Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ

Chương 380: Chương 380: Đồ mới






-Ông chủ, ở nơi này có mấy tiệm đồ cổ không tệ, có điều phải đợi tám giờ mới mở cửa, không bằng tôi mang hai người đi ăn sáng, gần nơi này có chỗ bán thức ăn không tệ

Cho dù là hắn may mắn nhưng mới đi vào chợ sáng mà có thể tìm được bảo bối thì mới là chuyện không bình thường, thấy đủ là ngừng không nên quá mức tham lam.

Sau khi suy nghĩ cẩn thận, Lý Dương cười cười đi theo lão Thái ăn sáng, nói thật, Lý Dương quả thật có chút đói, hắn rất lâu rồi không có dậy sớm như vậy.

Nơi mà lão Thái dẫn tới quả thật là bán thức ăn không tệ. Lý Dương và Lưu Cương đều ăn rất nhiều, so với bửa ăn trong nhà hàng lúc bình thường hai người còn ăn nhiều hơn.

Cảnh Đức trấn có một khu chợ bán sỉ, ở nơi này cũng có mấy tiệm đồ cổ rất có danh tiếng. Có điều Cảnh Đức trấn lại không có một khu phố đồ cổ của riêng mình, điểm này làm cho Lý Dương cảm thấy rất ngoài ý muốn.

Lý Dương hỏi lão Thái việc này, sau khi nghe giải thích Lý Dương mới từ từ biết được.

Người Cảnh Đức Trấn yêu nhất là đồ cổ, vật sưu tầm phần lớn là đồ gốm cổ, mọi người đều chỉ thích sưu tầm đổ gốm cổ, những thứ khác lại không có ai mua, vậy thì lập phố đồ cổ làm gì, chẳng lẽ phố đồ cổ chỉ chuyên bán đồ gốm.

Ăn xong bửa sáng cũng đã tới 8 giờ, lão Thái lập tức mang Lý Dương và Lưu Cương tới khu chợ.

Lúc đến nơi là hơn tám giờ ba mươi, lúc này đã có không ít người bên trong, những thứ đồ cổ bán trong này phần lớn đều là hàng ăn trộm hoặc là hàng mua về bán lại.

-Cậu xem thứ này, rõ ràng chất men thời Quang Tự, tuy là xuất xứ từ dân gian, nhưng chế tác tinh mỹ, nếu sau này giá cả tăng lên thì nó là một vật sưu tầm không tệ

Đây là một cửa tiệm bình thường, bên trong bày bán rất nhiều đồ sứ, cũng có một ít mặt hàng khác, nhưng cũng không nhiều lắm, rõ ràng vẫn là đồ sứ chiếm đa số.

Giọng nói này rất quen thuộc với Lý Dương, lúc này đứng trước quầy hàng có hai người trẻ tuổi, trước mặt bọn họ còn đặt một cái bình hình củ tỏi, một người trẻ tuổi trong hai người chỉ tay về cái bình thao thao bất tuyệt.

-Tiểu Xán

Nhìn thấy người trẻ tuổi này, Lý Dương nhanh chóng đi vào, người trẻ tuổi này không phải ai khác mà là bạn cùng phòng của Lý Dương thời đại học, hiện là người đang làm việc tong công ty hắn, Lý Xán.

Hai người trẻ tuổi đồng thời quay đầu lại, khi nhìn thấy Lý Dương hai người đều sững sốt, trên mặt Lý Xán là sự kích động.

-Lão đại, sao anh lại đến đây?

Lý Xán lập tức xoay người lại đánh giá Lý Dương, sau khi tách ra hắn vẫn chưa gặp lại Lý Dương, hơn nữa torng ba đổng sự của công ty, Lý Dương là người ít phụ trách nhất, cơ hồ là hắn chưa từng xuất hiện ở công ty, muốn gặp hắn cũng rất khó.

Nhưng mà ở công ty người có danh tiếng lớn nhất lại là Lý Dương, tất cả công nhân đều biết vị đổng sự còn lại của công ty là người có thanh danh rất lớn, thanh danh của Lý Dương càng lớn thì càng có lợi cho công ty, Lý Dương không ở công ty ngược lại còn có sức ảnh hưởng lớn hơn.

