Quyền trượng Louie được người ta đấu giá coi như là một cao trào nhỏ.
Ba món bán đấu giá đồng nghĩa với ba cao trào nhỏ, khiến rất nhiều người tham gia buổi bán đấu giá sôi nổi bàn tán.
Có điều thứ mọi người bàn luận nhiều nhất vẫn là số tiền giao dịch của ba món bảo vật kia, quyền trượng Louie là ba ngàn sáu trăm vạn, thêm vào hai món đấu giá trước đó, ba món đấu giá đầu tiên đã bán được giá cao ngất ngưởng trên hàng trăm triệuro.
Cho dù là dân nhà giàu có tiền như thế nào, lúc này cũng đều có chút kinh ngạc.
Đây không phải là một buổi bán đấu giá, cũng không phải là bán đấu giá trong một lĩnh vực duy nhất, chỉ mới ba món đầu tiên rao bán trong ngày đầu, chỉ ba món đồ như thế, mà kim ngạch mua bán đã hơn trăm triệu, đơn vị tiền còn là đồngro.
Rất nhiều dân nhà giàu kinh ngạc, đồng thời cũng thêm lòng tin và đặt nhiều kì vọng vào đại hội đấu giá lần này.
Những người bên ban tổ chức cũng ra chiều yên tâm.
Dù là đại hội đấu giá như thế này của bọn họ, cũng cần có ba món báu vật để gây kinh ngạc cho mọi người, cứ áp đảo cục diện trước đã, lần này ba món bảo vật có hiệu quả rất tốt, thậm chí còn tốt hơn nhiều so với tưởng tượng của họ.
Cách Lãng cũng rất phấn khởi, hắn là người bán đấu giá nổi tiếng trên thế giới, nhưng rất hiếm khi nào mà cả ba món bảo vật đều liên tục được trả giá cao như vậy, điều này cũng đại diện cho thành tích của hắn.
Mỗi món đồ được bán đấu giá tiếp theo, đều được sự linh hoạt, nhanh nhẹn của hắn ta khuấy động không khí.
Chủng loại của mấy món bán đấu giá này rất phức tạp, trang sức châu báu, đồ cổ tranh chữ, ô tô du thuyền, thậm chí ngay cả một số cơ mật thương nghiệp và kĩ thuật tiên tiến trên một vài phương diện nào đó đều có.
Chủng loại rất nhiều, ngay cả Lý Dương cũng phải ngạc nhiên.
Buổi bán đấu giá đầu tiên chính là để thu hút mọi người, đồ bán đấu giá nhiều chủng loại như thế này, nhất định sẽ có người muốn mua cho được, nếu lỡ mất ngày đầu tiên, thì không biết lần sau sẽ gặp được cái gì.
Đã đến ngày thứ nhất, cũng đồng nghĩa với việc những ngày sau đều sẽ tới, ban tổ chức hội đấu giá này rất thông minh, cũng rất biết nắm bắt tâm lý người khác.
Quan trọng là, trong số những món này, đôi lúc lại xuất hiện hàng lậu cùng với những món không thể giao dịch một cách quang minh chính đại được, những món này thu hút ánh nhìn của mọi người.
- Đây không phải là vòng cổ mà lần trước triển lãm báu vật ở Châu Úc bị mất đó sao?
- Đây là cơ mật quan trọng mà xưởng đóng tàu của Canada bị mất vào năm ngoái, không ngờ lại được người ta đem ra bán đấu giá ở đây, không biết bọn họ có đến đây không, nếu không đến thì lần này tổn thất lớn rồi!
- Đây, đây là một món đồ mà công ty bảo hiểm của tôi từng bồi thường!
Những âm thanh giống vậy liên tục vang lên, trong đại sảnh hoặc trong phòng đều có, rất nhiều người đều đang ngạc nhiên, sững sờ, cũng có nhiều người đang hào hứng, phấn khởi.
