Thường Phong nói thật to. Thường gia thật sự là quan lại thế gia nhưng y và Thường Thịnh lại không tham gia vào quan trường mà lựa chọn việc kinh doanh xí nghiệp gia tộc.
Y và Thường Thịnh còn có một đam mê, đó chính là đồ cổ. Thường Phong thì thích tranh chữ. Trong tay y còn có một bộ “Tề bạch thạch sơn biểu đồ” rất quý giá. Mỗi lần có người đến chơi là y đều mang bức tranh ra khoe. Giá trị của bức “Phúc sơn điểu đồ” không thấp. Cho dù với thân phận của y thì cũng phải cắn răng mà mua trong buổi bán đấu giá mất một triệu hai trăm ngàn.
“Tề bạch thạch sơn điểu đồ” tuy không tồi nhưng không thể so với bức tranh “Vĩnh Huy Triều Thần” của Diêm Lập Bản đã thất truyền được. Nếu bức tranh này là thật theo lời của Lý Dương thì bức tranh này quả thật còn có giá trị hơn tất cả các bức tranh chữ mà y đang sở hữu.
- Thường Phong!
Thường Thịnh vội vàng nhắc nhở Thường Phong một chút. Dù sao nơi này cũng là Quang Vinh bảo trai. Đường Xuân Minh chưa lên tiếng thì bọn họ không thể nói lung tung. Huống hồ nghi ngờ là không tốt, có thể bị Lý Dương hiểu lầm. Sau khi Thường Thịnh chứng kiến được năng lực đổ thạch của Lý Dương thì gã vẫn luôn nghĩ đến việc sẽ kết mối quan hệ tốt đẹp với Lý Dương như thế nào.
- Thường tiên sinh, không sao. Bức họa này dù sao cũng đã thất truyền từ lâu, có người hoài nghi cũng là chuyện bình thường.
Lý Dương cũng không quan tâm. Bức tranh cũng đã cho xem qua rồi thì cũng đã đến lúc cất lại.
- Khoan đã!
Đường Xuân Minh đột nhiên gọi Lý Dương. Khi hai người cúi xuống xem bức tranh thì nhìn thấy con dấu của Phương lão. Điều này khiến ông cảm thấy hơi sửng sốt, đồng thời lại có chút ngưỡng mộ.
- Đây đích thật là bút tích thật!
Đường Xuân Minh lắc đầu, nhìn Lý Dương có chút phức tạp.
Đường Xuân Minh không tham gia hội giao lưu nhưng có nghe qua mọi chuyện. Chuyện cái khạp thời Vạn Lịch được Hoàng viện trưởng coi trọng, nghĩ muốn khuyên Lý Dương tặng cho viện bảo tàng Cố Cung nhưng chư gì thì đã xuất hiện sự kiện “Trường Sinh Bát” rồi.
Hiệu quả thần kỳ của “Trường Sinh Bát” tất cả các chuyên gia đều chính mắt nhìn thấy. Đường Xuân Minh vì thế cảm thấy rất tiếc nuối. Vừa rồi vốn dĩ muốn nói chuyện với Lý Dương về chuyện này nhưng chưa kịp nói đến thì Lý Dương đã xuất ra bức “Vĩnh Huy Triều Thần” làm cho kinh sợ. Lý Dương trên người giống như có ma lực, những bảo vật tốt nhất thường xuất hiện nơi hắn đến.
- Giám đốc Đường, ngài cũng cho nó là thật?
Thường Thịnh kinh ngạc ngẩng đầu. Y cũng không biết chuyện của Lý Dương trong buổi giao lưu. Mấy ngày hôm trước, y và Thường Phong đều vắng nhà. Hôm giải thạch thì bọn họ mới vừa trở về. Mấy ngày nay lại có chuyện bận. Hôm nay mới có cơ hội đến Quang Vinh bảo trai một chuyến thì lại nghe chuyện Lý Dương tỏa sáng ở đại hội giao lưu trao đổi thì sự hoài nghi cũng giảm rất nhiều.
