Lý Dương giống như không nghe được Ngô Hiểu Lỵ nói gì mà vẫn như cũ ngồi ôm khối đá, việc này làm cho Ngô Hiểu Lỵ càng thêm phẫn nộ.
"Lý trợ lí!"Giọng Ngô Hiểu Lỵ rất lớn, đặc biệt là hai từ trợ lý, lần này ngay cả người bán cũng cảm thấy hai người có chút không đúng.
"Ngô Hiểu Lỵ, cô gọi tôi ư?"
Lý Dương từ trong khiếp sợ hồi phục lại, hắn quay đầu lại hỏi một câu, trong đầu hắn lúc này vẫn còn hình ảnh của khối đá trên tay, không chỉ có hình ảnh lập thể mà còn có cả màu sắc nữa, hắn thấy được ở giửa khối đá có một khối màu xanh biết rất rực rỡ.
Thái độ của Lý Dương làm cho cô càng thêm tức giận, Ngô Hiểu Lỵ hung hăng trừng mắt liếc Lý Dương một cái rồi nói:
"Lý trợ lý, tôi nói là nếu ngài đã rành như vậy thì sao không mua một khối cược thử để cho chúng tôi xem cược thạch là như thế nào!"
Lương ca và chị Tôn nhì nhau, hai người định nói gì nhưng cuối cùng lại thôi, việc này đã vượt qua phạm vi khống chế của hai người, hiện tại Ngô Hiểu Lỵ và Lý Dương đang đấu nhau, Lý Dương nếu cược thì không có gì, nếu như không cược để cho người bán biết Lý Dương là người không biết gì thì lại càng dọa người.
"Mua một khối?"
Lý Dương nhíu mày, hắn không phải là suy nghĩ về lời nói của Ngô Hiểu Lỵ mà suy nghĩ về khối đá màu xanh kia, cho dù là hắn không biết gì thì hắn cũng biết được khối Phỉ Thúy này là hàng tốt, khối Phỉ Thúy này được giấu sâu bên trong, màu sắc của nó cũng đậm hơn bên ngoài rất nhiều, chỉ là khối này có chút nhỏ nên Lý Dương không biết nó có giá bao nhiêu.
Tuy rằng hắn đã có ba tháng kinh nghiệm tiêu thụ châu báu, thế nhưng những thứ mà hắn tiêu thụ kém xa loại mặt hàng như Phỉ Thúy này, hắn tuy có thể thấy được bên trong có một khối Phỉ Thúy nhưng hắn lại không biết rốt cuộc nó là loại Phỉ Thúy gì.
"Này, Lý trợ Lý, có phải là không dám đổ không?" Ngô Hiểu Lỵ gật gật đầu, vì trả thù Lý Dương nên ngay cả phéo khích tướng cô cũng dùng.
Người bán tủm tĩm cười nhìn hai người, hắn đã nhìn ra hai người đang ganh đua nhau, thế nhưng tranh đấu như thế thì mới có lợi cho hắn, hắn có thể bán được thêm vài khối nguyên thạch, Lý Dương mua hết thì càng tốt, nếu không thì hội đấu giá kết thúc thì phải phiền phức mang về nữa.
Lý Dương đặt khối đá xuống, hình ảnh lập thể tong đầu lập tức biến mất, hiện tại lý Dương đã hoàn toàn tỉnh táo, thái độ của Ngô Hiểu Lỵ lúc này làm cho hắn vô cùng tức giận.
"Lão ca, khối này bao nhiêu tiền?" Lý Dương không để ý tới Ngô Hiểu Lỵ nữa mà quay đầu hỏi người bán.
"Khối này à, không đắt, chỉ một vạn thôi!" Người bán nhếch miệng cười, trên thực tế khối đá này cao nhất cũng chỉ có giá tám nghìn thôi, thế nhưng khi thấy hai người đang tranh cãi thì hắn không ngại tăng giá thêm một chút, đây chính là một torng những chiêu thường hay sử dụng của thương nhân.
"Một vạn!"
Lý Dương do dự, hắn biết Phỉ Thúy có giá rất cao nhưng không biết cụ thể là nó cao bao nhiêu, nếu như khối Phỉ Thúy này có giá không tới 1 vạn thì hắn lỗ lớn, khi nãy hắn thấy được màu sắc từ viên Phỉ Thúy chỉ lan ra ngoài có một chút, những phần còn lại đều có màu giống như bên ngoài.
"Lý trợ lý, ngài đừng nói là ngay cả một vạn cũng không có đó nha? Nếu thật sự như vậy thì tôi có thể cho mượn!" Ngô Hiểu Lỵ lạnh lùng cười, có cơ hội đã kích Lý Dương thì cô cũng không còn để ý gì nhiều, cho dù là bị Trương Ưng răng dạy thì cô cũng không tiếc, cùng lắm là từ chức thôi, Ngô Hiểu Lỵ tin tưởng là với năng lực của cô thì đi nơi khác cũng có thể dễ dàng tìm được việc làm.
