Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ

Chương 776: Chương 776: Đấu giá lên cao trào






Mười vạn đồng Canada.

Có người đưa ra giá 10 vạn đồng Canada. Mọi người xung quanh đều tĩnh lặng.

Lý Xán, Liễu Tuấn, Bạch Minh đều ngạc nhiên nhìn Lý Dương, Lý Dương lúc bắt đầu thêm hai vạn mọi người có thể hiểu còn cố ý để Tam Tỉnh khó chịu nhưng đưa lên mười vạn trừ phi đây là đồ sứ cung Khang Hy nếu không thì lỗ vốn.

- Người anh em, cậu tên gì vậy?

Vị già mang đồ đấu giá tới cười ha ha hỏi Lý Dương một câu, Tam Tỉnh chí ít cũng tự khai thân phận, Lý Dương là người lạ vẫn chưa gặp bao giờ, người ở lầu trà muốn hỏi rõ một chút.

- Ông chủ, đây là danh thiếp của tôi, tất cả những gì của vị tiên sinh này tôi đều có thể bảo đảm.

Lý Dương vẫn chưa nói gì Lâm Bá Văn đã đứng dậy, đưa ra danh thiếp của Kim Sán Sán đưa cho tiểu nhị bên cạnh, tiểu nhị vội vàng đưa lại danh thiếp cho vị già kia.

Vị già này xem danh thiếp trên mặt lộ vẻ ngạc nhiên xem ra vô cùng kinh ngạc.

Biểu lộ của người này rất nhanh thay đổi ông cười nói:

- Hóa ra là Lâm công tử, có anh đảm báo thì không vấn đề gì rồi.

- Không vấn đề gì thì tốt.

Lâm Bá Văn tự tin cười cười, ở Toronto ngay cả ở Canada Lâm Gia cũng là một tên tuổi lớn, sự bảo đảm của Lâm Bá Văn thì đương nhiên không thành vấn đề.

Vị lớn tuổi kia đưa danh thiếp cho người thanh niên phía sau, người thanh niên nhanh chóng bước đi, Lâm Bá Văn lúc này cũng không chú ý.

Người thanh niên này đi không phải là để xác minh thân phận của anh thật hay giả, người nhà Lâm gia không sợ điều này, đây chỉ là danh thiếp thông thường của Lâm Bá Văn mặc dù là màu vàng nhưng không phải là mạ vàng danh thiếp mạ vàng anh cũng có, số lượng rất ít không đưa ra bên ngoài.

Lý Dương nhìn Lâm Bá Văn không nói gì.

Tam Tỉnh bên kia cũng không ngừng liếc mắt, thỉnh thoảng lại nhìn cái bình trên chiếc xe đẩy, biểu lộ trên mặt cũng không ngừng thay đổi.

Thương quan tiên sinh lúc này cau mày lại cũng quay đầu nhìn cái bình một cái không biết trong lòng anh đang nghĩ gì.

- Mười một vạn.

Đầy một phút Tam Tỉnh mới cắn răng đưa ra giá mới, sau khi Tam Tỉnh nói ra giá này vẫn không ngừng nhìn cái bình, trong mắt đầy sự thèm thuồng.

Bạch Minh, Mao lão nhìn nhau, trên mặt không hề thay đổi nhưng trong mắt có ý cười cười.

Lúc này bọn họ đều hiểu Lý Dương là cố ý cho Tam Tỉnh này một đòn, hành động này làm bọn họ rất vui, chỉ cần Lý Dương không lỗ mua bình này thì tất cả bọn họ đều ủng hộ.

Tam Tỉnh đưa ra giá, mắt cứ nhìn Lý Dương, hắn cũng hiểu lúc này có thể hắn sẽ phải chiến đấu với người thanh niên trẻ tuổi hơn hắn trước mặt đây.

Lý Dương từ từ uống ngụm trà, đột nhiên đứng lên, quan sát xung quanh một vòng.

Sau khi nhìn các bàn Lý Dương mới từ từ nói:

- Tám nước liên quân khi tấn công vào Bắc Kinh Từ Hy vội vàng chạy ra khỏi Bắc Kinh, sau khi tám nước liên quân tấn công vào vườn Viên Minh, nhưng sự xâm phạm cấm thành làm không ít thái giám cung nữ chạy đi và mang số lượng lớn ngự khí cung đình ra khỏi hoàng cung.

Lý Dương nói đến đây, rất nhiều người đều hoang mang nhìn nhau, Thượng Quan tiên sinh mắt cau lại quay đầu nhìn Lý Dương.

Sắc mặt Tam Tỉnh không biến đổi gì nhưng ánh mắt hắn lộ rõ thần sắc, rất nhiều người cũng nhìn Lý Dương muốn nghe Lý Dương nói tiếp.