Không hổ là phiên đấu giá ngầm, món gì cũng giám đấu giá, cũng đều có thế bán được, lần này tất cả những ai đặt nhiều kì vọng vào buổi bán đấu giá này đều không phải thất vọng rồi.
Sợi dây chuyền quý giá mà Châu Úc bị mất, cuối cùng được bán với giá tám mươi vạnro, giá trị thực sự của nó ít nhất là trên ba trăm vạn, đây là điểm hay của đấu giá hàng lậu.
Giá cơ mật quan trọng của xưởng đóng tàu cao hơn đôi chút, bán ra với giá ba trăm sáu mươi vạn, công nghệ này đối với nhiều xưởng đóng tàu dân dụng mà nói đều rất quan trọng, bất kể là ai đấu giá được cũng không lo thiếu người mua lại.
Còn về món đồ mà công ty bảo hiểm của người khác đã từng bồi thường đều được bán đi cả, không có món nào là thất thu.
Mấy món hàng lậu được bán ra này, giá của một món đều không hơn ngàn vạnro, nhưng số lượng nhiều vô kể, lại đều có nhiều bối cảnh đặc biệt, thêm vào tài ăn nói, điều động khéo léo của Cách Lãng, không khí đấu giá rất náo nhiệt, sôi nổi.
- Cảm ơn sự ủng hộ của mọi người, năm mươi món đấu giá hôm nay đã được bán hết rồi, hẹn gặp lại mọi người vào buổi bán đấu giá ngày mai!
Không ngờ rằng buổi chiều đã trôi qua, mãi đến khi Cách Lãng tuyên bố buổi đấu giá hôm nay đã kết thúc, nhiều người mới phát giác hóa ra thời gian trôi nhanh đến thế.
Đây tuyệt đối là buổi bán đấu giá khiến nhiều người khó quên, đồng thời lại rất phấn khởi, hào hứng.
- Tiếc ghê!
Khi bước ra, Cao tổng còn lắc đầu chán nản.
Ông ta chấm được một bức tranh chữ, thông qua sự xác nhận của Mao Lão và Thái lão, quyết định mua nó, tiếc là giá bán sau đó thật sự quá cao, vượt hơn mức giá mà ông ta dự đoán, cuối cùng chỉ đành bỏ cuộc.
Lý Dương cũng ưng ý một món đồ, sau đó cũng vì sức cạnh tranh quá mạnh, giá cao hơn mức giá mà hắn có thể chấp nhận được nên không đấu giá.
Không khí đấu giá hôm nay thật sự rất sôi nổi, rất nhiều món đồ được bán với giá cao ngất ngưởng không ngờ được, ngay cả Lý Dương cũng phải hâm mộ trước kết quả đấu giá như vậy.
Công ty bán đấu giá của hắn ta rất hiếm khi nào sôi nổi như thế.
- Lý Dương, chiều mai là phiên đấu giá về Tây Âu, cậu có muốn đi xem thử không?
Ra khỏi hội trường, Lâm Lang hỏi Lý Dương một câu, cái được gọi là phiên đấu giá về Tây Âu, nghĩa là tất là những đồ vật được đem ra đấu giá đều có nguồn gốc từ Tây Âu, không giới hạn về thời gian, không giới hạn về chủng loại.
Có rất nhiều quốc gia ở Tây Âu, Anh, Pháp, Hà Lan, Tây Ban Nha đều nằm trong số đó, các nước Tây Âu có tài nguyên phong phú, bất kể là thời cổ đại hay hiện đại, đều có rất nhiều thứ thu hút người khác, phiên bán đấu giá như thế này, cũng có thể thu hút không ít người.
- Tôi vẫn chưa xác định được, có thời gian thì đến thôi!
Lý Dương suy nghĩ hồi lâu rồi nói một câu, hắn ta không hiểu lắm về Tây Âu, phiên đấu giá này đối với hắn mà nói không quan trọng lắm.
