Thanh Mộc Vị Ương bước nhanh tới phía Lý Dương, nguời vừa gọi Lý Dương chính là hắn.
Trên mặt của hắn mang theo nụ cười khoái trá, bên hăn, ngoại trừ Shan-ben-tai-lang, còn có một người mà Lý Dương quen, Tam Tỉnh Kết Y, sắc mặt Tam Tỉnh Kết Y khó coi hơn cả Shan-ben-tai-lang, đang nhìn Lý Dương một cách cay độc.
- Lý tiên sinh, quấy rầy rồi, có thể cho tôi chút thời gian hay không, có chút việc muốn nói chuyện với cậu một chút!
Thanh Mộc Vị Ương cười ha hả rồi nói, hắn đi tới trước mặt Lý Dương, khi cách mấy bước liền không đi về phía trước được nữa, hắn đi không nổi nữa, hộ vệ của Lý Dương đã ngăn cản hắn.
Lúc này, Phác Nguyên Sinh đã sớm ngồi xe taxi rời đi, nhìn dáng vẻ chắc lại rất khuya mới trở về, bị Thanh Mộc Vị Ương làm mất tập trung, bây giờ Lý Dương muốn phái người theo dõi hắn cũng không được.
Điều này làm cho tâm tình Lý Dương không thật tốt.
Suy nghĩ một chút, Lý Dương liền lắc đầu, nói:
- Thanh Mộc tiên sinh, thật ngại quá, bạn bè của tôi đang chờ tôi rồi, lần sau vậy!
Nói xong, Lý Dương sải bước đi về phía trước, xe buýt của đoàn chuyên gia Trung Quốc đã tới, Hoàng lão cũng đã lên xe, đang đợi Lý Dương.
Thanh Mộc Vị Ương tìm đến mình với mục đích là gì, Lý Dương rất rõ ràng, dứt khoát không cho hắn cơ hội mở miệng.
Thanh Mộc Vị Ương chợt sửng sốt, vừa định đi về phía trước, liền bị Triệu Vĩnh bọn họ chặn đường đi lại, tách hắn và Lý Dương ra xa nhau, đến khi hắn phản ứng lại được, Lý Dương đã đi ra thật xa.
- Lý tiên sinh!
Thanh Mộc Vị Ương đột nhiên lấy ra một tờ giấy, lớn tiếng kêu lên, Lý Dương quay đầu lại nhìn hắn một cái, chân đã nhấc lên, lên xe buýt trước mặt.
Lưu Cương, Lý Xán bọn họ cũng đi theo lên xe, sau đó xe buýt khởi động, từ từ đi về khách sạn.
- Thanh Mộc tiên sinh, tên Lý Dương này bây giờ quá đáng ghét!
Shan-ben-tai-lang tức giận kêu một tiếng, hắn vốn không có ấn tượng tốt với Lý Dương, lại thắng hắn món mà hắn quý nhất, nếu không phải muốn mượn cơ hội lần này lấy bảo bối trở lại, hắn cũng sẽ không đi theo tới đây.
- Đừng nói trước những điều này, cứ đi đã rồi hãy nói, Kimura tới rồi, chúng ta tận lực làm theo những yêu cầu của hắn là được!
Thanh Mộc Vị Ương thở dài, đi về phía xe của mình, hắn tới gặp Lý Dương là vì nhiệm vụ, nhiệm vụ này là sáng sớm hôm nay mới nhận được, sau khi nhận được nhiệm vụ này, miệng Thanh Mộc Vị Ương cũng bất giác há to.
Sau khi họat động buổi sáng kết thúc, hắn đi tìm Shan-ben-tai-lang và Tam Tỉnh Kết Y, bảo bọn họ chờ đợi mình, buổi chiều khi hoạt động vừa xong, hắn liền tìm Lý Dương, không ngờ Lý Dương căn bản không cho hắn cơ hội mở miệng .
Khách sạn không xa, Thanh Mộc Vị Ương đuổi theo đến khách sạn, Lý Dương bọn họ đã sớm xuống xe .
- Lý tiên sinh, xin chờ một chút, tôi thật sự có chuyện rất quan trọng!