Lý Dương không làm mọi người thất vọng lại nói tiếp:

- Thái giám cung nữ bên ngoài đều có bạn bè thân thiết, sau khi bọn họ trốn ra thì ở chỗ bạn bè, thái giám cung nữ này bạn bè ở Bắc Kinh đông nhất, hơn một nửa là ở Bắc Kinh.

- Người anh em, cậu nói những điều này là ý gì.

Ở bàn đằng xa có người lớn tiếng nói lại một câu, Lý Dương đang đứng đó, tuổi lại không cao, người khác gọi anh như vậy cũng không vấn đề gì.

Lý Dương cười cười, tiếp tục nói:

- Ý ư? rất đơn giản, bọn cung nữ thái giám mang một đống ra nhưng khi quay về hoàng cung toàn bộ đều tay không.

Lý Dương nói như vậy rất nhiều người cúi đầu trầm tư, ai cũng hiểu Lý Dương nói những điều này chắc chắn là có liên quan đến sản phẩm đấu giá hôm nay chứ không thể nói linh tinh.

- Thanh niên hiểu cũng không ít nhỉ?

Thượng Quan tiên sinh ngẩng đầu nhìn Lý Dương từ từ nói một câu.

Xung quanh mọi người lại nhìn Thượng Quan tiên sinh, họ không quen Lý Dương hơn nữa Lý Dương cũng còn trẻ, nếu đáng tin thì cũng không nhiều.

Nhưng Thượng Quan tiên sinh thì khác, ông là người lớn tuổi ở phố người Hoa, có sức ảnh hương không tồi.

- Lão tiên sinh, ngài quá khen.

Lý Dương cười cười, lại ngồi xuống, anh nói những điều này chỉ là nâng cao sức ảnh hưởng của đồ sứ lại nhìn Tam Tỉnh một cái, trong mắt tự nhiên cũng có chút khiêu khích.

- Những người trẻ như anh, hiểu được nhiều như vậy không nhiều, thật sự, năm đó những thứ thái giám cung nữ mang đi không mang về, sau khi Từ Hy quay lại hạ lệnh cho những người mang những bảo bối này quay lại nhưng những thứ này không quay lại, rất nhiều người không đồng ý trả cũng không nỡ trả, nhưng không dám vi phạm thánh chỉ, sợ bị phát hiện sẽ tử hình, đây là sự kiện nổi tiếng trong cung.

Thượng Quan tiên sinh lại từ từ nói, giọng nói của ông rất lớn, mỗi người đều có thể nghe rõ ràng.

Thanh niên béo bên cạnh Thượng Quan tiên sinh mắt sáng kên, quay đầu nhìn cái bình xanh một cái, đồ sứ này cho người ta ấn tượng nhất không phải là màu của anh mà là khoản bị xóa.

Tam Tỉnh giận tím mặt, hắn biết việc làm loạn trong cung, hắn cũng nhìn thấy đồ sứ này rất giống như tinh phẩm trong cung cho nên hắn mới dám đưa ra giá cao như vậy, có thể hắn không ngờ ở đây có người đem chuyện này nói hết ra.

- Hóa ra là chuyện trong cung, việc này tôi có nghe qua, hôm nay mới thực sự là như thế nào.

- Tôi nói thế nào cũng không để khoản là chuyện này, bảo bối này chắc chắn là thật.

Thượng Quan tiên sinh tại sao lại nói những điều này ra, cạnh tranh phía sau chẳng phải là càng kịch liệt hơn?

Người xung quanh thảo luận náo nhiệt, rất nhiều người nhỏ nhẹ bàn tán, còn có không ít người nhìn cái bình nhỏ một cách ngưỡng mộ, trong mắt rất nhiều người cái bình nhỏ này đã trở thành bảo bối.

- Nói không sai, đây chính xác là đồ sứ tinh phẩm trong cung nhưng rốt cuộc đáng giá bao nhiêu tiền thì không ai biết, tôi bây giờ đưa ra giá mười năm vạn.

Tam Tỉnh lớn tiếng nói, hắn cũng nhìn như vậy, lúc này hắn bèn thừa nhận, đồ sứ phía dưới bỗng biến thành đồ nổi tiếng, ai cũng có thể tranh về tay, xem tư bản rồi.

Lý Xán cau mày, kỳ thực Lý Xán mới đầu cũng tưởng đồ sứ này ở trong cung ra sau Lý Dương lắc đầu lại có Liễu Tuấn hắn mới thay đổi ý kiến, lúc này lại thành ra tình huống thế này, làm hắn có chút mơ hồ

Lý Dương lắc đầu lại ngẩng đầu lên lớn tiếng nói:

- Đồ mang ở trong cung ra đều là tinh phẩm thời Khang Kiền, mười năm vạn chắc chắn là không đủ, tôi ra giá hai mươi vạn.

