Bắt đầu có người xuống máy bay, Hà Kiệt cùng Vương Giai Giai cẩn thận nhìn bên trong.
Lý Dương cũng nhìn theo, Lưu Cương bên cạnh hắn có chút khác thường, nhưng hắn cũng không cố ý kiềm chế nó.
-Ra rồi, San San, San San!
Đôi mắt Vương Giai Giai vụt sáng, cô đột nhiên hét to một tiếng, hơn nữa còn dùng sức quơ quơ đôi bàn tay nhỏ bé của mình làm cho không ít người xung quanh nhìn cô. Khi thấy cô, mọi người đều có chút sững sốt, người thanh thuần đáng yêu như Vương Giai Giai cũng không phải là có thể dễ dàng gặp được.
-Anh, anh, em ở đây, Giai Giai cũng đến đó à!
Một cô gái cao gầy từ bên trong vẫy tay với mọi người.
Cô gái này có vóc dáng rất cao, nhìn khoảng 1m68, khuông mặt thon tròn, tdo kích động nên mặt có chút đỏ lên.
Cô gái này mặc một cái áo khoát đen, áo khoát có chút bó sát người nên đã lộ ra dáng người hoàn mỹ của cô, người bên ngoài nhìn vào cứ tưởng cô là người mẫu. Trên mặt cô còn mang theo một chiếc kính râm cỡ lớn làm cho những người xung quanh tưởng là minh tinh tới Bắc Kinh nên vụng trộm nhìn cô.
Hà Kiệt và Vương Giai Giai đều vội vàng đi tới, người gọi là Hà San San này Lý Dương mới gặp lần đầu, có điều cô là người Hà lão thương yêu nhất nên có thể xe cô là người thân của hắn.
-Anh, cám ơn anh tới đón em, giúp em mang hành lý được không?
Hà Kiệt vừa mới đi tới, còn chưa kịp nói gì thì đã sững sờ, nhìn khuôn mặt xinh xắn cùa Hà San San, Hà Kiệt tự giễu lắc đầu, sau đó đi tới bên cạnh mang hành lý.
-Giai Giai, sao bạn cũng tới đây, mình nghe nói là bạn sắp đính hôn, có thật là như vậy không?
Hà San San đối với Vương Giai Gaii còn nhiệt tình hơn đối với anh mình làm cho Lý Dương rất đồng tình nhìn Hà Kiệt, Hà San San cũng không phải là đối tượng dễ ở chung, nhìn phản ứng của Hà Kiệt là có thể biết.
Vương Giai Giai hưng phấn gật đầu:-Đúng, chờ sau khi qua ngày mừng thọ cùa Hà lão chúng tôi sẽ đính hôn, để mình giới thiệu một chút, đây là Lý Dương, là vị hôn phu của mình!
Khi nói tới Lý Dương thì cô có chút đỏ mặt, có điều nói là vị hôn phu cũng không đủ, sau ngày mừng thọ của Hà lão thì hắn đã trở thành chồng sắp cưới của cô rồi.
-Anh chính là vị hôn phu của Giai Giai à!
Hà San San nhìn Lý Dương liếc mắt một cái, sau đó ánh mắt cô dừng lại trên người Lưu Cương, hơi chút sững sốt, sau đó cô lập tức vui sướng nói:-Tên đại ngốc, anh cũng tới đón tôi à?
Lý Dương đang định chào hỏi Hà San San thì sửng sờ, một hồi sắc mặt hắn giống như Hà Kiệt, trên mặt đều là sự tự giễu.
-Hà tiểu thư, tôi đi cùng với Lý ca!
Lưu Cương nhẹ nhàng lắc đầu, thấy bộ dáng này của Lưu Cương, trên mặt Hà San San có chút mất mác.
Hà Kiệt kéo hai cái vali lớn tới:-San San, đồ vật này nọ đã lấy xong, chúng ta về nhà đi, ông khẳng định là sẽ rất vui!
-San San, sao bạn lại mang nhiều đồ về thế, không định đi nữa à?
Vương Giai Giai nhìn thấy Hà Kiệt mang tới hai cái vali lớn thì kinh ngạc hỏi một câu, hai cái vali này không hề nhỏ, hơn nữa mỗi cái còn phình to, khó trách Vương Giai Giai sẽ hỏi như vậy.
-Không trở về, lần này mình muốn ở nhà nữa năm, chờ khi nghĩ hè mới trở về, mình đã vài năm không có ở đây, sau này bạn nhất định phải chiếu cố cho mình đó!
Hà San San cười nói rồi kéo tay Vương Giai Giai cùng nhau đi ra ngoài, bỏ lại Lưu Cương và Hà Kiệt hai mắt nhìn nhau, Lưu Cương thì đứng bên cạnh nở một nụ cười đầy ẩn ý.
-San San chính là như vậy, so với Giai Giai thì thiếu đi một chút bình tỉnh, nhưng so với những cô nhóc chỉ lo gia đình thì tốt hơn nhiều nhưng cũng không thể so được với Giai Giai, tên Ngô Độ cả ngày đều nói là rất hâm mộ cậu đấy!