- Thật ra bất kể có thể đấu giá được đồ hay không, đến tham gia là được rồi, buổi đấu giá như vậy không phải ai cũng có thể tham dự, những món được đem ra đấu giá trong đó cũng không phải ai cũng có thể thấy được, Lý Dương, nếu cậu rảnh, tôi đề nghị cậu đừng bỏ lỡ bất kì một phiên đấu giá nào!
Lần này người nói là viện trưởng Hoàng, lúc ông ta nhìn Lý Dương, sắc mặt có chút khác lạ, giống như trưởng bối đối với vãn bối vậy.
Thật ra kể từ khi quyết định về hưu đến chỗ Lý Dương phát huy năng lực, thái độ của viện trưởng Hoàng đối với Lý Dương cũng thay đổi hẳn, bất kì việc gì có ích cho sự tiến bộ của Lý Dương, ông ta đều muốn để Lý Dương tham gia.
Tham gia đại hội đấu giá sẽ có được nhiều kinh nghiệm hiếm có, đó cũng là một quá trình học tập rất tốt, nên ông ta mới nói những lời như vậy.
- Tôi hiểu rồi, ông yên tâm, ngày mai tôi sẽ tham gia!
Lý Dương rõ ràng có chút ngạc nhiên, nhưng vẫn gật đầu, vốn dĩ hắn có hơi do dự, nghe viện trưởng Hoàng nói như vậy, đương nhiên sẽ không phản đối rồi.
Hắn đến Milan là để tham gia đại hội đấu giá, không thể chỉ vì không quen thuộc mà không đi, lời của viện trưởng Hoàng đã thức tỉnh Lý Dương.
- Vậy ngày mai chúng ta gặp lại sau nhé!
Lâm Lang khẽ cười, ngoắt ngoắt tay, hộ vệ của ông ta liền lái xe tới.
- Hôm nay ông không về khách sạn à?
Lý Dương lại hỏi một câu, hiện nay Lâm Lang và hắn ở trong cùng một khách sạn, mấy ngày nay bọn họ đều ở cùng với nhau.
- Có một người bạn hẹn với tôi, không gặp thì kì, mọi người về trước đi, tôi về liền đó mà!
Lâm Lang cười cười, bạn bè của ông ta quả thật rất nhiều, đều là người có năng lực cả, người hẹn với ông ta lần này là một người bạn Ý, đến đây mấy ngày rồi mà không gặp người ta, đối phương nổi giận rồi.
Lần này ông ta không đi cũng không được.
- Vậy cũng được, chúng tôi không đợi ông dùng bữa tối rồi!
Lâm Lang có không gian riêng tư của mình, Lý Dương chỉ là tò mò hỏi bừa thôi.
- Không sao, tôi có tiệc lớn, ngon hơn cả đồ ăn trong khách sạn của mọi người, ha ha!
Lâm Lang vừa cười vừa bước lên xe, bọn người Lý Dương hơi ngẩn người một lúc, liền cười mắng mấy câu, hiện nay quan hệ giữa Lâm Lang và Lý Dương càng lúc càng hòa hợp, ít ra đối với người ngoài mà nói, bọn họ đã khắng khít như chân với tay.
Lâm Lang rời khỏi, bọn người Lý Dương cũng trở về khách sạn.
Lúc ra về Lý Dương lại gặp phải Thường Thịnh, điều Lý Dương không ngờ là hôm nay Thường Thịnh lại đấu giá được một món đồ, trong bầu không khí hôm nay mà có thể đấu giá thắng được thật không dễ dàng, ít ra giá của món này nhất định cao hơn nhiều so với giá thật.
Thường Thịnh lại không để tâm về điều này, món mà hắn đấu giá vốn không đắt, đơn thuần chỉ là tham gia, giải trí cho vui.
Nói vài câu với bọn người Thường Thịnh, Lý Dương dẫn cả đám người bên cạnh rời khỏi nông trường, mãi đến khi bọn họ đi xa rồi, Thường Thịnh mới khẽ thở dài một cái, trở về xe của hắn.
