Phỉ Thúy thiên châu đối với thân thể rất có ích. Nhưng cũng không thể làm trái với quy luật tự nhiên.
Sinh lão bệnh tử, đây là quy luật tự nhiên ai cũng không tránh nổi. Tám năm sau, lý dương tiễn người thân đầu tiên của mình.
Ông cụ đã ra đi rất thanh thản. Cuối cùng ông nằm trong lòng Lý Dương mà tạm biệt. Thời khắc cuối cùng, ông còn không ngừng nói những việc của Lý Dương. Từ khi bọn họ quen nhau, bắt đầu tán thưởng Lý Dương, đến tận khi Lý Dương tạo ra các sự việc khiến ông tự hào.
Khiến ông cụ vui mừng nhất chính là, Bảo tàng Lý Dương cuối cùng cũng lọt vào hàng ngũ mười bảo tàng lớn nhất thế giới. Hơn nữa còn đứng vào hàng thứ ba. Phương diện người đến thăm này, Bảo tàng Lý Dương luôn luôn đứng thứ nhất thế giới.
Ông cụ tạ thế, khiến Lý Dương rất đau thương.
Có thể nói, không có ông cụ thì không có hắn hôm nay. Trong tất cả mọi người, Ông cụ giúp đỡ Lý Dương nhiều nhất. cũng giảm bớt rất nhiều phiền phức cho Lý Dương.
Không có sự tồn tại của ông cụ, có khả năng các bảo bối này lý dương đều giữ không nổi.
Nếu không có Ông cụ, Hôn sự của Lý Dương và Vương Giai Giai cũng có khả năng gặp trắc trở cực lớn. Sẽ không thuận lợi ở bên nhau, thậm chí có khả năng sẽ không ở cùng nhau.
Sau khi ông cụ mất gần ba tháng, Lý Dương lại vội vàng chạy đến Yết Dương.
Tuổi tác của Trần Vô Cực còn lớn hơn Ông cụ. Những năm này sức khoẻ lại mãi mãi không bằng được trước kia. Trần Vô Cực rõ ràng cảm nhận được đại hạn của mình đã đến. Cố ý gọi Lý Dương đến.
Cảm giác của Trần Vô Cực không sai. Lý Dương đến sau nửa ngày, Trần Vô Cực liền ngồi trên ghế làm việc của mình, bình yên mà ra đi.
Liên tục tiễn hai vị lão nhân, lại là người giúp đỡ mình cực nhiều. Đối với tâm trạng của Lý Dương cũng xung đột không ít.
Xong xuôi hậu sự của Trần Vô Cực, Lý Dương không dời Yết Dương. Dùng phòng làm việc của Trần Vô Cực làm chạm ngọc. Lần này, hắn làm ra một tác phẩm của tông sư khác.
Từ lần trước đến bây giờ, đã mười mấy năm trôi qua, Cuối cùng Lý Dương làm ra được tác phẩm của tông sư thứ hai.
Tác phẩm này, là một tượng nhân vật. Thể hiện thời gian ngắn ngủi một đời người. Đây là cảm ngộ của Lý Dương sau khi liên tục tiễn biệt hai vị lão nhân.
Cũng có thể nói, Tác phẩm của tông sư này chính là sản phẩm ngoài ý muốn.
Hai tác phẩm của tông sư, cộng thêm tạ thế của Trần Vô Cực khiến danh tiếng của Lý Dương trong ngành chạm ngọc cũng đạt đến đỉnh điểm. Hắn đã trở thành thần tượng trong lòng của tất cả thầy chạm ngọc.
trong huy hoàng của hắn, Hoàng Hạo và Tề Hải Dương các đại sư đỉnh cấp này chỉ có thể trở thành lá non. Mãi mãi không có sức ảnh hưởng lúc đầu của bậc cha chú của bọn họ.
Không có cách nào, ai bảo hiện nay là thời đại có sự tồn tại của tông sư. Bọn họ muốn để mình có sức ảnh hưởng như thế. Trừ phi trở thành tông sư, đáng tiếc, trở thành tông sư gian nan hơn trở thành đại sư đỉnh cấp nhiều.
