Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ

Chương 258: Chương 258: Đấu thầu Ám Tiêu






Sau khi giao dịch xong, khối Phỉ Thúy trong suốt này tạm thời được đặt trong két sắt của khu biệt thự này.

Cao lão ở lại, An Văn Quân lại dẫn theo An Văn Bình đi mở tiệc chiêu đãi Lý Dương và những người bạn bên cạnh hắn. Lần này Lý Dương không từ chối nữa, vụ làm ăn trị giá gần trăm triệu đã xong rồi, tụ họp lại ăn một bữa chúc mừng cũng không thành vấn đề.

Bữa cơm này, tất cả mọi người ai cũng rất vui vẻ, Thiệu Ngọc Cường nhân lúc Lý Dương không có đấy, liên tục huyênh huang chuyện hôm nay bị Lý Dương cho một đòn, nghĩ đến vẻ kinh ngạc của Thiệu Ngọc Cường hôm nay, Trương Vĩ và Vương Hạo Dân đều cười khoái chí. Mâu thuẫn giữa Thiệu gia và Trương Vĩ đã được giải quyết, nhưng hình ảnh Thiệu Ngọc Cường trong lòng Trương Vĩ e rằng dù thế nào cũng không thay đổi.

Đương nhiên, đó đều là ý nghĩ của Trương Vĩ, Lý Dương thật sự không ngờ Thiệu Ngọc Cường lại cố ý chọn lúc mình không có đấy để gia công thạch.

An Văn Quân và đều uống không ít rượu. Khuôn mặt nhỏ nhắn của An Văn Bình còn đỏ bừng bừng, thỉnh thoảng lại liếc trộm sang Lý Dương.

Bữa cơm này ăn liên tục đến 9h hơn mới kết thúc, đợi bọn người Lý Dương trở về quán rượu thì đã 10h rồi.

- Lưu Cương đến giúp tôi một tay!

Vừa mới trở về quán rượu, Lý Dương liền gọi ngay. Trong lòng Lý Dương thật sự rất vui, An Văn Quân trực tiếp đưa 96 triệu tệ, đến việc hắn phải đi đến ngân hàng rút tiền cũng không cần nữa rồi.

- Chuyện gì vậy Lý ca?

Lưu Cương vừa mới thay dép lê,, vội vàng đi tới.

- Tôi viết, cậu giúp tôi cho vào phong bì!

Lý Dương lấy ra một quyển sổ nhỏ và một chiếc bút, nghĩ một chút, đầu tiên đánh số thứ tự phía trên, sau đó viết giá cả dưới số, sau khi xé xong thì gấp cẩn thận lại, cho vào phong bì rồi đưa cho Lưu Cương.

- Là thế này, tôi viết xong cậu gửi phong bì này đi là được rồi!

- Phiếu bỏ thầu Ám Tiêu, Lý ca, anh sẽ cạnh trành đầu tư khu Ám Tiêu?

Lưu Cương cầm lấy bức thư có tờ giấy nhỏ đó, rất kinh ngạc hỏi. Lý Dương xem xét Ám Tiêu mấy ngày liền, nhưng chưa hề tỏ thái đồ đấu thầu Ám Tiêu, nhìn dáng vẻ của Lý Dương thì dường như là đầu tư không ít.

- Đúng vậy, đầu tiên tại vốn không nhiều, chỉ đủ một phần, bây giờ có tiền rồi, không đầu tư nhiều một chút thì thật là lãng phí!

Lý Dương cười lớn gật gật đầu. Số tài sản tiền mặt hiện có của Lý Dương có thể là hơn 120 triệu tệ. Khoản tiền lớn thế này làm y chỉ cần nghĩ đến đã chóng mặt rồi, có điều nhìn dáng vẻ của Lý Dương rõ ràng là chưa thỏa mãn, vẫn còn muốn tiếp tục kiếm thêm một chút.

- Được, anh điền đi, tôi giúp anh gửi!

Lưu Cương cười gật gật đầu.

Lý Dương những khối nguyên thạch Ám Tiêu xem trong mấy ngày gần đây, chưa đầy một lúc đã viết mười mấy phiếu dự thầu. Chỗ đó đều là những nguyên thạch then chốt có thể xuất hiện phỉ thúy, có rất nhiều mà An Thị không biết.

