Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ

Chương 71: Chương 71: Chợ quỷ (4).






- Anh à, đã nói thì không thể không thừa nhận, đây là chợ quỷ!

Lý Dương vừa phủ nhận, sắc mặt người đàn ông nham hiểm kia lập tức trở nên hung dữ, không ngừng bẻ đầu ngón tay.

- Chúng tao biết đây là chợ quỷ, không cần ngươi nói cho chúng tao biết !

Người đàn ông nham hiểm đột nhiên bị vỗ lưng, Trịnh Khải Đạt và Tư Mã Lâm đã đi tới phía sau hắn, cộng thêm Lý Dương và Ngô Hiểu Lỵ, bốn người bọn họ vây tên nham hiểm này ở giữa, mà quanh bốn người, còn có bốn thanh niên cường tráng mặc đồ thường nhìn hắn chằm chằm.

- Được, ỷ đông người hả , các ngươi đợi đấy!

Tên đàn ông bỉ ổi kia liếc nhìn mấy lượt, cuối cùng để lại một câu rồi đi rất nhanh, Trịnh Khải Đạt và hộ vệ của hắn cũng không có ngăn lại.

- Không cần để ý, nơi này là như vậy !

Trịnh Khải Đạt khẽ cười đi tới bên cạnh Lý Dương, chợ đen rất loạn, tên lường gạt như vậy rất nhiều, rất nhiều người mới tới nửa hiểu nửa không các quy định của chợ đen, những tên lường gạt liền lợi dụng điểm này để uy hiếp đe dọa người mới, trên thực tế ở chợ đen bọn họ sợ không dám gây rối, một khi phát hiện bọn họ gây chuyện sẽ bị quản lý chợ đen đuổi đi.

- Cám ơn Trịnh đại ca, tôi không sao !

- Lý Dương cười khổ lắc đầu, chợ quỷ quả thật không đơn giản như hắn tưởng tượng, nhưng chỉ là một tên vô lại thôi, Lý Dương cũng không mấy để tâm.

Hiểu được điều này, Lý Dương không để ý đến bất kỳ kẻ nào đến gần, dồn toàn bộ sự chú ý vào năng lực mới phát hiện, thông qua so sánh, Lý Dương dần hiểu ra rất nhiều.

Phàm là những đồ mặt ngoài chỉ có một vòng sáng màu vàng nhạt, tất cả đều là những đồ gần đây hoặc là mấy thập niên gần đây, ở chợ đen những đồ vật như vậy nhiều hơn chín phần (90%), chẳng trách Trịnh Khải Đạt và Ngô Hiểu Lỵ đều nói là đến săn đồ, ở đây nhiều giả hàng như vậy tìm được vài món đồ cổ thật quả là không dễ dàng .

Vòng sáng ngoài mặt màu vàng nhạt nhiều hơn một lớp thì món đồ này lâu năm hơn một chút, dựa vào so sánh, Lý Dương tính một vòng sáng tương đương khoảng thời gian là sáu mươi năm, nói cách khác nếu như xuất hiện hai vòng sáng màu vàng nhạt, như vậy món đồ này chắc chắn là đã hơn sáu mươi năm trước.

Theo tỷ lệ này, người gốm có mười vòng sáng mà Lý Dương phát hiện lúc trước vào khoảng sáu trăm năm tuổi, Ngô Hiểu Lỵ đoán là đời Minh cũng không sai.

Hơn ba giờ sáng, do Tư Mã Lâm đề nghị gay gắt Trịnh Khải Đạt mới miễn cưỡng đồng ý trở về khách sạn, hôm nay hắn thu hoạch cũng không tệ, tổng cộng săn được ba món bảo bối, Trịnh Khải Đạt rất hài lòng với ba món bảo bối này.

Ngô Hiểu Lỵ cũng mua được hai món, ngoài ngựa ba màu đời Đường đó còn có một nghiên cổ bằng đá Mộc Ngư, Lý Dương dùng năng lực đặc thù quan sát, nghiên cổ bằng đá Mộc Ngư này có bảy vòng sáng màu vàng nhạt, chắc chắn là đồ cổ.

Bốn người đều ngủ tới tận trưa, sau khi thức dậy Lý Dương cảm giác tinh thần tốt hơn nhiều, đặc biệt là phát hiện mới tối hôm trước càng làm cho hắn hưng phấn, Lý Dương có dự cảm, phát hiện mới này sẽ mang đến biến hóa mới cho cuộc sống của hắn, như khi hắn mới phát hiện năng lực đặc biệt, cuộc sống hoàn toàn thay đổi .

***********************

Hai ngày sau, cùng với Trịnh Khải Đạt, Lý Dương đến thành phố xe hơi rước xe Worle của mình về.

Hội thảo Trịnh Châu lần này đã kết thúc trước một ngày, Trương Ưng đã gọi điện thoại giục bọn Lý Dương trở về , nguyên liệu Ngô Hiểu Lỵ mua còn cần đưa về xưởng gia công của công ty gia công lại, Trương Ưng muốn tranh thủ truớc năm mới cho ra một lô hàng mới, để mọi người kiếm chút tiền thưởng năm mới.

Từ lúc ở chợ đen trở về, Trịnh Khải Đạt và Tư Mã Lâm cũng không bận việc gì, bốn người cùng bàn bạc, Lý Dương lấy xe về liền cùng nhau trở về Minh Dương .