Cũng may Lý Dương đi chưa xa, đến đại sảnh Thanh Mộc Vị Ương liền đuổi kịp hắn, Thanh Mộc Vị Ương gọi to để cho Lý Dương dừng bước, mấy vị chuyên gia khác chung quanh cũng đều nhìn về phía sau.
- Lý tiên sinh, tôi rất có thành ý, cậu chờ tôi nói xong hãy ra quyết định được không?
Thanh Mộc Vị Ương bước nhanh tới, khi đến bên cạnh Lý Dương, hắn vẫn còn đang thở hổn hển, rất lâu rồi hắn cũng không chạy như vậy.
Shan-ben-tai-lang và Tam Tỉnh Kết Y còn chạy chậm hơn hắn, lúc này mới từ phía sau đuổi theo tới đây, cũng thở hổn hển, vừa nhìn cũng đủ biết không thường xuyên rèn luyện .
Lý Dương nhíu mày một cái, nói:
- Thanh Mộc tiên sinh, ngài cũng thấy đấy, bây giờ tôi đang đi cùng bạn bè, chúng tôi còn có rất nhiều chuyện!
- Tôi biết! Hoàng lão tiên sinh, Tống lão tiên sinh … chư vị, tôi chỉ xin một chút thời gian, một chút là được!
Thanh Mộc Vị Ương chắp tay, lần này khi nói hắn quay về phía Hoàng lão bọn họ, nhiệm vụ lần này rất quan trọng, khiến cho hắn không thể không cúi đầu, ngày mai Kimura sẽ tới Toronto, hắn ít nhất phải sắp xếp xong công việc trước lúc đó.
- Được rồi, chúng ta qua bên kia nghỉ ngơi rồi nói chuyện!
Lý Dương bất đắc dĩ gật đầu, không thể lấy cớ, lần này xem ra Thanh Mộc Vị Ương thật sự có chuyện, ngay cả Hoàng lão hắn cũng phải chào hỏi, không cho hắn cơ hội đoán chừng hắn sẽ còn đuổi theo.
Vậy thì cứ nghe xem hắn muốn nói cái gì, dù sao hắn chắc chắn sẽ không bán Thiên Tùng Vân kiếm.
- Được, đa tạ Lý tiên sinh!
Thanh Mộc Vị Ương lập tức gật đầu, trên mặt cuối cùng cũng giãn ra một chút, sắc mặt Tam Tỉnh Kết Y cũng ngày càng thêm khó coi.
Khu nghỉ ngơi của khách sạn năm sao không nhỏ, nhưng người của Lý Dương cũng nhiều, nhiều người như vậy đến đây, khiến nơi này có chút chật chội, Hoàng lão, Chu lão và Tống Học Dân cũng đi tới.
- Lý tiên sinh, bệ hạ chúng tôi biết tin về thần kiếm, rất kích động, cố ý phái tôi tìm đến cậu, bệ hạ rất hy vọng thần kiếm có thể trở lại Nhật Bản , tiếp tục phù hộ quốc dân Nhật Bản!
Vừa ngồi xuống, Thanh Mộc Vị Ương liền chậm rãi nói, khi nói đến “bệ hạ”, trên mặt của hắn còn lộ ra vẻ sùng kính.
Mấy người Lý Dương cũng không phản ứng, khi Hoàng lão bọn họ nhìn thấy Thiên Tùng vân kiếm cũng đã đoán được, Thiên Hoàng Nhật Bản nhất định sẽ có hành động, việc làm của Thanh Mộc Vị Ương lúc này không ai cảm thấy kỳ quái.
- Bệ hạ rất có thành ý, nguyện lấy ra một số đồ tới trao đổi thần kiếm, đây là danh sách bảo bối mà bệ hạ muốn dùng để trao đổi thần kiếm, cậu hãy xem trước một chút!
Thanh Mộc Vị Ương nói tiếp, nói xong liền đưa tờ giấy vẫn cầm trên tay đưa cho Lý Dương, lần này hắn không nói chuyện mua bán, hắn hiểu Lý Dương không thiếu tiền, sẽ không bao giờ bán Thiên Tùng Vân kiếm đi.