- Tôi đã từng xem qua bức “Bộ Liễn Đồ” được cất giữ ở Cố Cung. Đó là một trong số ít những bức họa của Diêm Lập Bản được truyền lại đời sau. Bức tranh đó và bức “Vĩnh Huy Triều Thần” này cơ bản giống nhau, đặc biệt là những họa tiết bên ngoài. Quả thật là giống nhau như đúc.
Đường Xuân Minh thở dài nói tiếp:
- Nét mực trôi chảy nhưng lại mang sự cứng cỏi. Mịn nhưng không trơn, đốn mà không trệ. Đây chính là phong cách điển hình của Diêm Lập Bản đại sư. Các người nhìn xem, vẻ mặt cử chỉ của nhân vật rất sống động. Hình người nối tiếp nhau giống như thật. Vật mô phỏng không thể nào làm được như vậy.
Thường Thịnh mặt mày nhăn lại, cẩn thận xem lại bức cổ họa, càng xem thì ánh mắt càng sáng lên.
Cuối cùng Thường Thịnh cũng thở dài, chậm rãi nói:
- Giám đốc Đường nói rất đúng. Trong bức “Vĩnh Huy Triều Thần Đồ” này, hình vẽ rất sáng, sống động đến từng nếp nhăn, có thể cảm nhận được đủ nét biểu cảm. Đây quả thật là đặc điểm của Diêm Lập Bản đại sư. Còn nữa, toàn bộ màu sắc của bức tranh rất thanh nhã. Đa số sử dụng màu hồng và màu xanh biếc trộn lẫn với nhau, khiến người xem mát mắt. Đây không phải là bức tranh phỏng tác. Nếu có thể làm giả bức tranh này thì người đó ngoài trình độ ra thì hẳn cũng là một đại sư. Nếu không thì không thể mô phỏng được bức tranh như vậy.
Thường Phong có vẻ càng sửng sốt. Giám đốc Đường và Thường Thịnh đều cho rằng bức tranh này là thật thì nó là thật rồi. Hơn nữa, chính Thường Phong cũng không tìm được dấu vết làm giả của bức tranh.
Bức “Vĩnh Huy Triều Thần” thất truyền của đại sư Diêm Lập Bản. Cái tên này ngẫm lại Thường Phong cảm thấy choáng váng cả đầu.
Bức “Bộ Liễn Đồ” của Diêm Lập vẫn còn cất giữ ở viện bảo tàng cố cung, là một trong mười bức danh họa được truyền lại đời sau. Nếu bức 'Vĩnh Huy Triều Thần” của Lý Dương này là thật thì nó còn có ý nghĩa hơn bức “Bộ Liễn Đồ”. Nếu được trưng bày trong viện bảo tàng Cố Cung thì nó thuộc hàng quốc bảo đứng đầu.
Nhìn mọi người, Lý Dương nở nụ cười cũng không nói gì thêm. Nhưng trong thâm tâm hắn cũng có một chút kiêu ngạo. Hắn dự định lần này trở về nhất định sẽ học hỏi thêm ở Hà lão kiến thức về tranh chữ. Sớm một chút bù lại lỗ hổng kiến thức của hắn về lãnh vực này.
- Lý tiên sinh, ngài thật là có công lớn trong việc có thể làm cho một bức danh họa bị thất truyền được tái xuất.
Đường Xuân Minh đột nhiên thở dài, cảm thấy tiếc nuối khi nhìn bức tranh. Nếu Lý Dương muốn bán bức tranh này thì ông ta sẽ bỏ ra một số tiền lớn để mua nó. Một trăm triệu không đủ thì hai trăm triệu. Giá trị của bức tranh này là vô biên.
- Giám đốc Đường đã quá lời rồi. Tôi không có vận may đến như vậy.
Lý Dương cười khẽ, bắt đầu gấp lại bức tranh. Từ lúc bức họa được mở ra đến nay đã hơn mười phút. Nhưng Thường Thịnh, Thường Phong hay Đường Xuân Minh đều cảm thấy chưa xem đủ.
