Hà Kiệt và Lý Dương nói chuyện xong lại bận, Lý Dương lúc này có chút thời gian vội vàng đi gặp ba mẹ, hắn đỡ bận hơn Hà Kiệt, nhưng đến thời gian chăm sóc ba mẹ cũng không có.
Ba mẹ và anh chị hắn vận ở nguyên đó, Vương Giai Giai đang nói chuyện với mẹ hắn, anh trai nàng cũng đã rờI đi khi yến tiệc kết thúc.
- Ba, mẹ, anh, chị dâu.
Lý Dương ngồi bên cạnh Giai Giai, bàn thức ăn còn đến 1 nửa là chưa động đến, Lý Dương khi nãy vội tiếp khách, cũng như Hà Kiệt chưa ăn được gì nhiều, bây giờ thật sự rất đói.
Nhân lúc rảnh rỗi, Lý Dương cầm ngay đũa, phải no bụng đã, hơn nữa món ăn ở đây không phải có thể thường xuyên đến thưởng thức được.
- Mọi người làm sao vậy?
vừa gắp được mấy miếng, Lý Dương liền nhận ra mọi người nhìn hắn có chút kì lạ, không đừng được hỏi 1 câu.
- Không, không có gì, con ăn đi.
Mẹ hắn vội lắc đầu, không cần biết Lý Dương có thế nào thì vẫn là con trai bà, từ nhỏ nhìn con lớn khôn, bà chỉ cảm thấy rất tự hào.
Vương Giai Giai không nói gì, yên lặng nhìn hắn, nhưng tay nàng ở phía duwois lại kéo nhẹ.
Lý Dương quay đầu lại cười với nàng, khẩu vị món ngọn lập tức lại quay trở lại.
Khoảng 20 phút sau, ngoài những người trong giới đồ cổ, tất cả mọi người đều đã về gần hết, chỉ còn lại người trong nhà.
Cũng may lúc này Lý Dương cũng đã ăn no, nói với ba mẹ vài câu lại quay lại chỗ Hà lão.
Lý Dương vừa trở về, còn chưa kịp nói gì, Hà lão và mấy người Hoàng lão đều từ bên trong đi ra bọn họ vốn đều đang ngồi yên vị đều đứng cả dậy.
Đi ra còn có cả Tần lão và Phương lão, những người này khi nãy ở cùng chỗ hà lão.
Những người có thể được ngồi ăn cùng Hà lõa cũng không nhiều, vốn muốn mời cả Hoàng lão nhưng ông không muốn đi, xem ra mâu thuẫn giữa bọn họ không nhỏ chút nào.
Hà lão đi ra rất nhanh, vẫn nét mặt rất tươi, sau khi đi ra đến nói liền nắm quyền tay nói:
- Các vị, tiếp đãi không tốt, xin lượng thứ.
- Hà lão khách khí rồi, hôm nay ông lang Thọ Tinh quân, ông là chủ trì, hơn nữa còn có Lý Dương ở đây.
Hoàng lão cũng nắm quyền tay nói, những người khác đều gật đầu tỏ vẻ không sao.
có rất nhiều người đã sớm biết thân phận Hà lão, nhưng tiếp xúc không nhiều, hôm nay trực tiếp nhìn thấy sự ảnh hưởng của ông, trong lòng cũng có chút bái phục, đặc biệt là mấy người đại diện cho chính phủ kia.
- Ha ha, thời gian không sớm nữa, tôi biết hôm nay có thứ còn quan trọng hơn Thọ lão quân ta, xin mời mọi người vào trong.
Hà lão cười to, những người xung quanh cũng mỉm cườI, bọn họ cũng thấy ngượng vì vẻ sốt ruột của mình, vốn dĩ là đến chúc thọ, nhưng lúc này nhìn như là có mục đích riêng vậy.
Tuy nhiên thật sự cũng có người chỉ muốn đến xem triển lãm của Lý Dương, đạc biệt là mấy mond bảo bối chưa từng gặp kia.
Những đồ sưu tầm của Lý Dương, ngoài trừ bát trường sinh ra có nhiều người đã được nhìn thấy, các món khác thì nghe qua nhiều nhưng nhìn thấy thì ít, ngay cả Viện trưởng Hoàng cũng chưa nhìn thấy.