"Tốt, một vạn thì một vạn, khối này tôi mua, lão ca, không biết chỗ của anh có quét thẻ không?"
Lý Dương bị thái độ của Ngô Hiểu Lỵ chọc giận, hắn mặc kệ khối Phỉ Thúy bên trong có giá bao nhiêu thì cũng phải mua nó, cùng lắm thì tổn thất một vạn cũng chính là một tháng tiền lương của hắn mà thôi.
"Có thể quét thẻ, lão đệ, đi lại đây!"
Người bán tủm tỉm lấy ra một cái máy POSS, lần này Lý Dương không hề kinh ngạc, đống nguyên liệu này có giá mấy vạy thậm chí mấy nghìn vạn, giao dịch tiền mặt số lượng lớn như vậy thì không tiện nên có máy POSS cũng là chuyện bình thường.
Sau khi ấn nút, một vạn đã chuyển qua thẻ của tên mập, khi nghĩ tới số tiền này Lý Dương không khói có chút đau lòng, nếu là trước kia thì số tiền này đủ để hắn sống một năm.
"Lão đệ, khối đá này cậu mang về hay là trực tiếp cắt ở đây?" Người bán vừa lòng đưa khối đá cho Lý Dương, khối đá vốn chỉ tám nghìn lại bán được 1 vạn, hai nghìn tiền lời này tuy không nhiều gì nhưng dù gì cũng là tiền, ít nhất thì số tiền này cũng dủ để chi trả chi phí ăn uống của hắn khi ở Thanh Đảo.
"Cắt ở đây luôn đi!" Lý Dương cúi đầu suy nghĩ một chút rồi đưa ra quyết định. Quá trình giải thạch hắn cũng biết nhưng cụ thể thế nào thì hắn cũng không rõ ràng, nếu đem khối đá này về thì hắn cũng không biết phải làm như thế nào, không bằng cứ trực tiếp giải ở đây là được, huống chi Lý Dương cũng muốn biết khối Phỉ Thúy ở bên trong có giá bao nhiêu, những người ở chỗ này đều là chuyên gia, họ sẽ nói cho hắn biết.
"Tốt, tôi lập tức giải thạch cho cậu!" Người bán mĩm cười đáp ứng, hắn cầm lấy khối đá trên tay Lý Dương rồi đi về phía sau.
Bên trong nơi này còn có đặt một máy giải thạch, do chẳng hiểu gì về việc này nên Lý Dương chỉ nhìn tên mập bỏ viên đá vào máy mà không nói thêm gì.
Động tĩnh bên đám người Lý Dương hấp dẫn rất nhiều người, do triển lãm chưa chính thức bắt đầu nên khu nguyên liệu thô có vẽ vắng người, khi thấy có người giải thạch thì mọi người nhanh chóng chạy lại, những người ở chỗ khác khi nghe thấy có náo nhiệt thì cũng chạy tới, chĩ một lát thôi mà xung qunah Lý Dương đã có thêm hơn mười người.
"Lão đệ, cậu muốn như thế nào? trực tiếp cắt ngang hai là mở từ từ?"
Xung quanh náo nhiệt làm cho người bán nhất thời có chút hưng phấn, đây là một khối Phỉ Thúy nguyên thạch, cho dù thế nào đi nữa thì bên trong cũng sẽ có Phỉ Thúy, nếu như mở ra một khối tốt một chút thì có thể tạo thành hiệu quả tuyên truyền, mặt khác hôm nay cũng có không nhiều khách, hắn đã buồn chán tới mức không chịu nổi, khi có việc để làm thì cũng xem như là nâng cao tinh thần.
Lý Dương suy nghĩ một lát rồi cười nói:
"Trước tiên cứ cắt đi, nhưng mà cắt chậm một chút, làm từ từ để cho những đồng sự của tôi nhìn rõ ràng!"
Hắn nói xong rồi liếc mắt nhìn Ngô Hiểu Lỵ, Ngô Hiểu Lỵ đã khích tướng cho Lý Dương mua khối đá này thì Lý Dương nói vậy cũng không có gì đáng trách.
"Hừ!" Ngô Hiểu Lỵ hừ lạnh một cái nhưng cũng không phản bác gì, dủ sao thì cho dù là cả loại Phỉ Thúy nguyên thạch có tỉ lệ ra Phỉ Thúy rất cao này cũng có tính phiêu lưu rất lớn, Ngô Hiểu Lỵ còn đang chuẩn bị chê cười Lý Dương sau khi giải thạch xong.
"Được, vậy thì cắt từ bên này, chỉ cần xuất hiện xanh một phần ba thì khối đá này sẽ có giá trị hơn một vạn, lão đệ sẽ không thiệt thòi nữa!" Người bán nói ra cách cắt, hai người trẻ tuổi này đang đấu nhau hắn biết rõ nhưng dù sau thì cũng phải giúp Lý Dương, hắn là khách hàng mà, Ngô Hiểu Lỵ tuy rằng xinh đẹp nhưng lại không mua cái gì.