Khi Lý Dương cất bức tranh, Thường Phong trong lòng đột nhiên có cảm giác đau đớn. Cảm giác này không phải là đố kỵ mà giống như là người yêu của mình bị cướp mất. Đối với người yêu thích tranh mà nói thì tình cảm đối với bức “'Vĩnh Huy Triều Thần” này là chân thành.
Ai!
Thở dài một tiếng, Thường Phong quay đầu bỏ đi không nói một tiếng nào.
- Lý tiên sinh, ngài quả thật rất may mắn!
Đường Xuân Minh lắc đầu cười khổ. Lý Dương nói đúng, hắn đích thật là có vận may quá lớn. Vô luận là cái khạp thời Vạn Lịch hay là “Trường Sinh Bát”, mỗi một đồ vật không phải người nào cũng có may mắn sở hữa được. Những thứ này đối với người bình thường mà nói thì sở hữu một cái đã là một giải thưởng lớn khó có được. Nhưng Lý Dương thì lại liên tiếp có trong tay, thật đúng không phải là người bình thường mà.
- Haha, cám ơn Giám đốc Đường đã khích lệ. Bây giờ cũng không còn sớm, tôi cũng phải trở về.
Lý Dương cười to một tiếng, nhìn ra bên ngoài thấy trời vẫn còn nắng. Đây là lúc tốt nhất để về nhà. Bên trong Quang Vinh bảo trai không còn nóng nữa nhưng dù sao cũng không thoải mái bằng ở nhà.
Thường Thịnh đột nhiên gọi Lý Dương, nhẹ giọng hỏi:
- Lý tiên sinh, ngài trở về là có việc gấp?
- Tôi không có việc gì gấp!
Lý Dương sửng sốt một chút, nghĩ một lát rồi mới trả lời, ánh mắt nghi hoặc nhìn Thường Thịnh.
- Nếu không có việc gì gấp thì tôi có một số việc cần nhờ Lý tiên sinh một chút. Không biết ngài có dành cho tôi được chút thời gian nào không?
Thường Thịnh mỉm cười nhìn Lý Dương. Đường Xuân Minh lập tức nhíu mày.
Lý Dương suy nghĩ một chút rồi chậm rãi lắc đầu:
- Thường tiên sinh, bức họa này giống như khối ngọc Điền Hoàng lần trước vậy, đều là hàng không bán. Nếu ngài muốn mua lại bức họa này thì đừng tốn thời gian nữa.
Đường Xuân Minh chân mày giản ra một chút. Ý nghĩ của ông ta cũng giống như Lý Dương, cứ nghĩ rằng Thường Thịnh muốn mua lại bức cổ họa này. Với thực lực kinh tế của Thường gia thì muốn mua lại nó cũng không thành vấn đề. Đường Xuân Mình hiểu rõ Lý Dương nhưng Thường Thịnh lại cho rằng điều này là bình thường.
- Lý tiên sinh, ngài hiểu lầm rồi. Tôi không phải muốn mua lại bức cổ họa của ngài. Tôi chỉ muốn nói với ngài chuyện về đổ thạch mà thôi.
- Đổ thạch à? Không thành vấn đề.
Lý Dương giật mình, lại ngẩng đầu nhìn bầu trời. Lúc này mà tìm người để trao đổi về đổ thạch thì quả là không tồi. Ở nhà mới có vài ngày mà Lý Dương đã cảm thấy tù túng rồi.
- Tốt lắm, Lý tiên sinh. Xin mời!
Trên mặt Thường Thịnh hiện lên một tia vui sướng. Sau đó chào tạm biệt Giám đốc Đường rồi đi ra. Nhìn theo bóng dáng bọn họ, Đường Xuân Minh lắc đầu, rồi chậm rãi đi lên lầu ba. Ông tin rằng, không bao lâu, tin tức Lý Dương có được bức “'Vĩnh Huy Triều Thần” sẽ lan truyền ra ngoài. Giới thi họa sẽ có một trận động đất mới.
Thường Thịnh và Thường Phong mỗi người một chiếc xe. Lý Dương muốn tìm chiếc xe của mình thì đã bị Thường Thịnh kéo lên xe của y. Lưu Cương lắc đầu bất đắc dĩ, cuối cùng cũng bước lên xe.