Đương nhiên, Lý Dương không đấu thầu những khối nguyên thạch mà mình đã chỉ cho An thị, nếu đã chỉ cho An thị rồi mà mình lại tranh giành trước thì có vẻ không hay, nếu bị Lý Dương cướp mất thì An thị cũng sẽ nghĩ.

Ngoài mấy trăm khối nguyên thạch của An thị ra thì số nguyên thạch tốt còn lại không ít, e rằng Lý Dương đem hơn trăm triệu tệ đem đầu tư thì cũng không thể đấu thầu hết toàn bộ Ám Tiêu.

Những thứ khác thì không nói, còn về những khối Phỉ Thúy có vẻ xuất hiện phỉ thúy, nếu không có ít nhất 3, 4 mươi triệu thì không nên đi dự thầu chỉ lãng phí thời gian và sức lực.

Khối Phỉ Thúy đó, Lý Dương không định góp vui nhưng mấy khối Phỉ Thúy khác Lý Dương đều dự thầu, đặc biệt là Huyết Mỹ Nhân, mới là đặc biệt tốt. Lý Dương cố ý viết ba phiếu dự thầu với các giá khác nhau, phòng trừ những điều ngoài ý muốn.

Sau khi liên tục viết xong những phiếu dự thầu trong cuốn sổ, Lý Dương mới lắc lắc đầu dừng lại, còn có không ít nguyên thạch tốt chưa kịp điền vào phiếu nhưng phiếu dự thầu của Lý Dương đã không đủ mất rồi!

- Lý ca, dùng của tôi đi!

Lý Dương đột nhiên nói, y nhận ra Lý Dương vẫn muốn dự thầu chỉ có điều phiếu dự thầu đã hết mà thôi!

- Của cậu, cũng được, vậy dùng của cậu đi!

Lý Dương hơi ngẩn ra một chút, rồi lập tức trả lời, Lý Dương cũng đã làm thẻ hội viên, đương nhiên có phiếu dự thầu Ám Tiêu, còn Lưu Cương tuyệt đối là người mà đáng để cho Lý Dương tín nhiệm.

Toàn bộ số phiếu dự thầu trong cuốn sổ của Lý Dương đã điền xong, Lý Dương mời lặng lẽ gật gật đầu. Một cuốn phiếu dự thầu có 100 phiếu. Hai trăm phiếu này đều đầu tư cho nguyên thạch tốt, không nói toàn bộ, chỉ cânf một nửa trong đó thôi thì Lý Dương cũng phát tài rồi, còn có thể kiếm được nhiều hơn nhiều so với khối nguyên thạch hôm nay đã bán đi.

- Ngủ thôi, ngày mai đi mua mấy cuốn nữa sau đó còn dự thầu!

Lý Dương lật lật chăn, nói rồi nằm trên giường ngủ luôn. Lý Dương vốn vẫn cho rằng hôm nay hưng phấn sẽ không ngủ được, không ngời vừa mới đặt đầu lên gối chưa đầy một phút thì đã ngủ ngon rồi. Lưu Cương nằm bên khẽ cười lắc lắc đầu, tắt đèn rồi nghỉ ngơi!

Hôm sau chưa 8h thì họ đã vội vàng đến quảng trương Công Bàn. Xe cộ hôm nay còn nhiều hơn cả hôm qua, bãi đỗ xe sắp hết chỗ rồi.

Sau khi đến quảng trường, Lý Dương vội vàng chạy đi mua phiếu dự thầu, hắn hôm nay mới từ chỗ Tư Mã Lâm biết được, dự thầu ở Ám Tiêu cũng cần phải đặt cọc, hơn nữa mỗi người cần đặt cọc 1 triệu, nếu đấu giá được một khối đổ thạch mà không đi trả tiền thì sẽ mất không 1 triệu này.

Hơn nữa, Ám Tiêu 4h chiều này sẽ kết thúc dự thầu, 4h chiều niêm yết giá, thời gian trong giai đoạn này sẽ dùng để thống kê, lúc thống kê sẽ có mặt của người phòng công chứng và nhân viên giám sát, phòng trừ có người giở trò dối trá.

Nhân viên giám sát thực ra là người do các công ty vàng bạc đá quý tên tuổi phái đến, bọn họ đều là những khách hàng lớn của đổ thạch Ám Tiêu, hơn một nửa số nguyên thạch Ám Tiêu đều là do những công ty này đấu giá được.

