Phỏng chế, hai chữ này đã hoàn toàn nói lên thân phận của nó.
Máy quay không ngừng chiếu vào ngọc tỷ, người chủ trì hưng phấn bình luận, trụ sở đại truyền hình hạnh phúc không ngừng nhìn bảng xếp hạng.
Tam Tỉnh Khang đứng ở đó, Tam Tỉnh Kết Y cũng ngây dại đi.
Tam Tỉnh Kết Y nói chữ Hán nên nhận biết chữ Hán, bốn chữ này đã biểu lộ tất cả, hơn nữa bốn chữ này là chữ đơn giản, càng có thể nói hết vấn đề.
- Điều đó là không thể.
Tiếng nói Tam Tỉnh Khang nhỏ đi nhiều, sắc mặt tái nhợt, ôm ngọc tỷ trên tay thậm chí còn run rẩy.
Ngọc tỷ này hắn đã mất nhiều tiền để có được, chính là muốn dùng bảo bối này để kiếm lợi nhuận.
Thời gian trước, hắn đi công tác có gặp một người bạn, thân phận người bạn không thấp, là quân nhân thế gia.
Điều quan trọng, ông nội người này từng là vị tướng đi xâm chiếm nước Trung Quốc, sau chiến tranh về nước đã xuất ngũ.
Yêu thích sưu tầm hơn nữa lại có trình độ, lúc ấy Tam Tỉnh Khang nổi lên một ý đồ, ở Nhật Bản có nhiều người biết, sau khi từ Trung Quốc trở về có rất nhiều người mang được bảo bối Trung Quốc về, sau đó có một số người cũng đem trả lại nhưng cũng có một số được lưu truyền trong dân gian.
Bảo bối này lúc trước được cất dấu, không dám mang ra, theo thời gian nó liền trở thành đồ gia truyền, cũng có người bắt đầu sưu tầm những đồ cổ như vậy.
Vì thế Tam Tỉnh Khang muốn tiếp xúc người này, thử anh ta để tìm cơ hội mua lại bảo bối.
Công ty người này đang rơi vào khó khăn, đưa ra một bảo bối để Tam Tỉnh Khang xem, bảo bối đó chính là Ngọc Tỷ Truyền Quốc.
Sau khi nhìn thấy ngọc tỷ, hắn thiếu chút nữa bị ngất xỉu, hắn chẳng thể nghĩ tới, người này lại có bảo bối lợi hại đến vậy.
Ngọc Tỷ Truyền Quốc Trung Quốc và tam đại thần khí Nhật Bản giống nhau đều rất quan trọng, hắn có thể tưởng tượng ra giá trị của nó.
Gặp được bảo bối này, Tam Tỉnh Khang liền cuốn lấy vị bằng hữu kia không tha, người bạn đó cũng biết ý nghĩa của bảo bối này liền đưa ra giá 200 triệu Mĩ kim, cuối cùng Tam Tỉnh Khang thuyết phục dùng 150 triệu Mĩ kim để có được ngọc tỷ.
Số tiền đó hắn đem thế chấp nhà cửa vay tiền của ngân hàng để mua, nay thời điểm trả tiền ngân hàng đã rất gấp.
Cho nên khi Tam Tỉnh Kết Y bị lừa mất 100 triệu Mĩ kim, hắn đã rất đau lòng và tức giận, số tiền hắn bị lừa bây giờ còn nhiều hơn gấp bội.
Hiện tại bảo bối này đương nhiên là giả, Tam Tỉnh Khang đờ đẫn người không muốn tin đó là sự thật.
Sau khi mua bảo bối này hắn còn tìm đến nhiều bạn bè để xem xét, đều nói đó là đồ thật, có giá trị.
Hơn nữa chính hắn cũng không phát hiện ra vấn đề của ngọc tỷ.
- Lý Dương, anh dùng thủ đoạn gì khiến ngọc tỷ của tôi trở thành đồ giả được.
Tam Tỉnh Khang phát điên kêu lên, còn định tiến lên dọa Lý Dương, lần này Lưu Cương không khách sáo liền đẩy hắn ra, Lâm Lang chỉ huy nhân viên an ninh giữ Tam Tỉnh Khang lại.
- Tam Tỉnh tiên sinh, nói chuyện cũng nên chú ý thời điểm.
Lâm Lang lớn tiếng nói, ánh mắt Tam Tỉnh Khang vẫn như cũ, hằn đỏ lên, trông rất thê thảm.
Dĩ nhiên hắn hiểu được, Lý Dương không làm gì sai cả, tại hắn không chú ý nên mua phải đồ giả, còn mang đến hội nghị giám bảo để khoe khoang nữa.
