới mua được nhiều đồ cổ.
- Lý Dương, anh muốn đi Ruili?
Ngô Độ hứng thú nhìn Lý Dương hỏi một câu. Lý Dương gật đầu, nói:
- Cá cược Ruili là một trong bốn dịp trọng đại của giới ngọc thạch. Tôi chưa từng tham gia qua lần nào.
- Đến lúc đi anh cũng đừng quên gọi tôi một tiếng nha. Tôi cũng muốn đi.
Ngô Độ lập tức gật đầu. Hà Kiệt một bên nhíu mày lại nhưng vẫn không nói gì. Ngô Độ vừa mới tốt nghiệp đại học, ra ngoài đời cũng tốt. Hơn nữa Lý Dương là người tốt, đi với Lý Dương y cũng an tâm. Cha của y đã không quá một lần khen ngợi Lý Dương, thiếu điều không ném hắn lên mây thôi.
Huống hồ, thông qua chuyện vừa rồi có thể nhìn thấy phương thức xử sự của Lý Dương tuy không làm cao nhưng cũng không tùy ý để người khác khi dễ. Người tốt như vậy thì y yên tâm rồi.
- Không sao!
Không thấy Hà Kiệt phản đối, Lý Dương cũng không rõ ý tứ của bọn họ, chỉ có thể tạm thời đáp ứng. Ánh mắt của Thường Thịnh và Thường Phong đều hiện lên sự vui mừng. Lý Dương đồng ý đi Thụy Lệ thì bọn họ chẳng phải là đã có cơ hội sao?
Hai người không nghĩ đến những cam kết với Lý Dương. Chỉ cần bọn họ có thể tạo mối quan hệ với hắn thì đã mỹ mãn lắm rồi. So với việc kiếm được tiền từ cắt ngọc thì còn lớn hơn.
Lúc này Thường Thịnh trong lòng cảm thấy may mắn vô cùng. Em trai thứ ba Thường Phong tính tình thẳng thắn nhưng thái độ rất có nghĩa khí, không bao giờ nghe theo người khác. Là bọn họ mang theo Lý Dương đến đây, cho nên khi xảy ra sự việc thì Thường Phong muốn đưa Lý Dương về. Thông qua chuyện này, bọn họ muốn kết được thiện duyên với Lý Dương. Tuy nói là không có tác dụng gì nhưng trước tiên tỏ vẻ tâm ý đã.
Bọn họ không hề bỏ mặc Lý Dương mà ngược lại còn kè kè bên hắn. Nếu không thì trong sự việc xảy ra ngày hôm nay, phỏng chừng người bị đuổi ra chắc chắn sẽ là bọn họ. Như vậy thì sự việc càng tồi tệ hơn.
- Lý Dương, hôm nay cậu đã đến đây thì tạm thời đừng đi đâu. Tối nay chúng ta làm vài ly. Cha của tôi cũng đã nói qua, tửu lượng của cậu cũng không tồi. Tôi rốt cuộc muốn thử xem cậu có bao nhiêu lợi hại.
Hà Kiệt không để ý đến hai anh em họ Thường, vẫn cười to với Lý Dương. Sắc mặt Lưu Cương trở nên kỳ lạ. So kè tửu lượng với Lý Dương, thật không biết Hà Kiệt thiếu gia nghĩ gì nữa. Ở cùng Lý Dương lâu như vậy, Lưu Cương cũng chưa từng thấy Lý Dương uống rượu thua lần nào.
Lý Dương cũng có chút kinh ngạc. Hắn có năng lực đặc biệt trong người, hoàn toàn miễn dịch với rượu. Chỉ cần không phải là so tửu lượng với người miễn dịch rượu thì làm vài ly cũng chẳng sao.