Chuyện trao đổi lần này cũng là ý của Thiên Hoàng, nếu có thể trực tiếp đổi thanh thần kiếm trở lại thì tốt, vậy sẽ bớt đi rất nhiều phiền toái, nếu không được, còn có chiêu khác.
Lý Dương nhận lấy tờ giấy kia, nghi ngờ nhìn Thanh Mộc Vị Ương.
Đặt tờ giấy nằm ngang, vừa thấy mấy chữ phía trên, mắt Lý Dương liền trợn to, trên mặt còn lộ ra vẻ kinh ngạc.
Nhìn thấy dáng vẻ của Lý Dương, Thanh Mộc Vị Ương thở phào nhẹ nhõm, đừng nói Lý Dương, ngay cả hắn khi nhận được danh sách này cũng hết sức khiếp sợ, vì đổi lại Thiên Tùng Vân Kiếm, Thiên Hoàng thật sự đã dốc hết tâm huyết.
Ngẩng đầu nhìn vào mắt Thanh Mộc Vị Ương, Lý Dương thở bình thường lấy lại bình tĩnh, tiếp tục nhìn lên trên giấy.
Một trang giấy, chỉ viết tên của mười mấy món đồ, không tới một phút Lý Dương liền xem xong, nhìn hết những thứ đồ này, Lý Dương lại đặt tờ giấy lại trên bàn, cúi đầu trầm tư.
Dáng vẻ của hắn, khiến cho Hoàng lão và Bạch Minh bọn họ cũng rất nghi hoặc, rõ ràng là Thanh Mộc Vị Ương vì thanh Thiên Tùng Vân kiếm mà tìm đến Lý Dương, tờ giấy này rốt cục viết cái gì, mà khiến Lý Dương phải xao động.
cái bộ dáng này của Lý Dương, rõ ràng là trong lòng có dao động.
- Để tôi xem!
Bạch Minh nói với Lý Dương một câu, còn dùng ngón tay chỉ tờ giấy trên bàn, hắn bình thời làm việc rất thiếu suy nghĩ, nhưng có một số việc sẽ không hàm hồ , không được Lý Dương đồng ý, hắn sẽ không tự tiện đi xem tờ giấy này.
Lý Dương từ từ gật đầu, Bạch Minh lập tức cầm tờ giấy lên, Mao lão và Liễu lão cũng châu đầu vào, Hoàng lão cũng rất muốn nhìn, đáng tiếc đứng cách đó hơi xa, chỉ có thể chờ đợi.
- Tấm thiệp chết chóc!
Vừa thấy mấy chữ phía trên, Bạch Minh liền kinh hô một tiếng, đứng bật dậy.
Khóe miệng Thanh Mộc Vị Ương lộ ra nụ cười, rất hài lòng với phản ứng của Lý Dương, người thấy tờ giấy này, đoán chừng không ai không kinh ngạc.
Hoàng lão không nhịn được liền hỏi, vừa hỏi xong, chính ông ta cũng đơ ra đó.
Tấm thiệp chết chóc là một bộ thư pháp danh sách những cái tên, tất cả chuyên gia cũng nghe qua cái tên này, ngay cả Liễu Tuấn và Lý Xán cũng không ngoại lệ, người không biết, cũng chỉ có người không chuyên như Vương Giai Giai.
Tấm thiệp chết chóc rất nổi danh, ít nhất là rất nổi danh ở Trung Quốc.
Nguyên nhân rất đơn giản, đây là một tranh chữ của Vương Hi, thánh thư pháp Vương Hi, một người vô cùng nổi tiếng.
Nhưng bức thư pháp này rốt cuộc có phải bút tích thật của Vương Hi hay không còn đợi khảo chứng, nhưng các chuyên gia cũng có tiếng tăm từng nói qua, nếu như trên đời còn có lưu truyền bút tích thật của Vương Hi, vậy tuyệt đối chỉ có tấm thiếp chết chóc mà thôi.