Kết quả thật bi đát.
Chưa tính đến thể diện, hiện tại hắn lo lắng về vấn đề công ty, 150 triệu Mĩ kim không phải là số nhỏ, ngoài tài chính của bản thân và bất động sản mượn nợ ở ngoài, còn lợi dụng đem thế chấp tài sản công ty để vay, tất cả đều đang ở bước đường cùng.
Một khi chuyện này lộ ra ngoài, đừng nói đem toàn bộ công ty cho hắn mà vị trí chủ tịch hắn cũng không giữ được, lập tức bị hạ bệ, điều không hay nữa là chịu sự trừng phạt của gia tộc.
Điểm này đối với hắn là đòn chí mạng, khiến hắn sợ hãi.
- Thật sự là đồ giả, may mà tôi chưa ấn nút, nếu không đã bị đánh lừa rồi.
Các chuyên gia dưới đài khiếp sợ, tất cả đều nhỏ giọng bàn tán, có người buồn người vui, nhóm chuyên gia Trung Quốc tươi cười rạng rỡ, trái lại các chuyên gia Nhật Bản đều nghiêm mặt lại.
- Hoàng lão, ông thật lợi hại, đúng là Chu Phảng, cuối cùng làm ra cái này khiến tôi thật thoải mái.
Bạch Minh cười lớn, Chu lão, Liễu lão đều tươi cười, gánh nặng trong lòng đã được trút bỏ.
Phỏng chế phẩm, phòng chế cho dù tốt cũng là giả, lần này chờ xem Tam Tỉnh Khang sẽ thế nào.
Mọi người trải qua thời khắc lo lắng, giờ phút này đây giống như được phóng thích, mỗi người đều rất thoải mái và cười tươi.
Lý Xán, Liễu Tuấn cũng cười rất thoải mái, quả nhiên Lão đại không làm họ thất vọng, sự việc diễn ra li kỳ so với xem phim còn thú vị hơn nhiều.
- Tốt lắm, Lý lão đệ, lần này chúng ta trở về nhất định sẽ ban thưởng cậu.
Trịnh Khải Đạt đứng trước TV, dùng sức đấm tay mình xuống, nhảy lên sung sướng, tiểu Nhật Bản vẫn kiêu ngạo về ngọc tỷ, dĩ nhiên đó là đồ giả, trong lòng Trịnh Khải Đạt và Bạch Minh giống nhau, thế nhưng đều có cảm tình với Chu Phảng.
- Ai u, lão Trịnh, ông bị thần kinh rồi, ôi cái chân của tôi.
Tư Mã Lâm đau khổ kêu to, dùng tay ôm chân, nắm đấm vừa rồi của Trịnh Khải Đạt không đánh vào mình mà lại đánh vào đùi Tư Mã Lâm.
- Hì hì, ngại quá, lỡ tay lỡ tay thôi.
Trịnh Khải Đạt vội vàng đứng lên, Tư Mã Lâm dở khóc dở cười cũng không thể nổi giận, kỳ thật trong lòng ông và Trịnh Khải Đạt giống nhau, đều rất kích động.
Trong nước, Nhật Bản đang rất nhốn nháo.
Đặc biệt trên inte, trước tiên biết được tin người Nhật Bản lấy ngọc tỷ giả của người Trung Quốc, đem tin tức này rơi vào tay người bạn trong nước kia, tin tức được đăng lên diễn đàn, nhìn đến tin đó hầu như mọi người đều hưng phấn kêu lên.
Ở Nhật Bản không có nhiều người chú ý lắm cũng biết kết quả, sắc mặt đều trở nên u ám, trước sự kiện ồn ào của ngọc tỷ, không ai nghĩ có kết quả thế này cả.
Ở hiện trường hoạt động, trên đài Tam Tỉnh Khang hầu như không đứng nổi, Tam Tỉnh Kết Y phải giúp hắn.
- Tam Tỉnh Khang, ông có đồ giả là việc của ông, nhưng không nên mang đến đây để khoe khoang, lại càng không nên nhằm vào chuyên gia Trung Quốc chúng tôi.
Lý Dương đột nhiên nói một câu, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Tam Tỉnh Khang.
Các chuyên gia phía dưới ít nói chuyện hẳn, mọi người tập trung vào Lý Dương.
Ánh mắt Lý Dương trở nên lạnh lùng, lại nói sang người chủ trì:
- Đồ vật này giờ là của tôi, hiện tại cần tiếp tục xem xét không?