Hà Kiệt cười cười rồi từ từ nói, Lưu Cương tiến lại nhận vali từ tay Hà Kiệt rồi 3 người cùng nhau đi ra ngoài.
Da của Hà San San không trắng như Vương Giai Giai, nhưng cũng thuộc về lớp người có làn da trắng, vóc người cô cũng rất tuyệt, chính vì vậy khi cô và Vương Giai Giai ở cùng một chỗ thì đã thu hút được ánh mắt của vô số người.
Cũng may là không có ai cố ý tới gần, vì vậy hai người đi mà không có bấ cứ ngăn trở nào.
Hà San San nhìn Lý Dương, trên mặt không chút thay đổi nào, có điều cô không ngừng nhỏ giọng nói cái gì đó với Vương Giai Giai, một lát sau, mặt Vương Giai Giai đã đỏ ửng lên.
-San San, ngồi xe của anh hay sao?
Hà Kiệt ném hai vali đồ lên xe rồi hỏi Hà San San một câu.
-Cám ơn anh, nhưng em muốn ngồi chung với Giai Giai, ba người các anh ngồi một xe, bọn em ngồi riêng một xe là được!
Hà San San hé miệng cười cười, Hà Kiệt và Lý Dương đều trừng to mắt, Hà San San cũng không để ý tới phản ứng của bọn họ mà đi tới trước mặt Lý Dương rồi mỉm cười vương tay.
Lý Dương nhìn cô rồi lại nhìn Vương Giai Giai, Vương Giai Giai gật đầu với hắn.
-Lưu Cương, đưa chìa khóa cho cô ấy đi!
Lý Dương bất đắc dĩ lắc lắc đầu, chìa khòa xe trên tay Lưu Cương, Lý Dương vừa dứt lời, Lưu Cương liền lấy ra chìa khòa xe đưa cho Vương Giai Giai.
-Cảm ơn nha đại ngốc!
Hà San San nở một nụ cười sáng lạng, trên mặt Lưu Cương thì có chút không được tự nhiên nên vội vàng lui lại phìa sau Lý Dương.
Lấy được chìa khóa, Hà San San không để ý tới bọn họ nữa mà lập tức mang Vương Giai Giai lên xe sau đó rời khỏi bỏ lại đám người Lý Dương trừng to trừng nhỏ mắt.
-Không đúng a, San San biết lái xe, nhưng mà đã vài năm không về, con nhóc này biết đường không đây?
Hà Kiệt hét to một tiếng, Lý Dương Lưu Cương đều ngẩn người, ba người cũng không nói gì mà vội vàng lên xe.
Bắc Kinh có thay đổi rất lớn, đừng nói vài năm, cho dù là 1 năm không về thì cũng không thể nào nhớ đường, đám người Hà Kiệt nhanh chóng đuổi theo, cuối cùng cũng theo kịp hai người.
Giống như Hà Kiệt đã suy đoán, Hà San San quả thật là không biết đường, mở hướng dẫn ra xem, cuối cùng suýt chút nữa cô đã đi ngược lại với bản hướng dẫn, cuối cùng vẫn là Hà Kiệt lái xe đi phía trước, hai cô gái thì đi phía sau.
Bởi vì sự cố giữa đường nên khi về tới biệ thự thì đã là giữa trưa.
-Gia gia, gia gia!
Vừa mới xuống xe, còn chưa vào trong nhà thì Hà San San đã từ bên ngoài hô lớn, lúc này cô cũng không để ý tới Vương Giai Giai mà nhanh chóng chạy vào phòng khách.
Từ nhỏ Hà San San đã lớn lên bên cạnh ông bà cô, vì vậy tình cảm của cô với ông bà là sâu nặng nhất, hai năm nay cô vẫn luôn ở nước ngoài, người mà cô nhớ nhất cũng chính là Hà lão, chính vì vậy nên còn chưa vào tới trong nhà cô đã hô to gọi nhỏ như thế
Lý Dương cùng Hà Kiệt xuống xe, Lý Dương đi đến bên cạnh Vương Giai Giai, hai người nhìn nhau một chút rồi cũng cười cười.
Hà lão đang ngồi nghỉ trên ghế, khi thấy Hà San San trở về thì ông lập tức mỉm cười, Lý Dương có thể cảm nhận được lúc này Hà lão đang thật sự rất vui vẻ.
Mọi người cùng một chỗ ăn trưa, Hà San San trở về sẽ ở lại chỗ Hà lão sống, ngoài ra cô còn ném Lý Dương sang một bên rồi bắt Vương Giai Giai phải bồi cô đi dạo chơi, Vương Giai Giai chống đỡ không được nên chỉ có thể chấp nhận.
Buổi chiều, Vương Giai Giai đã hoàn toàn bị Hà San San chiếm giữ, Lý Dương không còn cách nào nên chỉ có thể trở về biệt thự của mình thu dọn vài thứ.
Ngày mốt là đại thọ của Hà lão, ngày mai cha mẹ và anh hắn đều lên tới, sau khi bọn họ lên cũng sẽ không rời đi sớm, bọn họ còn phải tổ chức lễ đính hôn cho Lý Dương.