Lý Dương hoàn toàn không biết rằng, thật ra Thường Thịnh luôn đợi hắn, chỉ để đi ra trò chuyện vài câu.
Kể từ sau khi xảy ra chuyện ở khách sạn Yết Dương, Thường Thịnh càng lúc càng xem trọng Lý Dương, có điều hắn cũng phát hiện, bản thân hắn rất khó để nhập bọn với đám Lý Dương, để Lý Dương thật sự tiếp nhận hắn.
Hắn cũng hiểu rõ, hắn và Lý Dương không cùng một loại người, để Lý Dương tiếp nhận hắn không dễ như để Hà Kiệt tiếp nhận hắn.
Thế nên hắn chỉ có thể ra sức duy trì mối quan hệ như thế này với Lý Dương, chỉ cần mối quan hệ trước mắt không tệ đi là được, gặp mặt nhiều hơn, dù chỉ là nói thêm vài câu vô bổ cũng được, vào thời điểm quan trọng, mối quan hệ này có thể giúp được cho hắn rất nhiều.
Lý Dương không biết những tâm tư này của Thường Thịnh, hắn và Cao tổng, Bạch Minh trên đường về còn bàn luận về chuyện của buổi đấu giá ngày hôm nay.
Buổi đấu giá hôm nay tạo rất nhiều ngạc nhiên cho Lý Dương, theo tính toán sau đó, số tiền đấu giá trong cả ngày hôm nay gần năm trăm triệuro, ngày đầu tiên coi như là đã có khởi đầu tốt đẹp.
Căn cứ theo quy luật của các kì đại hội đấu giá trước thì buổi đấu giá trong ngày đầu tiên chỉ để khởi động bầu không khí, không nhất định là ngày có doanh thu cao ngất ngưởng.
Mỗi ngày sau đó, đều có thể xuất hiện những bảo vật tuyệt đỉnh, làm biết bao người phải hóa điên.
Trong số những bảo vật tuyệt đỉnh này, cũng có một vài món là thần khí hàng đầu quốc gia, những bảo vật như thế đều xuất hiện trong buối đấu giá, cũng có thể thấy được sức ảnh hưởng của đại hội đấu giá.
Một khi những món bảo vật như vậy xuất hiện, lúc cạnh tranh, giá cả sẽ cao chót vót, buổi đấu giá kì trước, có một món bảo vật có giá cao hơn năm trăm triệuro.
Con số này, cũng là giá cao đối với các món được đem ra đấu giá vào năm ngoái, đồng thời cũng là kỉ lục cao trong các kì bán đấu giá trước.
Không ai biết được kì đấu giá này có thể phá vỡ kỉ lục đó không, chuyện này thì phải cần đến cơ duyên và may mắn rồi.
Trở về khách sạn, Lý Dương vừa mới nghỉ ngơi một lát thì đột nhiên nhận được điện thoại của Lâm Lang, giọng của Lâm Lang trong điện thoại có hơi nôn nóng:
- Lý Dương, cậu ở đâu vậy?
- Tôi đang ở trong phòng, đang chuẩn bị đi ăn với đám người viện trưởng Hoàng đây, ông làm sao vậy?
Lý Dương chau mày lại, Lâm Lang rất hiếm khi có biểu hiện như thế này, bản năng cho Lý Dương biết, nhất định đã xảy ra chuyện gì rồi.
- Cậu ở đấy đợi tôi, tôi về liền, đúng rồi, cậu giúp tôi hẹn viện trưởng Hoàng đến chỗ cậu trước đi, chỉ hai người thôi, khoảng mười lăm phút sau là tôi về tới!
Lâm Lang nói xong liền cúp máy, Lý Dương cầm điện thoại, ngây người ra, hắn ta nói sắp sửa đi ăn, Lâm Lang lại bảo hắn về lại phòng chờ, lại còn thận trọng như vậy, bây giờ không cần đoán mò nữa, Lý Dương đã có thể khẳng định là có chuyện xảy ra rồi, nếu không Lâm Lang tuyệt đối sẽ không như vậy!...