- Những hoa văn điêu khắc này, đều là thế kỷ mười tám phải không?
Mới vừa đi vài bước, Lý Dương đột nhiên ngồi xổm xuống, chỉ vào những điêu khắc trên những bồn hoa ven đường, nhỏ giọng hỏi.
Những nét điêu khắc kia vừa nhìn cũng biết rất có niên đại, điêu khắc nghệ thuật nước ngoài gần đây Lý Dương cũng có nghiên cứu qua, những điêu khắc này rõ ràng là đặc điểm của Châu Âu từ thế kỷ mười tám.
- Đúng, toàn bộ điêu khắc trên đường này đều có một chút lịch sử, nhưng lúc trước cũng từng bị phá hỏng, không thể bảo trì hoàn toàn!
Charles khẽ gật đầu, mang theo chút kiêu ngạo, lại tựa hồ có chút thương tiếc, từ điểm đó cũng có thể thấy được, bảo vệ nơi này đã xâm nhập vào đến trong lòng mỗi người.
Lý Dương cùng Bạch Minh đều đưa mắt cho nhau, cuối cùng cùng nhau gật đầu.
Người Italy bảo hộ đồ cổ, quả thật mạnh hơn nhiều nếu so với quốc nội, một phố buôn bán, kỳ thật đã khiến cho bọn họ nhìn ra rất nhiều vấn đề.
Trong lòng Bạch Minh thầm cảm thán, Lý Dương thì nghĩ sau này nên thông báo tuyển dụng và đào tạo nhân viên bảo tàng của mình như thế nào.
Nếu bọn họ cũng có thể làm giống mọi người ở đây, yêu thích từ đáy lòng mà bảo vệ toàn bộ văn vật, quản lý bảo tàng sẽ trở nên nhẹ nhàng, tuyệt đối không xuất hiện chuyện như ở viện bảo tàng Cố Cung.
- Lý Dương tiên sinh, đây chính là cửa hàng của tôi!
Mấy phút đồng hồ sau, Charles đứng ở trước một cửa hàng có chút phong cách Đông Phương, mỉm cười nói một câu.
Charles ở trong này tổng cộng có ba cửa hàng, không cùng khu vực, cũng không cùng tên, hai cửa hàng khác đều tiêu thụ đồ cổ Châu Âu là chính, chỉ có một cửa hàng này chuyên về đồ cổ Đông phương.
Cho nên hắn trực tiếp dẫn Lý Dương và Bạch Minh đến nơi này.
- Charles tiên sinh, có phải lại có bảo bối tốt hay không?
Bạch Minh cười, hỏi một câu, cửa hàng này hắn đã tới một lần, đồ vật bên trong rất tốt.
Có người nói qua, đại bộ phận văn vật Trung Quốc đều truyền lưu ở nước ngoài, bảo bối cấp cao một chút ở nước ngoài càng nhiều, điểm ấy cũng không phải giả, Trung Quốc trên trăm năm suy tàn, khiến Tây Phương ngang ngược bắt người cướp của và rất nhiều bảo bối từ Trung Quốc đi.
Những bảo bối này, có một số được xếp vào bảo tàng quốc gia khác, nhưng đa phần là truyền lưu trong tay tư nhân.
Ở nước ngoài, có đôi khi mua đồ tinh phẩm, so với quốc nội còn tiện lợi và đơn giản hơn, đây là một sự thật, một sự thật làm cho người ta thực bất đắc dĩ và đau lòng.
- Hai vị, vào xem sẽ biết!
Charles mỉm cười, có vẻ rất tự tin, bày ra lễ nghi quý tộc Châu Âu, Lý Dương cùng Bạch Minh lại nhìn nhau, cùng nhau vào bên trong.
Cửa hàng này không coi là nhỏ, bên ngoài đề biển hiệu Anh ngữ, ý là Đông Phương Chi Châu, từ biển hiệu cũng có thể thấy được nơi này mang đậm nét văn hóa Đông Phương.
Nhưng cũng không phải toàn bộ, nơi này còn có một phần các tác phẩm tranh của Châu Âu, xếp cùng khu thư pháp, tranh chữ của Trung Quốc.
Mặt khác còn có một số đồ lưu niệm cổ Châu Âu, chiếm diện tích không lớn lắm, nhưng xếp xen ở đây rất vui mắt.
Charles dù sao cũng là người Châu Âu, hắn không có ý đặc biệt đi kinh doanh đồ cổ Đông Phương.
- Đồ sứ Dệt Kim Màu?
Bạch Minh nhìn lướt qua, sau khi nhìn thấy khu đồ sứ, lập tức lặng đi một chút.
Trên một kệ hàng, bầy đặt rất nhiều đố sứ hình dạng bất đồng, nhưng có màu sắc rực rỡ đặc thù, Lý Dương cũng chú ý tới những đồ sứ này, trong mắt cũng mang theo chút kinh ngạc.
Lý Dương và Bạch Minh đều không tự chủ đi lên phía trước hai bước, cùng bước đến khu đồ sứ bên này.