Tạ thế của hai vị lão nhân, khiến cho Lý Dương càng trưởng thành hơn. Sự nghiệp của hắn cũng đi vào thời kỳ ổn định.
Myanmar bên đó, được Lý Dương cố ý sắp xếp, ngũ đại gia tộc vẫn luôn phát triển ổn định, giúp đỡ tiết chế lẫn nhau, còn mấy năm nay tài nguyên khoáng sản Phỉ Thúy của Myanmar cung ngày càng ít, đổ khoáng ngày càng khó.
Hiện nay, ngoài Lý Dương ra, đã không có vị chuyên gia đổ khoáng nao có thể đổ khoáng tăng lên. Đổ Phỉ Thúy hiện nay đều đang ở nơi rất sâu rất nghiêm mật.
Cho dù hoàn toàn kế thừa được y bát của Vua Phỉ Thúy, Thiệu Ngọc Cường trở thành Vua Phỉ Thúy chân chính. Trong đổ khoáng cũng như thế. Đối với năng lực đổ khoáng của Lý Dương, anh ta khâm phục không thôi.
Hiện nay, cũng có thể nói thu nhập của một nửa mạch khoáng Myanmar đều trong tay Lý Dương. Tiền này, rất nhiều đều dùng với quỹ Lý Dương. Giúp đỡ hàng trăm vạn trẻ em trong nước hoàn thành việc học tập của các em.
Đáng được nhắc đến là, quỹ Lý Dương đã trở thành cơ quan từ thiện lớn nhất trong nước. Thậm chí vượt qua hội chữ Thập đỏ. Sự tín nhiệm của người dân với hội chữ thập đổ sau khi qua mấy việc này hoàn toàn rơi xuống đóng băng. Quỹ Lý Dương có bối cảnh thâm hậu, đã trở thành lựa chọn của tín nhiệm nhất của mọi người.
Chính Lý Dương cũng không ngờ, suy nghĩ hưng phấn lúc đầu, sẽ có hiệu quả tốt như vậy.
Lý Dương bốn mươi tuổi, đang là tráng niên, thế cho nên có người đã đề nghị: để Lý Dương vào chủ Cố Cung, chủ trì công việc của Viện bảo tàng Cố Cung. Trở thành Viện trưởng tân nhiệm của Cố Cung.
Viện trưởng Hoàng sớm về hưu. Hiện nay Cố vân của Bảo tàng Lý Dương cũng làm không nổi. Hàng năm sống trong viện dưỡng lão, tuổi của ông quá cao rồi. sức khoẻ cũng luôn không tốt lắm.
Viện trưởng Hồ đương nhiệm có quan hệ không tồi với Lý Dương. Nhưng cũng đến tuổi nghỉ hưu rồi.
Đề nghị này Lý Dương trực tiếp từ chối. Hắn không có thân phận làm quan chức. cũng không muốn vào quan chức. Cố Cung dù sao thuộc về chính phủ, làm việc ở nơi như thế, mãi mãi không nhưng của mình hiện nay.
Đối với việc Lý Dương từ chối đề nghị này, rất nhiều người cũng đều cảm thấy kinh ngạc.
Viện trưởng Viện bảo tàng Cố Cung, đó là quan lớn cấp Phó bộ. Cho dù đặc biệt đề bạt, chỉ cho Lý Dương đãi ngộ cấp chính cục. Nhưng cũng là vị trí rất được. Nếu không phải phái cải cách hiện giờ đang chiếm thượng phong. Danh tiếng của Lý Dương lại quá vang dội. Bọn họ sợ còn không dám thử như thế.
Bản thân Lý Dương không muốn làm quan. Tuy nhiên, con trai lớn của hắn Lý Diệu Tông quả thực si mê làm quan.
Lý Diệu Tông hiện nay học cấp ba, đã là Hội trưởng hội sinh viên của trường. Thậm chí còn vào đảng, cậu ta nhiều lần bày tỏ với Lý Dương, sau khi mình học xong đại học, nhất định sẽ vào quan trường. Đi làm quan, là quan lớn như bác Hà Kiệt, còn có cậu Vương Đức.