Cũng may là mua phiếu dự thầu không phức tạp lắm. Để phục vụ cho những người tham gia Công Bàn, những người ở đây đều làm việc rất sớm, không làm mất nhiều thời gian của Lý Dương.

Mua khoảng 5 cuốn phiếu dự thầu, Lý Dương mới đi giao tiền đặt cọc. Hắn và Lý Dương mỗi người 1 triệu tệ, là do An Văn Bình nộp giúp, người của An Thị ra mặt thì sẽ giải quyết nhanh hơn.

Sau khi giải quyết xong hết, chưa đến 8h30, bây giờ đi đến Ám Tiêu vẫn còn kịp.

- Tư Mã đại ca, tôi đi đến Ám Tiêu trước, các anh không cần đi với tôi, mấy anh có thể đi đến khu giao dịch tự do chờ tôi, xem xem có thể tìm được mấy khối nguyên thạch tốt không nhé!

Cầm phiếu dự thầu và giấy chứng nhận đặt cọc, Lý Dương vội vàng nói với Tư Mã Lâm rồi không chờ y có phản ứng gì liền dẫn theo Lưu Cương rời khỏi.

Tư Mã Lâm nhìn bóng dáng của Lý Dương, khẽ lắc lắc đầu, dẫn theo những người khác đến quảng trường xem nguyên thạch. Hôm nay Trịnh Khải Đạt cũng đi cùng, ngày cuối cùng của Đại Công Bàn, dù đang bận cũng đến xem sao!

Cũng may Lý Dương biết chỗ dự thầu ở đâu, tìm đến một chỗ dự thầu, Lý Dương lập tức giao nộp toàn bộ số phiếu dự thầu mà hôm qua đã điền. Bốn nhân viên chỗ thu phiếu dự thầu ngẩn người nhìn đống phiếu dự thầu đó.

- Lý đại ca, anh đã viết nhiều như vậy hả?

Nhìn thấy đống phiếu dự thầu này của Lý Dương, đến An Văn Bình cũng phải giật nảy mình, thực ra số phiếu dự thầu của An thị bọn họ nhiều hơn, chỉ có điều An Văn Bình từ trước đến giờ chưa thấy người chơi đồ cổ nào nộp nhiều phiếu dự thầu như vậy.

- Đúng, đều là viết hôm qua!

Lý Dương gật gật đầu, giao số phiếu dự thầu này nhưng mấy nhân viên làm việc không hề đón nhận mà ngược lại rất nghiêm túc nhìn hắn.

- Khụ Khụ, tiên sinh, có thể cho chúng tôi xem chứng minh khách hàng lớn của anh không?

Một nhân viên ho khan thành tiếng, rất cẩn thận hỏi Lý Dương, Lý Dương ngỡ ngàng quay đầu nhìn An Văn Bình, bọn người Trương Vĩ đều đi mất rồi, hắn chỉ có thể hỏi An Văn Bình.

Chứng minh khách hàng lớn? Lý Dương lần đầu tiên nghe thấy từ này.

- Anh Lý, tôi cho rằng anh chỉ tùy tiện đầu tư mấy đồng cho vui thôi, không ngờ anh lại đầu tư nhiều như vậy. Nếu đầu tư vượt quá 50 khối thì phải có thẻ chứng minh khách hàng lớn, những người sưu tầm đồ cổ thông thường nhiều nhất cũng chỉ dự thầu 50 khối cược thạch.

An Văn Bình khẽ giải thích cho Lý Dương, Lý Dương lập tức đứng ngẩn ra tại chỗ, đại hội giao dịch vẫn còn quy tắc nhau vậy, không phải là chỉ giao tiền đặt cọc là có thể dự thầu.

- Anh Lý, thời gian làm thẻ chứng minh khách hàng lớn không kịp rồi, nhưng anh đừng lo lắng, tôi sẽ nhờ An thị đảm bảo cho anh, như vậy có thể dự thầu nhiều hơn, rất nhanh chóng sẽ xong thôi!

An Văn Bình lập tức rút ra điện thoại gọi cho An Văn Quân. An thị là công ty lớn, có sự đảm bảo của họ thì coi như việc dự thầu hơn 30 nghìn khối nguyên thạch của Lý Dương sẽ không có vấn đề gì.