Khối đá này không lớn nên việc cắt nó cũng đơn giàn, người ban mở máy cắt lên, tiếng máy chói tai càng làm cho nhiều người tập trung lại. Khối đá càng ngày càng nhỏ, cho dù là Lý Dương đã thấy được mọi thứ bên trong thì lúc này cũng không khỏi khẩn trương, giờ phút này hắn đã biết cái gì gọi là đổ thạch.
Không bao lâu sau, chiếc máy đột nhiên ngừng lại, tên mập ngơ ngác nhìn vào tảng đá, hắn đã cắt tảng đá ra tới gần ruột nhưng bên ngoài ngoại trừ một chút xanh ra thì cái gì cũng không có.
"Ài!"
Xung quanh đột nhiên vang lên những tiếng thở dài, một ít người bắt đầu tản đi, sắc mặt của tên mập cũng không tốt lắm, vừa rồi hắn còn nói Lý Dương sẽ không bị thiệt, nhưng bây giờ dừng nói là một vạn, cho dù là một nghìn thì cũng không có ai mua, có lẽ mấy trăm đồng thì sẽ có người mua về chơi.
"Sao vậy?" Lý Dương kỳ quái hỏi một câu.
"Khối đá của ngài đã không còn cái gì, cần gì phải giải nữa, cái gì cũng chẳng có!" Ngô Hiểu Lỵ hừ lạnh một tiếng, nhìn bộ dạng ngu ngốc của Lý Dương cô cảm thấy thoải mái trong lòng.
"Lão ca, anh tiếp tục đi, khối đá này còn lớn như thế, nói không chừng là còn có cơ hội!" Lý Dương cười cười không thèm liếc mắt nhìn Ngô Hiểu Lỵ cái nào.
"A, tốt, tiếp tục!" Người bán sửng sốt một chút rồi tiếp tục cắt.
Màu sắc như vậy thì kỳ thực không cần tiếp tục cắt nữa nhưng mà Lý Dương đã kiên trì như thế thì hắn đành tiếp tục, loại kiên trì này của Lý Dương giống như là dân nghiện cờ bạc khi chưa xuống quan tài thì chưa ngừng vậy.
"Rầm", khối đá bị cắt thành hai nữa, tâm trạng của Lý Dương khẩn trương lên, vết cắt này cách vị trí của khối Phỉ thúy rất là gần.
Người bán ngơ ngác nhìn khối đá, đôi mắt mở to.
"Ta kháo, có rồi!" Hôn một phút sau trong dám người vang lên một giọng nói.
Ngô Hiểu Lỵ cũng ngơ ngác nhìn khối đá, phía trên nó còn đang lộ ra một khối đá màu xanh biếc, nhưng mà màu xanh này dậm hơn lúc trước không biết bao nhiêu lần, viên đá này trong sáng như nước, ngay cả Ngô Hiểu Lỵ cũng cảm thấy vô cùng xinh đẹp.
"Vị này, tôi ra giá hai vạn để mua khối đá này, thế nào?" Trong đám người đột nhiên vang lên một giọng nói, người nói lần này là một trung niên hơn bốn mươi tuổi, vừa nhìn là biết đây là một người khôn khéo.
"Khối này tuy không lớn nhưng màu sắc rất tốt, rất có có thể là băng chủng, ta ra giá năm vạn, bán cho ta nào!"
Vừa dứt lời thì một giọng nói khác vang lên, Lý Dương hoàn toàn ngây người, hắn không ngờ khối Phỉ Thúy này lại đáng giá như vậy, chỉ mới một chút mà giá đã lên tới năm vạn.
Lương ca, chị Tôn và Ngô Hiểu Lỵ, đặc biệt Ngô Hiểu Lỵ đứng yên tại chỗ, biểu tình trên mặt rất là phức tạp, vừa rồi họ còn cười nhạo nhưng trong nháy mắt thì khối đá này lại bị người không ngừng ra giá tranh giành.
"Tuy rằng không biết khối đá bên trong lớn nhỏ thế nào, nhưng từ mặt ngoài cho thấy thì khối đá này có giá năm vạn không hề đắt, tiểu tử cậu bán cho tôi đi, coi chừng bên trong cái gì cũng không có đó!"
Một ông lão tuổi có chút lớn đi tới gần Lý Dương, mọi người xung quanh đều đang nghị luận nhưng mà không có ai tiếp tục tăng giá, khối đá này quá nhỏ nên viên Phỉ Thúy bên trong cũng không quá lớn, giá năm vạn đúng là xứng với nó.
"Lão đệ, cậu thấy thế nào?" Người bán cũng không biết nói gì cho tốt, hắn rất muốn Lý Dương tiếp tục đổ, nhưng hắn lại lo lắng cắt không ra thứ gì như lần trước, mặc kệ kết quả như thế nào thì hôm nay việc này đã trở thành một tuyên truyền không tệ rồi.