Căn biệt thự trên cơ bản đã trang trí xong, tất cả trang bị bảo an cũng đã lắp đặt hoàn tất, có đám người chuyên nghiệp như Triệu Vĩnh nên sự an toàn ở nơi này cũng không kém bên Hà lão là bao.
Sáng ngày hôm sau, Lý Dương mang Vương Giai Giai đi tới cửa khẩu đường cao tốc, lần này Hà San San không có dây dưa Vương Giai Giai, hôm nay là một ngày rất quan trọng với Vương Giai Giai, cô là người thông minh hiểu chuyện nên sẽ không làm phiền Vương Giai Giai trong ngày hôm nay. Hà San San so với Cố Nhã Tĩnh thì hiểu lòng người hơn một ít, cô không phải là người không nói đạo lý.
Cha mẹ, anh và chị dâu đều tới, hơn nữa bọn họ còn mang theo đứa cháu Thuận Thuận. Người nhà đến làm cho Lý Dương rất vui vẻ, hắn trực tiếp mang mọi người về ngôi nhà mới, một nhà cuối cùng cũng đã tề tựu lại một lần.
Sau khi nhìn thấy căn biệt thự của Lý Dương, Lý Thành và Phương Thục Cầm đều há to miệng, bọn họ biết Lý Dương có tiền, cũng biết Lý Dương ở bên ngoài có công ty lớn.
Nhưng bọn họ không biết Lý Dương rốt cuộc có bao nhiêu tiền, sau khi nhìn thấy căn biệt thự này, hai người cuối cùng cũng hiểu vì cái gì Lý Dương không muốn số cổ phần ở trường học, chỉ cần một căn nhà thế này thôi thì cũng đủ để đổi mấy chục cái trường học của bọn họ rồi.
Nơi này là Bắc Kinh, không phải huyện Lật Thành, phòng bình thường ít nhất cũng có giá trăm vạn, nhìn thấy căn biệt thự lớn thế này bọn họ cũng không dám định giá lung tung, nhưng bọn họ biết căn biệt thự này có giá rất cao, vì điểm này nên bọn họ cảm thấy có chút choáng váng.
Vợ chồng Lý Quân Sơn còn đỡ, bọn họ lần trước đã tới rồi, khi nhìn thấy phòng ốc đã sử sang lại bọn họ cảm thấy rất hài lòng.
Về phần đứa cháu nhỏ Thuận Thuận, cậu nhóc này hiện rất vui vẻ, nó không ngừng chạy nhảy trong sân, đặc biệt là bên phần sân golf, Lý Dương tuy rằng không đánh golf, nhưng người giúp việc cũng giúp hắn thu dọn bãi cỏ sạch sẽ, sân bóng luôn luôn ở trong trạng thái sẳn sàng.
Buổi chiều, Hà lão phái tới một cảnh vệ viên tới lấy vài món đồ. Ngày mai là đại thọ của Hà lão, lúc tổ chức đại thọ những món bảo bối này của Lý Dương cũng sẽ được mang ra để triển lãm, đây cũng là chuyện mà Lý Dương và Hà lão đã thương lượng từ trước.
Sáng ngày hôm sau, gia đình Lý Dương đã chuẩn bị xong quần áo, những quần áo này Lý Dương đã chuẩn bị từ trước. Khi Phương Thục Cầm biết bộ trang phục mà mình mặc có giá hơn 20 vạn liền chậc lưỡi, ở nhà , công việc trường học của bọn họ khá tốt, nhưng không thể nào so sánh với Bắc Kinh được, chính vì vậy cuộc sống sinh hoạt cũng khác với người ở đây.
Một bộ quần áo này tính ra thì cũng đã bằng một tháng thu nhập của trường học rồi.
Lý Dương lần này tốn hơn trăm vạn để mua quần áo, những thứ này cũng không tính là xa xỉ, thân phận của Hà lão rất đặc biệt, người tới tham dự buổi tiệc cũng không phải là người bình thường, Lý Dương là người thân cận bên cạnh Hà lão, ăn mặc trịnh trọng một chút cũng không có gì đáng nói.
Nếu như ăn mặc trang phục rất bình thường thì sẽ tạo cảm giác không lễ phép cho những người đến dự tiệc, hơn nữa Lý Dương hiện tại cũng không thiếu chút tiền này.
Buổi sáng khi ra ngoài, Lý Dương liền nhận được điện thoại của Trần Vô Cực, ông đã tới Bắc Kinh, điều này làm cho Lý Dương yên lòng, đáng tiếc là Trần Vô Cực không cho hắn đi đón ông mà tự mình đi tới buổi tiệc mừng thọ của Hà lão, vì vậy phải đến nơi tổ chức tiệc thì Lý Dương mới có thể thấy được món trang sức làm bằng Phỉ Thúy kia.
Sau khi chuẩn bị hoàn tất, Lý Dương Lý Thành mỗi người môt xe trực tiếp đi Điếu Ngư Đài Quốc Tân Quán, hắn cần phải ở chỗ này chờ Trần lão tới, sau đó mang theo quà mừng tặng cho Hà lão.