-Tôi đến đây du ngoạn, còn cậu, sao cậu tới chỗ này?

Lý Dương thấy rát ngoài ý muốn, không ngờ đi tới đây cũng có thể gặp được người quen, điều này làm cho Lý Dương thấy vui hơn so với kiếm tiện nghi nhiều.

-Chúng tôi đi Hoàng Sơn thu hàng, vừa lúc nghe có người ở Cảnh Đức Trấn muốn bán đồ nên chạy tới đây xem, chúng tôi hẹn hặp vào 10 giờ mà hai người chúng tôi dậy sớm không có việc gì làm nên mới chạy tới đây

Lý Xán mĩm cười rồi chỉ vào người bên cạnh, nói :

-Đây là đồng sự của tôi, Liễu Tuấn, Liễu Tuấn rất lợi hại, tin tức có người bán đồ là do hắn nhận được, còn nữa hiện giờ Liễu Tuấn là phó chủ quản khâu đồ cổ của công ty

Nói xong, Lý Xán lạị kéo người trẻ tuổi kia lại rồi giới thệu Lý Dương cho hắn:

-Đúng rồi, Liễu Tuấn, đây là vị đổng sự trẻ nhất đồng thời cũng lợi hại nhất công ty, Lý Dương Lý đổng sự, hắn ở giới đồ cổ có danh tiếng rất cao đấy

-Thì ra là đổng sự công ty

Lý Dương cười vươn tay, Liễu Tuấn này làm cho Lý Dương có cảm giác rất quen thuộc, giống như là đã gặp ở đâu rồi vậy, có điều nhất thời hắn lại không nhớ ra

-Chào ngài, Lý đổng sự

Liễu Tuấn lễ phép chào hỏi, tuổi của hắn thoạt nhìn không lớn, chẳng qua khi nhìn Lý Dương thì torng mắt hắn có gì đó kỳ lạ.

-Nơi này không phải công ty, đều là người một nhà, không cần khách khí như vậy

Lý Dương cười cười, ông chủ tiệm này là một người hơn 40 tuổi, khi nghe bọn họ nói thì hắn bủi bủi môi, cái gì mà đổng sự trẻ nhất ở công ty, không biết ở đâu lại xuất hiện mấy người khoát lát rồi.

Nghĩ đến đây, ông chù tiệm này có chút cảnh giác, thời gian gần đây có không ít người đóng kịch gạt người, nói không chừng mấy người này cũng là lừa đảo, phải cẩn thận một chút thì tốt hơn, tốt nhất là kêu thêm hai người tới, năm người này đều còn rất trẻ, nếu muốn làm bừa thì hắn sẽ chịu không nổi.

Lý Dương cũng không biết cách nghĩ của tên này mà tiếp tục cười hỏi:

-Vừa rồi các người tranh cãi gì thế, tôi từ xa đã nghe tiểu Xán nói cái gì mà Quang Tự, Quang Tự, rốt cuộc là có chuyện gì thế?

-Còn không phải do thời gian chưa tới sao, tôi và Liễu Tuấn chờ đợi nhàm chán nên định tới nơi này một chút xem có may mắn đào được bảo bối hay không, trước kia Liễu Tuấn có tói Cảnh Đức trấn nên biết nơi này, thế là chúng tôi tới đây

Lý Xán lôi kéo Lý Dương chỉ vào cái bình hình củ tỏi rồi nói:

-Lão đại anh xem, chính là cái bình này, tạo hình thật tốt a, màu men cũng tốt, tuyệt đối là tinh phẩm, anh nói có phải không ?

Đến lúc này Lý Dương mới cẩn thận nhìn cái bình, Lý Xán nói đúng, cái bình này thọa nhìn không tệ, thoạt nhìn thì rất giống đồ cổ được bảo quản tốt. Mấu chốt là cái bình vừa liếc nhìn là biết nó là đồ cổ.

Lật xem vài cái, Lý Dương cảm thấy có chút không đúng, cẩn thận nhìn lại một chút, trong giây lát hắn liền giật mình, Lý Dương sử dụng năng lực đặc thù, quả nhiên là vậy

-Đồ vật này nọ không tồi, Liễu Tuấn, cậu thấy thế nào?