Lời nói Lý Dương khiến Tam Tỉnh Khang run lên, lúc này hắn mới nhớ đến vừa rồi giữa hắn và Lý Dương có thỏa thuận, đây là đồ giả nó liền thuộc quyền sở hữu của Lý Dương.
Lại còn bày đặt ký thỏa thuận trước mặt nhiều người như vậy, hiện tại hắn không nghĩ được gì nữa, mọi việc trở nên rối mù lên.
Người chủ trì có chút bối rối, tình thế ngoài vòng kiểm soát của anh, anh chỉ có thể xin sự trợ giúp từ Lâm Lang.
Lâm Lang tiến đến, cười to nói:
- Xem xét, dĩ nhiên phải xem xét, hiện tại ngọc tỷ này thuộc Lý tiên sinh quả không sai, chỉ có điều cũng phải có quá trình.
Vẫn muốn tiếp tục xem xét, cuối cùng người chủ trì cũng biết mình phải làm gì, vội vàng kêu gọi để cho các chuyên gia lựa chọn đánh giá.
Kết quả này ai cũng biết, toàn bộ là màu đen, dưới tình huống kẻ ngốc mới lựa chọn ấn nút đỏ.
- Ba đã đúng.
Sau khi ấn nút đen Khổng Huyên còn đau khổ nói một câu.
Khổng lão nhìn cô lắc đầu thở dài không nói chuyện.
Ông hiểu được ý của Khổng Huyên, bảo bối này nếu ông nhìn ra mà cô không nhìn ra, cô sẽ tìm lão Khổng xin chỉ bảo, hỏi ra giả địa phương đến.
Khi Lý Dương tuyên bố đó là đồ giả, chứng minh một điều rằng trình độ của Lý Dương hơn hẳn cô, đối với sự kiêu ngạo của mình, Khổng Huyên khó mà chấp nhận chuyện này.
- Tiếp theo, bảo bối Trung Quốc chúng tôi mới thật sự xuất hiện.
Trên đài chủ tịch, Lý Dương hỏi người chủ trì một câu, người chủ trì nhìn xuống phía dưới, lúc này hầu như các chuyên gia Nhật Bản đều cúi gầm mặt xuống.
Người chủ trì cũng không ngốc, lập tức gật đầu nói:
- Đã đến lượt anh, mời anh đưa ra bảo bối để các quý vị ở đây thưởng thức.
Trong lời nói của người chủ trì, nói là thưởng thức chứ không phải là xem xét, trong tiềm thức của mình anh chắc chắn Lý Dương sẽ mang ra một bảo bối thật sự.
Lâm Lang và nhân viên an ninh đi xuống, Tam Tỉnh Kết Y oán hận nhìn Lý Dương, dìu Tam Tỉnh Khang đi xuống.
- Khoan đã.
Lý Dương đột nhiên gọi Tam Tỉnh Khang lại, hắn khó khăn quay đầu lại nhìn Lý Dương.
Hắn ở bên cạnh Tam Tỉnh Kết Y, trong mắt ánh lên sự thù hận.
Căn bản hắn không nghĩ ngọc tỷ này lại là giả, tất cả việc này hắn đều đổ lên đầu Lý Dương, từ khi gặp Lý Dương, nhiều lần rồi Lý Dương toàn mang điều không may đến cho bọn hắn.
Lý Dương là khắc tinh của họ, là một người đáng ghét.
- Anh, anh muốn gì nữa?
Tam Tỉnh Khang cố lấy hết sức mình lớn tiếng hỏi một câu, hiện tại Lý Dương là người thắng, hắn là kẻ thua nhưng có điều vẫn có thái độ mạnh mẽ chống đối.
Lý Dương mỉm cười lắc đầu:
- Không có gì, tôi chỉ muốn cho các người mở mang tầm mắt thôi, nhìn xem chân chính thần khí, Ngọc Tỷ Truyền Quốc chân chính là thế nào.
Lý Dương chậm rãi nói, tiếng nói không lớn nhưng rõ ràng, khiến cho mọi người đều hiểu được ý của anh.
Ngọc Tỷ Truyền Quốc chân chính?
Ánh mắt Tam Tỉnh Khang run lên, Lý Dương không để ý đến hắn, ra hiệu cho Lưu Cương, lập tức Lưu Cương manh chiếc hộp đến bàn triển lãm, trực tiếp mở ra.
Lý Dương không để ý đến Tam Tỉnh Khang nữa, đến bàn triển lãm đem đồ vật ở trong hộp ra cẩn thận để trong lòng bàn tay rồi từ từ vươn tay ra.
Giờ khắc này, cả hội trường đều chìm trong yên lặng.