Hai người này, bây giờ đều đã là cấp phó bộ. một người là Phó bí thư tỉnh uỷ. Một người đảm nhiệm Phó bộ trưởng trung ương. Tất cả đều là có quyền có thế.
Đối với điều này, Lý Dương hơi đau đầu. Ngay từ đầu hắn cho rằng cậu con trai này có thể kế thừa y bát của hắn. Trong sưu tầm tạo ra trời đất quay cuồng. Không ngờ sẽ như thế.
Lý Dương hiện nay, tổng cộng có ba đứa con. Hai trai một gái, Lý Dương cũng đối mặt với khó khăn lúc đầu của ông cụ. Ba đứa con, không có hứng thú với sưu tầm.
Hắn muốn bồi dưỡng một người kế nghiệp, tất phải tìm kiếm ở bên ngoài. Lý Dương lúc này mới hiểu, tìm một người nối nghiệp thực không dễ dàng như vậy.
Đương nhiên, chỉ cần Lý Dương nói ra, muốn làm đồ đệ của hắn có thể xếp hàng từ Bắc Kinh đến Minh Dương. Tuy nhiên, đồ đệ như thế Lý Dương nhất định sẽ không cần.
Rất nhiều người có hoãi bão đều muốn gặp được một Bá Nhạc. Cũng không biết, Bá Nhạc muốn tìm một ngựa thiên lý càng khó. Nhiều ngựa như vậy cần phải đi xem từng con một. chọn từng con,. Có khả năng cả đời đều không chọn ra ngựa thiên lý.
Hiện nay, tình huống Lý Dương đang đối mặt chính là như thế. Tìm một người nối nghiệp thích hợp, so với bái một danh sư càng khó.
…….
Giống như thường ngày, Lý Dương ngồi trong bảo tàng, tiếp tục nghiên cứu tìm ra trận đồ cơ quan.
Khai thác Tần Lăng không thuận lợi lắm. Được sự chỉ dẫn của Lý Dương, nhiều năm như vậy mới khai thác đến tầng thứ mười bốn. Nghiên cứu của Lý Dương cũng rất chậm. Hiện nay chỉ phá giải được tầng thứ mười tám, ba tầng sau đó càng khó hơn.
Đây cũng ép hắn không thể không tìm nhiều tài liệu của mọi mặt. Như Lý Dương hiện nay, trên thành tựu của cơ quan, cũng đã đạt đến trình độ đại sư rồi. Ít nhất trong cơ quan cổ đại, cả nước không có ai mạnh hơn hắn được.
- Lý đại ca, sư phụ của tôi sắp không được rồi…..
Lý Dương đang xem một bản tư liệu cơ quan phức hợp, đột nhiên nhận được điện thoại. Điện thoại là Tiêu Nham gọi đến. Hiện nay Tiêu Nham đã là một chuyên gia đồ gốm của Cố Cung.
Tiêu Nham nhỏ hơn Lý Dương, có thể nói là chuyên gia rất trẻ trong Cố Cung. Hơn nữa trình độ của anh ta đã đạt đến trình độ của Bạch Minh rồi. Đồ đệ tốt như vậy. Khiến Bạch Minh không ít tự hào.
- Ta lập tức đến!
Trong lòng Lý Dương trầm xuống, lập tức khép sách lại. Tâm tư của Lý Dương nhanh chóng từ phương diện cơ quan chuyển sang Bạch Minh.
Lý Dương năm nay 47 tuổi. Bạch Minh cũng đã sắp 70 rồi. Mấy năm trước sức khoẻ Bạch Minh bắt đầu không được tốt lắm. Loại bệnh này cho dù tuyến đen trong cơ thể Lý Dương cũng không thể giúp được anh ta.
Bác sĩ sớm đã nói, thời gian còn lại của anh ta không nhiều. Tiêu Nham gọi cuộc điện này, khiến Lý Dương biết là một lão bằng hữu sắp tạm biệt.
Bạch Minh trước kia, Mao lão đã đến trước một bước, cơ thể của Thầy Mã và thầy Thái vẫn khoẻ. Bây giờ đều yên lòng ở nhà dưỡng già mấy năm, không còn rời núi.
Nhà của Bạch Minh cách bảo tàng không xa lắm. Lái xe lái rất nhanh đến nơi đó.