Lý Dương đặt cái bình xuống cười hỏi một câutrên mặt Lý Xán hiện ra vẽ đắc ý, torng mắt hắn lời của Lý Dương đại biểu cho quyền uy, chỉ cần Lý Dương nói thứ này tốt thì nó nhất định là tốt.

-Lý đổng sự, thứ này quả thật không tệ, có điều không phải là hoàn chỉnh

Liễu Tuấn hơi vuốt cằm rồi từ từ nói, lỗ tai ông chủ tiệm lập tức dựng thẳng lên.

-Tiểu Tuấn, lão đại đã nói thứ này không tệ thì nó nhất định không tệ, cậu còn nói nó không đầy đủ, cậu cũng biết thân phận của Lý Dương mà

Lý Dương còn chưa nói gì Lý Xán đã vội vàng kêu lên, hơn nữa còn nháy mắt với Liễu Tuấn, những động tác này không thể thoát khỏi mắt Lý Dương, nhưng mà hắn cũng không vạch trần.

Từ điểm nhỏ này Lý Dương thấy được quan hệ của hai người rất không tệ.

-Tiểu... Lý chủ quản, lời tôi nói đều là thật, vừa rồi tôi đã nói với anh thứ này quả thật là đồ cổ nhưng chưa chắc nó đã hoàn chỉnh

Liễu Tuấn lắc lắc đầu, khi nói chuyện với Lý Xán hắn lại liếc nhìn Lý Dương. Vừa rồi hắn còn muốn giống với lúc bình thường gọi tiểu Xán, nhưng mà nhớ lại Lý Dương đang ở trước mắt nên hắn liền đổi cách nói, Lý Xán dù sao cũng là thủ trưởng của hắn, lén gọi thì không sao, nhưng khi có người của công ty thì không được gọi như vậy.

-Cậu đã nói nó cổ nhưng không phải thật sự là đồ cổ là như thế nào?

Lý Xán vừa vội hỏi một câu.

-Tiểu Xán, đừng nói, để Liễu Tuấn nói xong đi, cổ nhưng chưa nhất định thật sự là đồ cổ

Lý Dương cười lắc lắc đầu, Lý Xán kinh ngạc nhìn hắn một cái rồi bất đắc dĩ gật đầu, ánh mắt lại dừng trên cái bình.

-Lý đổng sự, ý của tôi nó là một món hàng phỏng chế, phần thân bình quả thật là đồ cổ, nhưng men lại mới, hơn nữa còn cố ý nun qua một lần, tôi nghi ngờ cho dù thân bình là đồ thật nhưng chưa chắc là đã hoàn chỉnh, cho nên tôi mới nó không phải là đồ thật hoàn chỉnh

-Nói bậy

Ông chủ tiệm vừa mới nhích lại gần khi nghe câu nói của Liễu Tuấn liền kêu lên một tiếng.

-Các người thì biết cái gì, nhìn không ra còn chưa tính, không ngờ còn nói là nó đồ mới? Cậu có biết cái gì gọi là đồ mới hay không?

Ông chủ tiệm đi tới, hắn đã phát đi một tin nhắn một hồi iện binh của hắn sẽ đến ngay nên ông chủ quán cũng không lo lắng về năm người trẻ tuổi này nữa, ngay khi nghe Liễu Tuấn nói vậy hắn liền gật mình rồi vội phản bác.

Hiện tại vừa mới mở cửa không lâu, người tuy ít nhưng không phải là không có khách hàng, nếu như bị người khác nghe thấy thì việc làm ăn của hắn chắc chắn sẽ bị ảnh hưởng.

Sau khi nói xong ông chủ tiệm liền cầm cái bình lại rồi lấy một cái khăn ra chùi chùi, hắn làm như thứ trên tay hắn là bảo bối vô giá vậy.

Lý Dương nhíu mày, Liễu Tuấn lạnh lùng nhìn ông chủ tiệm:

-Tôi đương nhiên biết nó là cái gì, đồ gốm đã tróc hết men hoặc là vừa mới làm, một lần nữa trán men lên để tăng giá trị của nó, ông chủ này, tôi nói có đúng không?

:73: :73: Mọi người vào đây (http://4vn/forum/showthread.php?79511--Goi-Cac-Manh-Thuong-Quan-ung-ho-tai-tro-Share-Truyen) ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào :99: :99:


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.