Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ

Chương 579: Chương 579: Đây không phải là phế mỏ






Sân bay Quảng Châu, mấy ngày nay tạm thời phải tăng không ít chuyến bay, lễ giao dịch Phỉ Thúy Miến Điện lần này đối với giới ngọc thạch mà nói là chuyện đại sự .

Ngoài sân bay, một đoàn xe sang trọng nhanh chóng tới, rất nhiều người ngẩng đầu nhìn, ngay sau đó việc nên làm lại tiếp tục làm.

Mấy ngày nay sân bay Quảng Châu xuất hiện không ít xe sang trọng, xe sang trọng loại này cũng nhiều, mới đây cũng có một đoàn xe vừa xuất hiện.

Đoàn xe dừng ở cửa sân bay, bước xuống xe không ít người, trong đó có một chiếc có ba người bước xuống một nam hai nữ, nam chừng năm mươi tuổi, hai cô gái là mỹ nữ trẻ tuổi cực kỳ xinh đẹp.

- Văn Quân, con là một người vừa có năng lực lại vừa thông minh, để cho con dẫn đoàn ta rất yên tâm, ở Miến Điện, có vấn đề gì con hãy hỏi Hoàng lão, Hoàng lão ở đó thời gian rất dài, vô cùng hiểu rõ nơi này. Còn nữa, nhớ nhiệm vụ lần này, phải mua cho được nhiều Phỉ Thúy tốt nhất trở về, đây là năm tổ chức giao dịch Phỉ Thúy lớn nhất gần đây, qua lần này, lần sau lúc nào thì mở lại ai cũng không biết.

Đứng ở trước xe, nam trung niên khe khẽ thở dài, trong mắt còn toát ra một sự bi ai .

- Ba, con cũng không phải là trẻ con nữa, con biết nên làm như thế nào, nhưng cha trở về nhất định phải làm cho những người trong hội đồng quản trị mau tỉnh lại.

Cô gái vóc dáng cao gật đầu một cái, trên mặt còn mang theo chút tức giận .

Ba người này không phải là người khác, chính là chủ tịch tập đoàn châu báu An Thị - An Chí Thành và hai con gái là An Văn Quân và An Văn Bình. Phiên giao dịch Phỉ Thúy lần này An Chí Thành vốn muốn đích thân tham gia, tranh thủ những năm gần đây Phỉ Thúy nguyên liệu khan hiếm để mua về, đáng tiếc tạm thời có chuyện quan trọng không đi được, cuối cùng chỉ có thể đưa trách nhiệm nặng nề này giao cho An Văn Quân.

Về phần An Văn Bình, thuần túy là buộc phải đi cùng.

Lý Dương ở Miến Điện nổi danh, chuyện cược thắng Trác lão không chỉ có trong nước Miến Điện biết được, mà chính là một số công ty châu báu trong nước cũng có nghe được, loại đại sự này căn bản không thể giấu được .

Sau đó, lại truyền ra tin Tang Đạt Lạp tướng quân muốn cùng Lý Dương liên hiệp khai thác mỏ, tin tức này khiến cho An Thị trên dưới vô cùng chấn động .

Chuyện bọn họ muốn cùng Tang Đạt Lạp tướng quân hợp tác khai mỏ không phải là một ngày hai ngày, đây là chuyện cơ hồ tất cả công ty châu báu cũng biết.

Mấy năm nay vẫn luôn cố gắng hết sức, cơ hồ sắp thành công lại bị người khác cướp đi, những thành viên hội đồng quản trị không mắng Lý Dương thảm hại mới lạ.

Có người nói Lý Dương chính là Bạch Nhãn Lang ( con sói không có tình người), có người còn nói muốn hủy hợp đồng hợp tác cùng công ty bán đấu giá của Lý Dương, thậm chí còn có người nói nên khai trừ Lý Dương, không để cho hắn đảm nhiệm chức cố vấn cuộc Thạch ở đây nữa.

An Văn Quân cũng tham dự hội nghị cổ đông lần này, cảm thấy đau lòng vô cùng đối với những suy nghĩ của những cổ đông này, những cổ đông này luôn cho mình là nhất, chuyện gì cũng cho rằng mình đúng, căn bản không coi quan hệ giữa bọn họ và Lý Dương ra gì.

Lý Dương ở An thị làm việc không sai, nhưng Lý Dương chưa bao giờ cầu xin An thị bọn họ làm gì, ngược lại, An thị rất nhiều lúc còn phải ỷ vào Lý Dương. Một năm qua, nếu không phải là có Lý Dương chống đỡ cho bọn họ việc nguyên liệu Phỉ Thúy cao cấp, An thị chỉ sợ sớm đã không chịu nổi việc Thiệu Thị cường lực tiến công .

Trong tình huống này, các cổ đông này còn nói ồn ào phải cho dạy dỗ Lý Dương, đơn giản là vì không biết chuyện sống chết.

Sự tức giận của An Văn Quân bộc phát tại chỗ, trút giận sang tất cả cổ đông này, cho tới bây giờ, trong lòng An Văn Quân còn giận rất nhiều đối với những cổ đông kia, khi cha đưa mình tới sân bay, không nhịn được lại nói ra ngoài .