Xe của Lý Dương đi là loại xe Hồng Kỳ nên Lưu Cương chỉ có thể lái ở đằng sau.
- Thường tiên sinh, chúng ta đi đâu vậy?
Thường Thịnh lái xe nhưng không vào trong nội thành mà là lái về vùng ngoại thành. Điều này nằm ngoài suy nghĩ của Lý Dương nên nhịn không được hỏi một câu.
Thường Thịnh cười thần bí nói:
- Đến một nơi rất tốt, ngài cứ yên tâm đi.
Lý Dương cũng không hỏi nữa, đơn giản trò chuyện với Thường Thịnh trong xe. Thường Thịnh với lĩnh vực đổ thạch cũng hiểu biết rất nhiều, có thể lý luận không kém gì so với Lý Dương. Có rất nhiều thứ mà hai người có thể tán gẫu với nhau.
Sau hai mươi phút, xe của Thường Thịnh tiến vào trong sân có một cánh cửa màu trắng. Khi đến đây thì cánh cửa bị đóng lại. Thường Thịnh phải tiến lên ấn vào một cái nút bạch kim tinh xảo thì mới mở cánh cửa lên được.
Khi dừng xe, Thường Thịnh cảm thấy nghi hoặc khi nhìn thấy có chiếc xe đi ở đằng sau, nhưng không thấy có người bước xuống.
Thường Thịnh lắc đầu. Với chiếc biển số xe đặc biệt như vậy thì y tuyệt đối không có khả năng hỏi thân phận của người trong xe. Nếu không phải chiếc xe này theo đuôi bọn họ thì y căn bản đã không thèm để ý đến.
Thường Thịnh cũng cảm thấy nghi hoặc khi nhìn thấy chiếc xe theo đến tận nơi này, nhưng cũng không muốn suy nghĩ nhiều như vậy, càng không nghĩ đến xe này là của Lý Dương.
- Lý tiên sinh, xin mời!
Bước xuống xe, Thường Thịnh vội dẫn Lý Dương vào bên trong. Đó là một biệt thự rất rộng. Trong sân có đầy đủ các loại hoa chứa từng loại mùi khác nhau, hiên ngang đứng dưới cái ánh nắng mặt trời gay gắt, khiến cho người ta cảm thấy một cảm giác mát mẻ khi đi qua khoảng sân này.
Thường Thịnh dẫn Lý Dương bước vào bên trong căn biệt thự. Mới vừa bước vào đã có một nhân viên phục vụ thắt nơ cổ bước đến. Thường Thịnh liền giơ ra tấm thẻ bạch kim rồi dẫn theo Lý Dương bước qua.
Đậu xe cùng lúc với Thường Phong, Lưu Cương cũng bước vào trong. Nhìn tấm thẻ bạch kim, người nhân viên phục vụ cũng không hỏi đến.
Lý Dương tò mò quan sát đại sảnh này. Nơi đây không chỉ có bộ ghế salon tinh xảo mà còn có quầy bar bày đủ các loại rượu. Nơi đây đang có một số người ngồi.
- Ồ, không phải là Thường đại thiếu gia và nhị thiếu gia sao? Sao hôm nay lại rảnh đến đây vậy?
Xa xa trên chiếc ghế sofa, có người đột nhiên đứng lên, giọng kinh ngạc thốt lên một câu. Sắc mặt Thường Thịnh trở nên khó coi, trong lòng thầm mắng sao hôm nay lại gặp người này ở đây.
Người đàn ông này thoạt nhìn khoảng ba mươi tuổi, so với Thường Thịnh thì nhỏ hơn một chút nhưng lại lớn hơn Thường Phong, dáng người cao gầy. Nét mặt mang đến cho con người ta một cảm giác rất bạo lực.
- Cho chúng tôi một phòng.
Thường Thịnh vẫn không để ý đến người nọ, nói với người phục vụ đi đằng sau. Người nhân viên phục vụ lập tức gật đầu hướng đến quầy bar. Lý Dương cảm thấy đây là một trung tâm giải trí hoặc hội sở buôn bán nhưng không rõ lắm tại sao lại tọa lạc tại một nơi hẻo lánh như thế này.