Bạch Minh sống ở trong một nhà cổ có sân. Nơi như thế ở Bắc Kinh không nhiều lắm. hiện nay trên đường ngoài sân đều đỗ kín xe. Người đến trước nhìn Bạch Minh một cái cuối cùng không ít.
Tính tình của Bạch Minh, làm cho anh ta có rất nhiều bạn bè.
- Lý đại ca, sư phụ đang đợi anh đây, ông bây giờ muốn gặp nhất là anh!
Tiêu Nham đang đợi Lý Dương ở trước cổng. Mắt cậu ta còn đo đỏ. Bạch Minh đối với cậu ta rất tốt. Đem tất cả dạy cho cậu ta. Hai người tuy là thầy trò, lại là tình cảm cha con.
- Chúng ta qua đi!
Lý Dương gật đầu. không còn nói lời vô nghĩa, thời gian của Bạch Minh không nhiều. Hắn vừa nãy đã mở năng lực đặc biệt, nhìn thấy tất cả của Bạch Minh rồi.
Bạch Minh đang nằm trên giường. Nhắm hai mắt, khẽ thở phì phò, Bạch Minh hiện giờ rất gầy, sớm đã không có dáng vẻ tiêu dao ban đầu.
- Bạch đại ca!
Ngồi bên giường, Lý Dương khẽ nằm lấy tay của Bạch Minh . Bọn họ quen nhau đã hơn hai mươi năm. Lý Dương đến nay còn nhớ rõ cảnh tượng lần đầu tiên bọn họ gặp nhau. Dường như chính là hôm qua.
- Lý lão đệ, cậu đến rồi!
Trên mặt Bạch Minh dần dần lộ ra nụ cười, cũng mở mắt ra.
Anh ta nhìn xung quanh. Bên cạnh là người thân của anh ta đều đứng dậy, rời khỏi phòng.
Bọn họ hiểu, Bạch Minh lúc này muốn nói chuyện riêng với Lý Dương.
- Bạch đại ca, ta đến rồi.
Lý Dương nắm lấy tay của Bạch Minh. Năng lực đặc biệt hắn luôn mở. tuyến đen cũng vẫn chuẩn bị. Hắn đã cảm giác được sinh mệnh của Bạch Minh sắp biến mất. Tuy tuyến đen cứu không nổi Bạch Minh, nhưng tạm thời có thể kích thích tim đập một lúc, kéo dài chút thời gian vẫn có thể làm được.
- Lý lão đệ, thật ra tôi luôn có nghi vẫn, vẫn luôn muốn hỏi cậu. Nhưng tôi không biết có nên hỏi ra không. Hiện nay tôi sắp chết rồi. Tôi không muốn mang theo nghi vấn này xuống âm tào địa phủ, cậu có thể đáp ứng lòng hiếu kỳ này của tôi không?
Bạch Minh gian nan ngẩng đầu lên, nhìn Lý Dương.
Trên mặt anh ta còn gắng gượng cười. Chỉ là nụ cười này nhìn có chút sợ hãi thôi.
- Bạch đại ca, anh nói đi, bất kể là gì, tôi đều có thể nói với anh!
Lý Dương chậm rãi gật đầu, năng lực đặc biệt của hắn vẫn mở, sợ Bạch Minh đột nhiên đi mất.
Bạch Minh nhìn Lý Dương, chậm rãi hỏi:
- Tôi muốn biết, cậu vì sao đột nhiên trở thành cao thủ đổ thạch và giám định. Tôi tin rằng cậu có thiên phú. Nhưng tôi không tin, cậu có thể trong thời gian ngắn như vậy làm được lợi hại như vậy. Cậu hình như là trong một đêm biến thành cao thủ đứng đầu!
Vấn đề này, quả thực luôn canh cánh trong lòng Bạch Minh. Có lẽ còn có người khác nghi ngờ, tuy nhiên, bọn họ chưa từng hỏi.
Thực sự hỏi Lý Dương chỉ có Bạch Minh .