Khi tới Trịnh Châu, chỉ có hai người Lý Dương và Ngô Hiểu Lỵ, lúc trở về trở thành bốn người ba chiếc xe, Lý Dương lái xe của mình đi theo sau xe Tư Mã Lâm, trong lòng có chút hưng phấn và tự hào .

Chuyến đi tới Trịnh Châu lần này hắn có thu hoạch không ngờ, có thể nói lần này nhiều hơn so với lần ở Thanh Đảo nhiều. Ngoài khối Phỉ Thúy gần chục triệu, điều làm Lý Dương hài lòng nhất chính là có thêm năng lực đặc biệt mới.

Một bông tuyết xinh đẹp lại trắng nõn nhẹ nhàng bay xuống phía trước kính chắn gió xe của Lý Dương, chầm chậm, những bông tuyết nhỏ nghịch ngợm nhảy nhót trước xe Lý Dương ngày càng nhiều, trận tuyết thứ hai năm ngoái rơi xuống khi Lý Dương đang đi trên đường.

Nhìn những bông tuyết phía ngoài đang đan tấm lưới trắng, trong lòng Lý Dương có cảm giác hưng phấn .

Lần trước hình như tuyết rơi vào trước lễ Giáng Sinh một ngày, lúc đó vì hắn không biết cuộc sống ngày mai ra sao, lang thang trên đường như bao người bình thường khác.

Nhưng bây giờ, chỉ không đầy một tháng, hắn đã có thể lái xe tiền triệu, có hơn chục triệu tiền gửi ngân hàng và khối Phỉ Thúy giá trị hơn chục triệu. Những thay đổi này, trước đây hắn hoàn toàn không nghĩ tới.

Châu báu An Thị - thành phố Minh Dương

Sau khi Lý Dương chia tay với Trịnh Khải Đạt và Tư Mã Lâm, liền về công ty cùng Ngô Hiểu Lỵ, trên xe Ngô Hiểu Lỵ còn có nguyên liệu đáng giá năm mươi vạn, lô hàng này cần cả hai người bọn họ cùng báo cáo.

- Chị Hiểu Lỵ, Lý, Lý trợ lí!

Hai người vừa xuống xe, phụ trách an ninh trật tự bãi đậu xe liền chào hỏi, nhân viên an ninh vẻ mặt kinh ngạc nhìn Lý Dương, nói đúng hơn là nhìn Lý Dương lái xe mới .

Lý Dương hơi rướn chân mày, đùa đùa chỉ vào xe mới của mình:

- Đây là tôi mới mua, lúc nào cậu đăng ký nhé!

- À, vâng, vâng, tôi biết rồi !

Nhân viên an ninh hơi ngạc nhiên, liền vội đáp.

- Còn nữa, giúp chúng tôi mang đồ lên nhé !

Lý Dương mở cốp sau xe, đồ Ngô Hiểu Lỵ mua lần này đều đặt ở xe của hắn, ai bảo cốp xe của hắn rộng hơn xe của Ngô Hiểu Lỵ nhiều.

- Được thôi!

Nhân viên an ninh lập tức gật đầu, đồng thời gọi mấy nhân viên an ninh khác tới, những khối nguyên liệu kia đều không nhẹ .

- Lý Dương, Lý huynh đệ, các cậu về rồi!

Lý Dương vừa lên đến tầng hai liền ngây người, khu nghỉ ngơi của khách trên tầng hai đang có hai người ngồi, thấy Lý Dương vừa lên tới đều đứng cả lên .

- Trương tổng, Vương tổng , sao các anh lại ở đây ?

Lý Dương kinh ngạc nhìn hai người trước mặt. Hắn không nghĩ có thể gặp Trương Vĩ và Vương Hạo Dân ở đây, hai người này sao lại cùng xuất hiện ở châu báu An Thị?

- Không sao, chúng tôi đi ngang qua, đúng lúc nghe nói các cậu sắp về nên ở lại một lát!

Trương Vĩ cười sang sảng, còn Vương Hạo Dân nhìn chằm chằm sau lưng Lý Dương.

Lý Dương nhìn bọn họ, lại nhìn nhân viên an ninh đang ngây ngô, đột nhiên nở nụ cười :

- Ta hiểu rồi, các anh đến vì khối Kim Ti Chủng Phỉ Thúy !

Không sai, vì thế mà bọn họ đợi ở đây cả buổi chiều, dù tôi nói thế nào cũng không chịu đi!

Không biết từ lúc nào, Trương Ưng đã xuất hiện ở trong đại sảnh tầng hai, đang nhìn Trương Vĩ và Vương Hạo Dân một cách hóm hỉnh. Hai người hơi đỏ mặt nhưng không ai phản bác lời nói của Trương Ưng.

- Trương Tổng , Vương Tổng, các anh chờ tôi vài phút, tôi đi giao việc đang giở dang rồi sẽ trở lại ngay!

Lý Dương khẽ cười lắc đầu, đưa Trương Vĩ và Vương Hạo Dân vào phòng nghỉ cho khách. Khối Kim Ti Chúng Phỉ Thúy bây giờ đang ở trong rương bảo hiểm trên xe hắn. Cho dù hai người không đến, Lý Dương cũng chuẩn bị đưa qua để cho bọn họ xem trong hai ngày tới.

-o0o-

:73: :73: Mọi người vào đây (http://4vn/forum/showthread.php?79511--Goi-Cac-Manh-Thuong-Quan-ung-ho-tai-tro-Share-Truyen) ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào :99: :99:


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.