Cũng bởi vì chuyện này, nên để cho An Văn Quân lên đường đi Miến Điện trước, bất kể Lý Dương cùng Tang Đạt Lạp tướng quân hợp tác khai mỏ kết quả như thế nào, đến hôm nay Lý Dương và Tang Đạt Lạp tướng quân đều là đối tượng An Thị bọn họ nhất định phải toàn lực duy trì quan hệ. Nào sợ bọn họ hợp tác khai mỏ thật, An Thị hoàn toàn bị đứng ở bên ngoài cũng phải cùng bọn họ thành lập quan hệ tốt, đây là đại sự quan hệ đến sự phát triển công ty trong tương lai.

Máy bay chậm rãi cất cánh, nhìn thành phố quen thuộc ngoài cửa sổ, trong mắt An Văn Quân lại có một tia lo lắng.

Sự phát triển của Lý Dương hôm nay vượt xa cô tưởng tượng, công ty nếu vẫn không thể sửa lại thái độ đối với Lý Dương, quyết khai trừ hắn, sự hợp tác trong tương lai có thể xuất hiện nguy cơ. Không có Lý Dương trợ giúp, An Thị ứng phó việc Thiệu Thị tiến công sẽ càng thêm khó khăn.

Nếu là Thiệu Thị thừa cơ hội này đi lôi kéo Lý Dương, có được Lý Dương trợ giúp, vậy đối với An Thị mà nói còn không phải là tai ương chân chính sao.

……………………

Lý Dương mang trên mặt một tia vui mừng, đột nhiên bước nhanh đi ra khỏi mỏ.

Tang Đạt Lạp và Cao Bá liếc nhìn nhau, lập tức cũng đi ra ngoài theo, đây chỉ là phế mỏ, hai người cũng không hứng thú lắm đối với nơi này, bọn họ càng muốn Lý Dương có thể đi tới mỏ khác tốt hơn mà nhìn một chút, bây giờ thời gian vô cùng quý báu.

Bên ngoài mỏ là sườn núi hoang vu, còn có rất nhiều đất đỏ được đào móc ra ngoài, vô luận là chính phủ Miến Điện hay là vũ trang địa phương cũng không có bất kỳ ý thức bảo vệ đối với môi trường khu mỏ. Khi đào mỏ là làm hết sức phá hoại, nguồn khoáng quặng mỏ khai thác xong, lưu lại một quang cảnh tàn phá nghiêm trọng.

Đây là một phế mỏ, hoàn cảnh tự nhiên cũng bị phá hỏng nghiêm trọng.

- Lý Dương, cháu đang làm cái gì vậy?

Cao Bá nhỏ giọng hỏi một câu, Lý Dương đang đứng ở một đống đất cách hơn hai mươi thước bên ngoài mỏ, không ngừng lật bới đất đỏ phía trên bị bỏ hoang rải rác.

- Cao bá, chú tới xem nơi này đi?

Lý Dương ngẩng đầu lên, cười ha ha vẫy vẫy tay với Cao Bá, Cao Bá và Tang Đạt Lạp cũng vội vàng đi tới .

Lý Dương chỉ mấy khối nguyên liệu bỏ hoang đều là màu xám trắng, rất giống mấy khối nguyên liệu hôm qua Lý Dương mua kia, loại thạch xám trắng này ở trên núi cực kỳ hay gặp, Cao Bá và Tang Đạt Lạp cẩn thận quan sát, tất cả đều nhìn Lý Dương không giải thích được, không hiểu ý tứ Lý Dương.

- Nếu như tôi đoán không sai, khối nguyên liệu kia chính là lấy ra ở nơi này.

Lý Dương vỗ tay một cái, đứng dậy, Cao bá cũng nhặt lên một khối thạch xám trắng từ trên đất, nhìn rồi yên lặng gật đầu một cái.

Khối thạch này rất giống khối mua ngày hôm qua, trừ kích thước lớn nhỏ ra, cũng không có tầng phong hóa, hơn nữa màu sắc so với màu sắc những nguyên liệu khác khai thác chung quanh trắng hơn một chút.

- Lý tiên sinh, ý của cậu là gì?

Tang Đạt Lạp cũng nhìn theo một hồi, ngẩng đầu từ từ hỏi một câu, trong mắt của hắn còn tràn đầy nghi ngờ, coi như khối nguyên liệu ngày hôm qua kia thật là nhặt được ở chỗ này, cũng không liên quan nhiều đến việc khai thác mỏ, dù sao cũng là một phế mỏ.

- Tôi cảm giác đây không phải là một phế mỏ.

Lý Dương nhẹ giọng nói, vẻ mặt Tang Đạt Lạp và Cao bá lập tức đều giống như tượng gỗ, hoàn toàn không phản ứng .

Không phải là phế mỏ?

Đây chính là mỏ Kho Ba tướng quân khai thác hơn một năm, hao phí rất nhiều cuối cùng không có bất cứ hy vọng nào mới buông tha, cho nên Lý Dương nói nơi này không phải là phế mỏ thật là lạ. Như vậy cũng tốt, giống như có một khối cuộc thạch rất tốt, bị người cắt ra thành tám khối cũng không cược thắng, sau đó Lý Dương chỉ vào những thứ nguyên liệu kia nói, đây là những khối nguyên liệu có thể cược thắng.