Nghe nhiều, trong lòng lạI càng hiếu kì, càng không nói đến nó là đồ thần kì, lại càng làm tăng lòng hiếu kiif của mọi người, nghe nói lần này có triển lãm, ai cũng rất mong đợi.
Cho dù là những người đã nhìn thấy, thì vẫn nhìn mãi không chán.
Hà lão đi trước, mọi người đi theo phía sau, Lý Dương do dự 1 chút, vội vàng đi đón cha mẹ và anh chị đến. lúc này mà bỏ lại mọi nguwoif thì không đúng, là người nhà mà vẫn được xem những thứ hắn có, tốt nhất là đưa mọi người cùng đến xem.
Hà lão đem những thứ Lý Dương sưu tầm được bài trí trong 1 căn phòng lớn, nhỏ hơn đại sảnh bên ngoài 1 chút.
Trong căn phòng này đã đặt mấy cái bàn tròn, trên bàn cố bày sẵn hoa quả và nước uống.
- Mời mọi người ngồi.
Sau khi bước vào, trực tiếp ngồi xuống, rồi vẫy Lý Dương lại, Lý Dương do dự 1 chút, rồi đưa cha mẹ hắn đến lại chỗ Hà lão luôn.
- Thầy Lý, thật ngại quá, hôm nay không thể tự mình tiếp đãi các người được.
Nhìn thấy dáng vẻ có chút câu nệ của Lý Quân Sơn hà Lão liền cười ha hả nói, mọI người xung quanh có chút ngạc nhiên, có người còn phán đoán này nọ trong lòng, vị này rốt cuộc là ai, sao lại khiến Hà Lão nói vậy.
Bọn họ hiểu đây đều là những lời khách khí, để cho Hà lõa tự mình tiếp đón thì chắc chắn không, ngay cả những người của Chính phủ cũng là con cái ra đón.
Nghe xong lời của Hà lão, sự căng thẳng của Lý Quân Sơn lập tức tiêu tan, trong lòng ông còn có chút cảm động:
- Ngài khách khí rồi, chúng tôi hôm nay đều rất tốt, tốt lắm.
- Được, ngồi xuống đây, những món bảo bối này của Lý Dương ta đều thấy xem không chán.
hà lão cười gật gật, ông thu Lý Dương làm đồ đệ, nhưng tuổi tác, thân phận đều cao hơn Lý Quân Sơn, làm ra vẻ lớn hơn cũng không vấn đề gì.
- Ba, mẹ, anh, chị dâu, mọI người ngồi đây.
Lý Quân sơn còn đang do dự thì Lý Dương lên tiếng, lúc này ngồi ở đây cũng chỉ có Hà lão, Hoàng lão,Tần lão, và Phương lão, còn rất nhiều chỗ trống, để nguwoif nhà ngồi xuống cũng không có gì.
Mọi người xung quang đều tỏ ra giật mình, hóa ra là người nhà Lý Dương, thảo nào Hà lão khách khí vậy.
Một số người tỏ ra rất hâm mộ, có con trai như Lý Dương, thật đáng tự hào.
Lý quân sơn nghĩ 1 lát rồi ngồi xuống, hà lão đối với Lý Dương cũng như con cháu, cùng vai vế xem như cũng là người trong nhà, không nhất thiết phải khách khí.
Bên ngoài lại không ít người đi vào, hà Chấn Đông, hà Kiệt đều đi đến, nhìn thấy mấy người ngồi đó cũng có chút sửng sốt, cuối cùng Hà Chấn Đông cũng đã tới, Hà kiệt và những người khác đều ngồi ở 1 bàn khác.
Cuộc triển lãm này, Hà lão cũng gọi người trong nhà vào hết.
Sau khi tất cả mọi người đều yên vị, tiếng bàn tán cũng nhỏ đi nhiều, ánh mắt đều tập trung chờ đợi.
Lưu Cương nhanh chân từ ngoài vào, nói nhỏ vài câu bên tai Hà lão, hà lão gật đâuù, Lưu Cương lại nhanh chóng ra ngoài.
- Lý Dương tuổi trẻ, nhưng chăm chỉ hiếu học, lại có thiên phú, thiên phú cũng đang được mang ra sư dụng, ngày đến hôm nay nó đã đạt được thành tích không tồi, nhân dịp đại thọ của tôi, nên bày ra mấy món bảo bối này để mọi người cũng kiểm nghiệm.