Trên mặt Charles thì hiện lên vẻ đắc ý, những đồ sứ màu này, hắn mới mua về không lâu, khi nhìn thấy Bạch Minh, hắn cũng đã dự đoán được, những đồ sứ màu này nhất định sẽ làm cho bọn họ kinh ngạc.
Đồ sứ Dệt kim màu, còn gọi là đồ sứ màu Quảng Đông, đồ sứ màu Nghiễm Châu.
Nhưng hiện nay người ta gọi nó với cái tên ngắn gọn lại dễ nhớ, đó là Quảng Màu.
Quảng Màu bắt nguồn từ đời Minh Nghiễm Châu, có ba màu, nhưng chân chính thành hình là ở thời Khang Hi nhà Thanh, lúc sau ở thời Ung Chính, Càn Long đều phát triển rất mạnh, nhưng phát triển quy mô lớn chính là cuối nhà Thanh.
Hơn nữa, Quảng Màu ở quốc nội danh tiếng cũng không phải đặc biệt vang, kém xa phấn màu và men nguyên màu.
Điểm này, thuần túy là bởi vì nguyên nhân lịch sử.
Đơn giản mà nói, Quảng Màu chính là đồ sứ đặc biệt dùng để xuất khẩu, bán cho người ngoại quốc, năm 1684, cũng chính là năm Khang Hi thứ hai mươi ba, sau khi xóa lệnh cấm biển, lượng lớn thương nhân nước ngoài tràn vào Nghiễm Châu.
Lúc ấy những thứ được người ngoại quốc thích nhất chính là lá trà, đồ sứ và tơ lụa.
Quảng Màu, chính là đồ sứ trong đó, là đồ sứ trấn Cảnh Đức nung xong, vận chuyển đến Nghiễm Châu, sau đó nhân công bên này nhuộm màu, sau đó lại vận chuyển lên thuyền, cho bọn họ kéo về quốc gia của mình tiêu thụ.
Do sử dụng xuất khẩu, thông thường đều cần chọn phôi đồ sứ tốt, cho nên đồ sứ Quảng Màu thông thường đều đạt quy định, so với một số đồ sứ màu quốc nội còn tốt hơn.
Quảng Màu là một loại hàng hóa mậu dịch, hơn nữa chủ yếu là xuất khẩu, tồn tại đến nay cũng nhiều.
Bất quá đại bộ phận đều là Quảng Màu cuối đời nhà Thanh. Thời Khang Hi, Càn Long tương đối ít thấy, khi đó mậu dịch, còn có người cầm súng đạn uy hiếp, ta muốn bao nhiêu ngươi phải sản xuất cho ta bấy nhiêu.
Khi đó bán bao nhiêu, còn là tự chúng ta định đoạt.
Hơn nữa còn chưa đạt được công nghệ đỉnh cao, cũng tạo thành giá cả Quảng Màu thời Khang Hy, Càn Long, so với cuối nhà Thanh cao hơn không ít.
Đồ sứ Quảng Màu của Charles nơi này, hình thức đa dạng, số lượng cũng không ít, ước chừng mấy chục món.
Càng khó được chính là, những Quảng Màu này có từ Khang Hi đến cuối nhà Thanh thậm chí cả Dân Quốc, từng thời kì đều có, không khác một triển lãm Quảng Màu quy mô nhỏ.
Trong đó, để cho Lý Dương và Bạch Minh giật mình, vẫn là một số bộ bát lớn hoa văn bốn mùa.
Bốn cái bát lớn, đặt ở vị trí bắt mắt nhất, tất cả đều là tinh phẩm thời kì Càn Long, tinh phẩm, bát lớn như vậy ở quốc nội đã là rất hiếm thấy, lại càng không cần nói xuất hiện trọn bộ.
Chỉ riêng bốn cái bát lớn này, giá trị cũng trên ngàn vạn.
- Charles, những thứ này là từ đâu mà ra?
Bạch Minh chỉ vào đồ sứ Quảng Màu trước mặt, trừng mắt hỏi một câu, Charles mỉm cười, tựa hồ rất thỏa mãn đối với thái độ của Bạch Minh.
- Trong nhà một lão bằng hữu của tôi, thấy ông ta có một một lượng đồ sứ lớn như vậy, tôi bảo ông ta để cho tôi một bộ phận, thế nào, tạm được chứ?
- Tạm được, há lại chỉ là tạm được, tôi thấy mà ghen tỵ đỏ mắt đây!
Trắng Minh vểnh miệng, nói một câu rất khó chịu.
Trên mặt của hắn, rõ ràng biểu hiện hâm mộ và ghen tị, nếu là người xa lạ, nhất định sẽ khinh thường hắn, nhưng Charles và hắn coi như là người quen cũ, biết tính tình của hắn, nên chỉ phá lên cười.
Charles đắc ý, khiến Bạch Minh càng thêm ghen tỵ.
Bộ đồ sứ hoàn chỉnh, Khang Hi, Càn Long, Gia Khánh, Quang Tự cho đến cuối nhà Thanh và Dân Quốc, chỉ là một hai món thì còn dễ dàng, toàn bộ từng thời kì đều có, thật không dễ dàng chút nào.
- Charles tiên sinh, ngài bày ở chỗ này, hẳn là muốn bán?