Điều này không phải là không thể, nhưng thật sự là quá nhỏ, phản ứng đầu tiên của Tang Đạt Lạp và Cao bá chính là không tin.

Những lời này nếu không phải l Lý Dương nói ra, chỉ sợ bọn họ cũng phải đi phản bác châm chọc lại.

Vẻ mặt hai người Lý Dương cũng nhìn thấy, Lý Dương cười cười không nói gì , dùng sức vỗ tay một cái, sau đó thông qua sườn núi hướng trên núi bò lên.

Ngọn núi này cũng không cao, chỉ có hơn trăm mét, cho dù như vậy khi Lý Dương bò đến phía trên cao nhất cũng mệt mỏi toát mồ hôi, đứng ở chỗ cao, Lý Dương lại muốn kêu to một cách hưng phấn.

Đây đúng là không phải một phế mỏ, ban đầu chuyên gia cược mỏ Tư Long phán đoán cũng không sai, đây là một mỏ cỡ lớn, hơn nữa còn là mỏ phẩm chất rất tốt, đáng tiếc chính là phương pháp mà Tư Long khai thác là sai lầm, hắn theo phương thức thường quy khai thác từ chân núi, trực tiếp tiến vào trong núi.

Khi bò lên Lý Dương vẫn mở hình ảnh lập thể, hắn bò đến lưng chừng núi, hình ảnh bên trong dọc theo người năm mươi thước địa phương cũng đã có rất nhiều ngọc xanh biếc, hơn nữa cho đến năm mươi mét cuối những ngọc nguyên liệu này vẫn còn nữa, bên trong mỏ ngọc rốt cuộc sâu bao nhiêu ngay cả Lý Dương cũng không biết .

Bò đến đỉnh núi, cuối cùng Lý Dương hiểu rõ hơn đối với mỏ ngọc này.

Mỏ ngọc là đào dọc từ dưới lên, nếu từ đỉnh núi đào, không tới mười mét sẽ đào ra mỏ ngọc, từ chân núi đào đi lên, ít nhất phải đào hơn ba mươi mét mới được, hơn nữa còn phải nghiêng lên trên .

Tư Long phán đoán nơi này có mỏ ngọc không sai , nhưng đối với vị trí hắn phán đoán rõ ràng sai lầm rồi, hắn lựa chọn chân núi hướng vào trong , hơn nữa là nghiêng xuống phía dưới, ngay cả đào bốn góc cuối cùng cũng không thành công.

Điều này giống như đánh cược thạch, chỉ có một góc rất nhỏ trong có Phỉ Thúy , còn là Phỉ Thúy phẩm chất vô cùng tốt, nhưng hắn lại lựa chọn phần khác lớn hơn mà không có Phỉ Thúy đi giải lung tung, cắt thành nhiều mảnh cũng không thể cắt ra Phỉ Thúy, kết quả còn đem vứt hết chỗ có Phỉ Thúy và những mảnh vụn khác.

Quặng mỏ này, nghiêm chỉnh mà nói có chút dị thường , dưới tình huống bình thường quặng mỏ ăn sâu vào núi, chỉ ở ngoài tầng sát đất thường có thể nói là càng ít .

Chính là bởi vì như thế Kho Ba tướng quân không đào nữa và quả quyết bỏ qua nơi này, căn bản không suy nghĩ đỉnh núi còn có thể xuất mỏ ngọc.

Tình huống như thế căn bản sẽ không có người nghĩ đến, coi như là Tang Đốn gia tộc phát hiện ra cái chỗ này trước, cũng sẽ làm giống như phán đoán của Tư Long, cuối cùng mỏ ngọc vẫn ẩn trong núi sâu.

Cũng chỉ có năng lực đặc thù thì Lý Dương mới có thể nhìn thấu hết thảy, để mỏ ngọc này lộ ra trước mắt.

- Cao Bá , để cho bọn họ đánh dấu nơi này, từ nơi này xuống phía dưới , mỗi gian cách năm thước, trên mặt đất cũng đánh dấu, sâu một mét, tốt nhất hôm nay là có thể làm xong hết thảy.

Lý Dương cười ha hả quay đầu lại nói với Cao bá một câu , hắn đã biết nơi này có ngọc mỏ chân chính, công việc còn thừa lại là tốt rồi.

Mỏ ngọc này phẩm chất rất tốt , bên trong có không ít nguyên liệu Băng Chủng và Phù Dung Chủng Phỉ Thúy, Thủy Tinh Chủng Lý Dương không thấy, nhưng có nhiều Băng Chủng như vậy, Thủy Tinh Chủng khẳng định cũng ít không được .

Đây chính là một mỏ quặng chân chính giá trị lớn, không biết chờ khi bọn hắn khai thác hết, tướng quân còn gọi chuyên gia Tư Long là cái gì, nghĩ tới đây trên mặt Lý Dương lại lộ ra nụ cười sáng lạn .


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.