- Thường nhị thiếu, chà, Thường tam thiếu cũng đến nữa à? Các người mang theo ai đến đây vậy? Sao lại đi mướn phòng như thế này? Bộ các người thay đổi sở thích rồi à?
Thường Thịnh không để ý đến người này. Người này vốn dĩ không muốn từ bỏ, lập tức hét to lên một tiếng. Lúc này đây, sắc mặt Lý Dương cũng có sự thay đổi. Người này nói chuyện thật khó nghe quá. Ý tứ của y Lý Dương nghe qua đã hiểu.
- Triệu Phi, cậu nói vậy là có ý gì?
Thường Thịnh không nói chuyện thì Thường Phong cũng không chịu nổi nữa, từ phía sau đi lên, trừng mắt nhìn người kia.
- Thường tam thiếu à, tôi không có ý gì đâu. Tôi có thể có ý gì chứ? Tôi không giống như các người đã nghĩ đâu.
Cái người tên Triệu Phi đó ngang nhiên bước tới. Đi theo y cũng có một vài tên trẻ tuổi. Nghe Triệu Phi nói như vậy, tất cả đều phá lên cười, có vẻ vô cùng kiêu ngạo.
- Lý tiên sinh, thật ngại quá. Gặp phải một thằng khốn khiến cho ngài phải chê cười.
Sắc mặt Thường Thịnh vô cùng khó coi nhưng vẫn giải thích với Lý Dương một câu. Y hôm nay dẫn Lý Dương đến đây chính là muốn thể hiện một chút năng lực của mình với hắn. Nhưng không nghĩ lại gặp phải oan gia. Thực lực còn chưa thể hiện được thì đã bị mất mặt trước rồi. Nếu như không phải đang ở trong này thì y đã đấm một phát vào cái mặt tên Triệu Phi kia rồi.
- Thường Thịnh, anh nói ai là đồ khốn nạn?
Triệu Phi chạy đến đám người Lý Dương. Thường Thịnh cố ý nói to những lời này nên gã nghe rất rõ.
- Ai thì người đó tự biết, chẳng lẽ còn không rõ sao?
Thường Phong đột nhiên nhẹ giọng nói một câu. Lý Dương hiện tại đã có thể hiểu được. Khẳng định là hai anh em Thường Thịnh đã có thù oán gì với tên Triệu Phi kia và chắc cũng không nhỏ. Cho nên khi y nhìn thấy bọn họ thì đã lập tức khiêu khích.
- Thường Phong, đã lâu không gặp cậu. Lại muốn ở đây khoa chân múa tay à?
Một tên thanh niên bên cạnh Triệu Phi đột nhiên đứng dậy, hừ lạnh một tiếng nói với Thường Phong. Trong khi nói chuyện ánh mắt tràn đầy sự khiêu khích. Thường Phong trừng mắt lại với y, rồi quay đầu lại không thèm lên tiếng.
Điều này làm cho Lý Dương cảm thấy kinh ngạc. Hắn vừa rồi còn tưởng rằng hôm nay sẽ xảy ra đánh nhau, còn cố ý nháy mắt với Lưu Cương. Dù sao thì có Lưu Cương ở đây, hắn khẳng định sẽ không bị ăn hiếp.
Nhưng không nghĩ đến những người này lại có khả năng khống chế cảm xúc đến như vậy. Khi nói chuyện thì đậm mùi thuốc sung nhưng không ai ra tay động thủ.
Thường Thịnh nhìn Triệu Phi, thản nhiên nói:
- Triệu Phi, tôi cảnh cáo cậu. Tôi hôm nay có khách quan trọng, không muốn gây sự với cậu. Có chuyện gì thì chờ tôi xong việc rồi nói sau.
- Khách quan trọng? Đây là vị khách quan trọng của anh à? Trông lạ mặt quá.
Triệu Phi trừng mắt nhìn Lý Dương từ trên xuống dưới. Lý Dương nhíu mày lại một chút. Ánh mắt không kiêng nể của người này làm cho hắn cảm thấy phản cảm