Lý Dương vẫn không nói gì, đột nhiên hỏi một câu, Bạch Minh và Charles đều quay đầu, kinh ngạc nhìn hắn.
- Đúng, những thứ này đều là để bán, không phải hàng trưng bày không bán!
Charles tiên sinh có chút giật mình, nhưng phản ứng lại cũng không chậm, lập tức nói một câu.
- Một khi đã như vậy, Charles tiên sinh ngài nói cái giá đi?
Lý Dương mỉm cười gật đầu, Bạch Minh thì có vẻ cực kỳ kinh ngạc.
Hắn thật ra cũng biết, Lý Dương thông thường rất ít khi mua đồ của người khác, hắn sưu tầm được phần lớn là kiểm lậu mà có, niềm vui lớn nhất của Lý Dương chính là kiểm lậu.
Lý Dương liên tục hai năm là Kiểm Lậu Vương quốc nội, dựa theo thành tích của hắn bây giờ, lại thêm thành tích sau lần đại hội chuyên gia thế giới, Kiểm Lậu Vương vẫn không thể thuộc về người khác.
Trong ấn tượng của Bạch Minh, Lý Dương từ trước đến nay đều là kiểm lậu, rất ít đi dùng tiền đi mua đồ.
Trước mắt, những đồ sứ Quảng Màu này, không thể nào là kiểm lậu, Charles khẳng định biết giá trị của chúng, hơn nữa đồ sứ Quảng Màu ở nước ngoài còn đắt hơn so với quốc nội, Lý Dương muốn mua nhất định là cần dùng nhiều tiền.
Đây mới là nguyên nhân khiến hắn giật mình.
- Ngài cần món đồ nào?
Ánh mắt Charles thoáng đảo một vòng, trên mặt nụ cười càng tăng lên , trực tiếp hỏi một câu.
- Toàn bộ!
- Toàn bộ?
Trên mặt Charles lộ ra kinh ngạc, hắn ở đây có thể có hơn bốn mươi đồ sứ Quảng Màu, cộng vào giá trị cũng không thấp.
- Đúng, tất cả những thứ này tôi đều muốn, Charles tiên sinh, cho giá ưu đãi đi!
Lý Dương cười gật gật đầu, hắn muốn mở bảo tàng, cần rất nhiều đồ triển lãm, đồ sứ nhiều thời kỳ giống như vậy cũng không dễ dàng thấy được một lần.
Có những đồ sứ này, hắn có thể bày riêng ra một khu chuyên đồ sứ Quảng Màu, để cho càng nhiều người được thưởng thức đồ sứ Quảng Màu qua mỗi thời kì.
Cũng có thể để cho người yêu thích sưu tầm càng có so sánh trực quan hơn, mỗi món đồ sứ Quảng Màu của một thời kì được đặt một chỗ, ý nghĩa giáo dục hơn nhiều so với đặt riêng từng thời kì, cũng có thể để cho những người nhìn qua nhớ rõ hơn, càng thêm khắc sâu.
Những ý nghĩ này của Lý Dương, Bạch Minh cũng không biết, cho nên mới có vẻ rất kinh ngạc.
- Lý tiên sinh, nếu ngài cần toàn bộ, tôi cho ngài giá cả ưu đãi nhất, những đồ sứ này, mua toàn bộ thì giá hai ngàn năm trăm vạn đồngro, tôi giảm giá cho ngài tám phần trăm, hai ngàn vạn, ngài thấy thế nào?
Suy nghĩ một hồi, Charles mới nhẹ giọng nói một câu.
Trọn bộ đồ sứ, hai trăm vạn đồngro, tương đương hai nghìn vạn nhân dân tệ, này giá cả không tính cao, chén bốn cái bát lớn đã đáng giá một ngàn vạn.
Charles ra giá coi như có thành ý, Lý Dương thầm tính trong lòng, yên lặng gật đầu.
Hắn lại nhìn Bạch Minh, trên mặt Bạch Minh lại có chút bất đắc dĩ.
May mắn Charles không đòi hai ngàn năm trăm vạn, giá cả này thật sự làm cho người ta u sầu, Charles biết một chút về văn vật Trung Quốc, nhưng về chuyện gìn giữ văn hóa này hắn cũng không rõ ràng .
Hai ngàn vạn, là con số không ít người Trung Quốc muốn tránh né.
- Hai ngàn vạn, không thành vấn đề, chúng ta tiến hành giao dịch đi!
Lý Dương trực tiếp xuất ra tờ chi phiếu, hắn có tài khoản tại ngân hàng Thụy Sĩ, bên trong đã gửi khá nhiều tiền, rút hai ngàn vạn đồngro cũng không có vấn đề gì.
Mua được đồ sứ, tâm trạng Lý Dương thật tốt, năng lực đặc thù mất tự nhiên mở ra.
Dưới năng lực đặc thù, những đồ sứ này có vẻ trực quan hơn, chỉ nhìn thoáng qua, chân mày Lý Dương đột nhiên nhăn lại, ánh mắt nhẹ nhàng phiêu diêu về phía sau, dừng lại ở một bức tranh.