Hà lão cười nói, tiếng cũng không nhỏ, mọi người đều nghe rõ.
Rất nhiều người vội nói thêm vài câu khen Lý Dương, Hoàng lão, tần lão, đều nhìn nhau, trong lòng đều có chút xúc động.
Hà lão tổ chức triển lãm cho Lý Dương trong đại thọ của mình, như vậ nhất định có dụng ý, lúc này bọn họ chưa thể hoàn toàn xác định, có thể là để chính thức tuyên bố việc Lý Dương với mọi người. khi nhác đến Lý Dương, tất cả đều không tránh khổ nghĩ rằng có Hà lão đứng sau, cho tới nay rất cả đều cho rằng Lý Dương đã trở thành người địa diện cho Hà lão, cho dù hắn có thực lực cũng không ngoại lệ.
Tuy nhiên hôm nay thì khác rồi, Lý dương từ nay về sau sẽ là chính mình, đại diện cho chính mình, trong cái giới này cũng có chỗ đứng riêng.
Ngoại trừ Tần lão và Phương lão, còn có rất nhiều người hiểu được dụng ý của Hà lão.
Lý Dương sau khi xuất sư, sau này hà lão sẽ hoạt động càng ít hơn, tuy nhiên có đệ tử xuất sắc như vậy, e rằng tất cả mọi người đều muốn nghỉ ngơi, hưởng phúc.
- Thời gian Lý Dương tiếp xúc với đồ cổ không nhiều, nên sưu tầm cũng không nhiều, không thể so với các bậc tiền bối, bây giờ ta sẽ giới thiệu với mọi người từng món một.
Lưu Cương quay trở lại, lần này hắn đẩy vào 1 chiếc xe, trên xe có đậy 1 tấm vải không nhỏ.
Sau khi Lưu Cương tiến vào cửa Đại sảnh cũng lập tức đóng lại.
Lần này dành riêng cho triển lãm, cũng là lễ xuất sư của Lý Dương, Hà lão rất tán thành , yên tầm về hắn, đã nghĩ đến việc chính thức tuyên bố, để hắn tự mình có chỗ đứng trong giới.
Nếu đã là lễ xuất xư, vậy thì phải giúp hắn có chút danh tiếng, mấy món đồ này, tất cả đều bày ra không bằng từng chiếc một đưa ra để gây cảm xúc, Hà lão muốn làm cho đặc biệt 1 chút.
Tuy nhiên xuất sư rồi không có nghĩa là hắn sẽ không đi theo học tập Hà lão nữa, chỉ sợ Hà lão về sau sẽ càng nghiêm khắc hơn, để Lý Dương tự có chỗ đứng trong giới, chính là để tạo ra vinh quang cho chính hắn.
Lưu Cương đẩy xe vào, từu từ đi đến chỗ đất trống ở giữa.
Ánh mắt mọi người đều tập trung ở chiếc xe, tấm avir kia đã che kín, không thể nhìn thấy gì.
Che khuất rồi càng khiến mọi người hiếu kì hơn, ngay cả Hà San san hà Kiệt cùng các con cháu họ Hà cũng không ngoại lệ. rât nhiều người bàn tán, không biết rốt cuộc là những món bảo bối gì.
mà cửa sổ phòng đều đã khép kín tất, trong phòng như đang trong màn đêm vậy.
- Chẳng lẽ là bát Dạ Quang?
có người nhỏ giọng nói, người này không ai khác chinhs là người đã từng thấy qua Quang bôi Lương lão, Khổng lão và Khổng Huyên nghe thấy đều cảm thấy xấu hổ.
ở đây rất tối, mọi người lại chỉ chú ý đến chiếc xe, không ai phát hiện ra vẻ khác thường của bọn họ.
Khổng lão nhìn con gái cười khổ, hôm nay nhìn thấy tầm ảnh hưởng của hà lão, ông không còn chút mơ tưởng gì đến quang bôi nữa, ông không còn cơ hội lấy lại nữa rồi.
Lý Dương ngầm lắc đầu, hắn cũng không biết sự sắp đặt của Hà lão, nhưng nhìn xe đẩy, trực giác cho hắn biết không phải là bát dạ Quang .
Bát Dạ quang không lớn như vậy, cũng không nhất thiết phải tắt đèn, mắt Lý Dương sáng lên, hắn đã đoán ra được.