Lý Dương lại làm cho mọi người ồ lên nhưng những lời nói của anh có nghĩa là nói rõ, anh cũng là đồ sứ tốt, cho rằng đồ này ở trong cung ra.

Hai mươi vạn đồng Canada tương đương với một trăm ba mươi vạn nhân dân tệ, đồ sứ bình thường không thể có cái giá như vậy.

Người già đẩy xe đẩy trên mặt có chút ngạc nhiên, cũng có chút kích động, ông là ông chủ lầu trà, ông cũng không ngờ cuộc đấu giá hôm nay lại có giá cao như vậy, hai mươi vạn đồng Canada, cao hơn tất cả những cuộc đấu giá trước.

Hai mươi vạn đồng Canada, bên tổ chức từ thiện chắc chắn sẽ hài lòng, sự hợp tác về sau chắc chắn sẽ mật thiết hơn, có sự ảnh hưởng lần này việc làm ăn của ông càng ngày càng tốt.

Lý Dương đưa ra giá hai mươi vạn, mặt Tam Tỉnh trông càng khó coi.

Sắc mặt Thượng Quan tiên sinh cũng khó coi, ông lúc đầu thấy đồ sứ tốt, đồ sứ màu xanh không nhiều loại xanh khổng tước này càng hiếm, đồ sứ như vậy lại là tinh phẩm trong cung đình nhưng tài lực nhìn của anh có hạn, cho dù khẳng định là đồ sứ trong cung nhưng muốn có được cũng lực bất tòng tâm.

- Lò nung của Khang Hy Thịnh Thế mười lăm vạn chắc chắn không đủ, hai mươi vạn sợ cũng không đủ, tôi đưa ra giá ba mươi vạn.

Tam Tỉnh lại nói lớn tiếng, người trung niên bốn mươi tuổi bên cạnh hắn cau mày lại, ba mươi vạn đồng Canada tương đương với ba mươi vạn đô la mỹ, ở trong lầu trà đi mua thứ đồ sứ nhìn không rõ chỉ cảm giác có chút không rõ.

- Bốn mươi vạn.

Lý Dương không ngẩng đầu, sau khi ngồi xuống nhẹ nhàng uống tách trà lập tức lại nói, từ năm trăm đến bốn mươi vạn, những người uống trà xung quanh không nói gì, chí ít đến hôm nay bọn họ mới thấy được sự điên cuồng như thế này.

Bạch Minh, Mao lão nhìn nhau, trên mặt đều nở nụ cười, ánh mắt lộ ra sự bất đắc dĩ.

Lúc này bọn họ cũng không dám phản đối gì nhiều, Lý Dương tỏ ra phẫn nộ với Tam Tỉnh, nhưng sự việc làm không tốt có thể ảnh hưởng đến bản thân, bốn mươi vạn đồng Canada, hơn hai trăm vạn nhân dân tệ, Lý Dương có số tiền này nhưng họ cũng không dám nói nhiều.

- Năm mươi vạn.

Tam Tỉnh đỏ mặt nói to, những người xung quanh bàn luận to hơn, năm mươi vạn rồi, từ năm trăm lúc bắt đầu tới năm mươi vạn, bây giờ đã gấp một nghìn lần.

Tăng gấp một nghìn lần, cho dù là hội đấu giá lớn cũng không dễ đạt được như vậy.

- Tám mươi vạn

Lý Dương quay đầu nhìn Tam Tỉnh một cái, lại nói tiếp:

- Đồ sứ Trung Hoa tinh thâm, Khanh Kiền Thịnh Thế nổi tiếng, màu xanh hiếm thấy, so với Khanh Hy khổng tước đáng giá 1200 đô la Hồng Kông, cái bình này tôi tin còn đáng giá hơn.

Những người xung quanh sửng sốt, sau đó lại bàn tán sôi nổi, ai cũng không ngờ trong lầu trà nhỏ lại có được đồ sứ tinh phẩm trong cung còn có giá cao như vậy.

Tám mươi vạn đồng Canada nhanh chóng bắt kịp đồ sứ giá trị kia.

- Một trăm vạn, một trăm vạn, tôi ra giá một trăm vạn.

Tam Tỉnh đột nhiên hét to, ánh mắt hắn đỏ lên, đồ sứ Khang Hy Thịnh Thế thực sự có giá này, Tô Phú mà Lý Dương nói hắn cũng biết, chính vì thế mới dám đưa ra giá cao như vậy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.