Lúc đang đợi An Văn Quân thì Lý Dương cũng làm rõ được phiếu chứng minh khách hàng lớn là thứ gì!

Ngoài những người sưu tầm đổ thạch như bọn người Tư Mã Lâm thì còn có một kiểu thương nhân đi chuyên đi thu mua tích trữ đổ thạch. Bọn họ không phải là những ông chủ của những công ty vàng bạc đá quý cũng không phải gia công thạch mà sau khi mua xong sẽ mang về tích trữ, chờ giá tăng lên sẽ bán ra, đứng ở giữa kiếm lời.

Những người thế này mấy năm gần đây có rất nhiều, bọn họ cũng có thể tham gia đại hội giao dịch, cạnh tranh đấu giá nguyên thạch, nguyên thạch càng tốt thì khoảng cách lên giá càng lớn, người của công ty vàng đá quý đối với những người kiểu này vô cùng đau đầu.

Người quản lý của đại hội giao dịch làm thẻ chứng minh khách hàng lớn cho bọn họ xong, mấy nhân viên kia nhìn Lý Dương rất lạ, còn đem theo không ít người, khẳng định là không phải người của công ty vàng bạc đá quý, liền coi hắn là khách hàng đầu tư lớn.

Không có thẻ chứng minh khách hàng lớn thì nhiều nhất chỉ có thể dự thầu 50 khối nguyên thạch, đây cũng là cách mà ban quản lý đại hội giao dịch phòng trừ có người gây rối.

Mấy năm trước thực sự đã xuất hiện người gây rối, làm giả tiền đặt cọc và tư cách hội viên, đưa ra giá trên trời dưới đất với mỗi khối Ám Tiêu, vẫn may sau đó phát hiện sớm, thu lại phiếu dự thầu của người này nên không gây ảnh hưởng gì đến đại hội giao dịch, nhưng cũng gióng cho họ một hồi chương cảnh báo, phải thêm một cánh cửa giám sát.

Hơn nữa, mấy năm trước dự thầu Ám Tiêu đều tiến hành trực tiếp với đổ thạch, cạnh mỗi khối đổ thạch đều có hòm phiếu dự thầu, như vậy thì càng dễ bị người khác gây rối, dần dần chuyển thành phương thức tập trung dự thầu này.

Lý Dương nếu tham gia qua mấy lần đại hội giao dịch chắc chắn là sẽ biết quy định này, chỉ đáng tiếc hắn lần đầu đến, bọn người Trương Vĩ lại đều không biết Lý Dương dự thầu với số lượng lớn như vậy, không có ai nói qua chuyện này, nên mới bị ngăn lại ở đây.

Chưa đầy 10 phút, An Văn Quân đã đến nơi dự thầu, nhìn thấy đống phiếu dự thầu của Lý Dương nhiều như vậy thì vô cùng kinh ngạc, nhưng cuối cùng vẫn đứng ra đảm bảo cho Lý Dương. Chỗ phiếu dự thầu Lý Dương điền tối qua đều dự thầu thuận lợi thành công, cuối cùng cũng được nhân viên làm việc ở đó thu nhận.

Lúc nhân viên ở đó kiểm tra, Lý Dương cũng không nhàn rồi mà vội vàng điền thêm hơn 200 phiếu dự thầu nữa, trong đó chỉ có ít là nguyên liệu tốt, đa số là để góp đủ số lượng, tốt mua rồi nhưng kém cũng phải mua một ít, tránh sau này xuất hiện chuyện phiền phức.

Sau khi hạch toán một lúc, Lý Dương tổng cộng dự thầu hơn 400 khối nguyên thạch, hơn 3000 khối nguyên thạch đầu tư cùng An Thị đã không tính rồi, nhưng nếu so với những người chơi đồ đá thông thường thì đây quả thực là một con số khổng lồ.

Sau 10h, tất cả những chỗ thu phiếu dự thầu đã dọn hết, tất cả số phiếu dự thầu được bọn họ mang đi kiểm lại, Lý Dương hài lòng vỗ vỗ tay, sau khi nói lời cảm ơn An Văn Quân thì dẫn theo Lưu Cương đi tìm những người khác.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.