Tấm thiếp chết chóc, hiện giờ đang ở Nhật Bản, quốc bảo của Trung Quốc được lưu truyền ở Nhật Bản.
món bảo bối này cũng không phải là bị cướp đi trong chiến tranh, tương truyền khi Giám Chân qua Nhật đã mang đi, cuối cùng là thật hay giả, bây giờ không ai biết, nhưng món bảo bối này rất được coi trọng ở Nhật Bổn cũng là thật.
- Cốc trà men Thiên Mục.
Khóe miệng Bạch Minh lại rung rung, đây là cái tên thứ hai trong danh sách, tất cả những người hiểu đồ sứ, nghe được cái tên này đều ngẩn ngơ ở đó.
Men Thiên Mục, là tên một loại men được dùng thời nhà Tống, là một loại men đặc thù.
Điều kỳ diệu của nó chính là sự thay đổi kỳ diệu trong quá trình nung, là thông qua cách nung đặc thù mà sinh ra một hiện tượng, sự biến đổi của loại men Thiên Mục này là một nét độc đáo thời kỳ nhà Tống, loại này từ cực kỳ khó nung, trong thời kỳ đó chính là tinh phẩm trong những tinh phẩm.
Đồ sứ loại này, ở Trung Quốc đã không nhiều lắm, chén trà men Thiên Mục tới giờ trên thế giới chỉ có ba quốc gia có, Nhật Bản chính là thứ nhất, Nhật Bản có thể đem món bảo bối này ra trao đổi Thiên Tùng Vân kiếm, có thể thấy được quyết tâm của bọn họ thật rất lớn.
- Đàn Phượng Hoàng!
Bạch Minh đột nhiên rên rỉ một tiếng, hắn cuối cùng hiểu tại sao Lý Dương lại có phản ứng như vậy, hắn thấy hết danh sách này, sự chấn động trong lòng còn lớn hơn Lý Dương.
Đàn Phượng Hoàng, là một cây đàn nổi tiếng nhà Đường, có được gọi là đàn phượng.
Nghe nói Đàn Phượng Hoàng được chế tạo từ băng tơ tằm và gỗ lạnh vạn năm, là một cây đàn tốt, đã từng là thứ đồ Tống Vi Tông yêu quý nhất, sau bị thất truyền, đến triều Minh lần nữa xuất hiện, được đưa vào hoàng cung đại nội.
Đến triều Thanh cái đàn này lại biến mất, cuối nhà Thanh ở đông bắc từng có tin tức, bây giờ xuất hiện ở trong danh sách người Nhật Bản dùng để trao đổi hiên Tùng Vân kiếm, làm thế nào đến được Nhật Bản thì có thể tưởng tượng ra.
- Bạch Minh, cậu đọc nhanh lên một chút đi!
Tống Học Dân đột nhiên kêu một tiếng, Bạch Minh đọc từng cái một, mỗi một cái tên cũng làm cho mọi người kinh hãi không ngừng, lúc này mọi người cũng nóng nảy, Tống Học Dân không nhịn được, lên tiếng thúc giục Bạch Minh.
- Được, tôi lập tức đọc!...
Bạch Minh lập tức cầm tờ giấy, lại nhìn mắt Lý Dương, thấy Lý Dương không phản đối, lúc này mới đọc tiếp.
Trên giấy tổng cộng viết tên mười hai món bảo bối, giá trị mỗi món đều không thấp, nhưng món tốt nhất , để cho động lòng người nhất chính là ba món phía trên cùng, ba món này cũng có thể nói là quốc bảo hàng đầu, so với bức tranh hai mặt Lý Dương vừa có được không hề thua kém .
- Lý tiên sinh, mười hai món bảo bối này, đổi lấy một thanh thần kiếm của cậu, cậu cảm thấy như thế nào ? …
Thanh Mộc Vị Ương lại nhỏ giọng hỏi một câu, trên mặt còn có chút đắc ý, này mười hai món bảo bối tuyệt đối là rung động lòng người, hắn tin Lý Dương sẽ động lòng.
Những người khác, lúc này cũng đều nhìn về phía Lý Dương, muốn biết cuối cùng hắn lựa chọn là cái gì.