Lý Dương thoáng sửng sốt. Hắn vừa nãy cũng không nghĩ đến nghi vấn của Bạch Minh là cái này. Đây là bí mật lớn nhất của hắn. Cho đến bây giờ, bí mật ngay cả Vương Giai Giai và cha mẹ hắn đều không biết.
- Nếu không thể nói, xem như bỏ qua!
Bạch Minh thấy Lý Dương có chút do dự. lại lắc đầu, lần nữa nhắm mắt lại.
- Bạch đại ca, không có gì không thể nói, tôi nói cho anh!
Lý Dương khẽ tụ đầu lại, nói nhỏ bên tai Bạch Minh , hắn nói việc mình gặp tấn công của hành tinh, đột nhiên có được năng lực nhìn thấu.
Lý Dương nói rất nhiều, bao gồm mỗi lần năng lực đặc biệt tiến hoá. Cùng với sự giúp đỡ mà năng lực đặc biệt mang lại.
Những lời này, trong lòng Lý Dương đã khép kín hơn hai mươi năm. Hiện giờ cuối cùng nói ra rồi, còn không nói ra mà không có gánh nặng nào. Sau khi nói xong, trong lòng Lý Dương cũng có cảm giác vui sướng.
- Hoá ra là thế, quả nhiên, quả nhiên, tôi không đoán sai!
Bạch Minh đột nhiên có tinh thần, cười to một tiếng. Thanh âm của anh ta rất dõng dạc. Đám người Tiêu Nham vẫn luôn chờ ở cửa, đều vội vàng chạy lại.
Trong lòng Lý Dương cũng lộp bộp, hắn cảm nhận được, sinh mệnh của Bạch Minh trôi đi càng nhanh hơn. Bạch Minh đột nhiên trở nên có tinh thần cũng không phải là chuyện tốt. đây là hồi quang phản chiếu cuối cùng.
Không còn do dự, Lý Dương trực tiếp phóng ra tuyến đen, chuẩn bị kích thích tim của Bạch Minh, kéo dài sinh mệnh của anh ta một lúc.
- Lý lão đệ, ta trông thấy rồi, cậu không cần phải giúp ta!
Bạch Minh đột nhiên quay đầu lại, nói một câu khiến Lý Dương vô cùng rung động.
Ánh mắt của Bạch Minh lúc này trở nên vô cùng sáng. Vừa lức quan sát được ngón tay của Lý Dương. Điều đó cũng khiến Lý Dương tin tưởng, Bạch Minh thật sự nhìn thấy gì rồi.
Bời vì các tuyến đen đó, hiện nay ở ngoài ngón tay của hắn.
- Thật sự không thể ngờ, Lý lão đệ còn có vận may như thế. Bây giờ ta biết rồi, cũng thoả mãn rồi.. Ta không còn bất kỳ tiếc nuối gì!
Đang nhìn ngón tay của Lý Dương, Bạch Minh chầm chậm nói một câu. Nói xong câu này, mắt anh ta lần này nhắm lại, ngã thẳng xuống giường.
Nhịp tim của anh ta lúc này hoàn toàn ngừng đập. Nhà sưu tầm nổi tiếng này, nhà giám định, người cả đời lạc quan, đi hết con đường cuối cùng của đời người rồi.
Bạch Minh , cười mà ra đi. Tựa như anh ta nói lúc cuối cùng, anh ta không còn bất kỳ tiếc nuối gì.
- Sư phụ!
Tiêu Nham vuốt mũi Bạch Minh , lại nghe nghe ngực. Cuối cùng rạp trên người Bạch Minh khóc thất thanh. Các con cái của Bạch Minh , cũng cùng khóc lớn.
Bên ngoài, tiếng nhạc tang bên ngoài sớm đã chuẩn bị vang lên rồi. Ở một phòng khác thầy Mã, và thầy Thái bọn họ cùng lẳng lặng chảy nước mắt.
Lại một lão bằng hữu nữa đi rồi. đến tuổi tác này của bọn họ cũng chỉ có thể thấy từng lão bằng hữu từng người rời xa. Mỗi lần việc này đều sẽ khiến bọn họ đau xót một lần, khó chịu một lần.
Đáng tiếc sinh lão bệnh tử như thế, bất kỳ ai cũng không thay đổi được.