Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ

Chương 1194: Chương 1194: Đổ Vương tới






Không bao lâu sau, mấy người xung quanh đã hiến tặng cho Thanh Mộc Vị Ương gần 3000 các loại đồ sưu tầm quý báu, giá của 3000 bảo bối này có lẽ không cao lắm nhưng thêm vào thì không thể coi thường.

Khóe miệng Thanh Mộc Vị Ương khẽ mỉm cười.

Lúc này đây phần thắng chắc chắn có thể thuộc về Thiên Tùng Vân kiếm, ông ta có thể liên kết rất nhiều người, những tập đoàn tài chính lớn của Nhật Bản cũng như nhà sưu tầm đều được ông ta gọi đến đây.

Chỉ cần để cho bọn họ tận mắt nhìn thấy Thiên Tùng Vân kiếm thì nhất định bọn họ sẽ hết sức ủng hộ ông.

Hiệu quả hiện thời có thể nói là không tồi, trong thời gian mấy ngày ngắn ngủi, Thanh Mộc Vị Ương có thể gom được hơn mười nghìn món đồ quý, trong số đó hơn 3000 đã được chuyển đến MaCao, cũng đủ để cùng cược với Lý Dương một phen.

Hội Thanh Mộc Vị Ương rất nhanh bị buộc phải rời khỏi viện bảo tàng, sau khi nhìn thấy những món bảo bối khác, càng khiến cho mọn họ đỏ mặt tía tai.

Sau khi ra ngoài, mười mấy người này còn kêu thán, có người còn kêu lên là muốn thắng hết số bảo bối của Lý Dương, có người còn lấy điện thoại ra liên lạc với bạn của mình trong giới sưu tầm, gọi họ đến tận mắt chứng kiến thần kiếm Nhật Bản thực sự này.

- Victor, nghe thấy chưa, mấy người Nhật Bản này lại nghĩ là có thể thắng lại được toàn bộ số bảo bối này!

Mấy người Thanh Mộc Vị Ương đứng cách đó không xa, một người Nga da trắng liếc mắt nhìn bọn họ một cách khinh miệt, mỉm cười nói với bạn mình.

Người bạn này của ông ta là Victor, người Nga, đây là lần đầu tiên tham quan toàn bộ số bảo bối này, cũng là bạn thân của Đổ Vương Yvan, người vừa nói chính là vị Đổ Vương người Nga kia.

- Yvan, tôi tin chắc rằng những bảo vật này cuối cùng cũng thuộc về tay chúng ta thôi, bất luận là ai cũng không thể mang đi được đâu!

Victor cười cười, hắn rất có lòng tin với Yvan Nặc Phu, hắn biết mấy năm nay, Yvan có rất nhiều tiến bộ trong nghệ thuật cược, xếp hạng trước đây không còn bất khuôn phép nữa rồi.

Mặc dù đứng thứ hai sau Đổ Vương người Mỹ - Phỉ Nhĩ Đặc, nhưng ông ta vẫn tin rằng thắng lợi sẽ thuộc về đội của mình.

- Anh nói rất đúng, đồ vật tôi cũng xem qua rồi, miêu tả của anh không sai tí nào hết, đúng là rất thần kì, một báu vật như vậy nhất định sẽ thuộc về chúng ta, bây giờ, chúng ta nên đi xem xem tiểu tử Trung Quốc may mắn kia!

Victor mỉm cười gật đầu, tiểu tử gặp may mà ông ta nói dĩ nhiên chính là Diệp Thiên.

Theo ông ta thấy thì Lý Dương chỉ là dựa vào vận may để giành được những báu vật, may mắn trong khi cược là rất quan trọng, nhưng tuyệt đối không thể hoàn toàn dựa vào may mắn được, ông ta có thể nắm chắc phần chiến thắng Lý Dương.

Đây là một cao thủ có sự tự tin mạnh mẽ.

- Được, tin vào báu vật mà chúng ta mang đến ngày hôm nay, cũng khiến ông ta động lòng như vậy.

Victor lại gật đầu, hai người Nga nhanh chóng biến mất, sự rời đi của họ căn bản không khiến cho ai để ý đến.

… …

Trong thư phòng của Lão Gia Tử, Lý Dương đang vừa vui mừng vừa sợ hãi nhìn lên lão gia.

- “Thanh Minh Thượng Hà Đồ” nhập cảnh rồi, quá tốt rồi!

Lý Dương nắm tay, lúc đầu nghĩ đến kế hoạch đánh ván bài này, mục đích đầu tiên là vì “Thanh Minh Thượng Hà Đồ”, mấy ngày nay văn vật nhập cảnh vào rất nhiều, nhưng không có bức danh họa nổi tiếng thế giới này khiến hắn có chút không vui.

Hiện tại rốt cuộc thì bức họa cũng đã tới, nên cũng thấy an tâm hơn.

Thời gian này “Thanh Minh Thượng Hạ Đồ” xuất hiện ở Ma Cao tuyệt đối có thể là do người ta mang đi du lịch, bức danh họa này đến đây chỉ có khả năng như vậy, chính là trở thành lợi thế cho Lý Dương trong lần cược này.

- Bức tranh là do anh Jose mang đến, người khác không đi cùng, nhưng tin rằng người của bọn họ cũng nhanh đến, lần này con đoán không sai, người đấu giá cao bức tranh này đúng là người trong tổ chức của bọn họ.

Lão gia mỉm cười nhìn Lý Dương, mới đến Ma Cao, bọn họ đã cùng nhau thảo luận “Thanh Minh Thượng Hà Đồ” cuối cùng sẽ rơi vào tay ai.

Bất luận là Lý Dương hay Lão Gia Tử đều cho rằng tổ chức bí mật này cuối cùng sẽ chiếm được bức tranh này.

Hiện tại anh Jose ra mặt đã chứng minh được điều mà họ đã đoán, bức tranh đúng là đã rơi vào trong tay bọn họ, còn mục đích cuối cùng của họ nhất định là “Mona Lisa mỉm cười” và “bữa tiệc cuối cùng – Jesu và 12 môn đồ”.

- Bất kể là ai, lần này con nắm chắc trong tay việc vĩnh viễn giữ lại được vật quốc bảo này.

Lý Dương mỉm cười, ánh mắt lóe sáng, vật chờ đợi cuối cùng cũng đến rồi, cuộc cược này lập tức có thể bắt đầu rồi, những bảo vật này cuối cùng cũng sẽ đều quay trở lại trong nước.

- Cốc, cốc!

Tiếng đập cửa lại vang lên, lần này là Lưu Cương bước vào, đứng ở cửa nhỏ giọng nói:

- Thủ trưởng, bên ngoài có hai người Nga đến, trong đó có một vị là Đổ Vương Nga Yvan Nặc Phu.

- Đổ Vương Nga đến đây, là đến tìm tôi sao?

Lý Dương thoáng sửng sốt, lập tức hỏi.

Lưu Cương gật đầu, những hành tung lúc này của Đổ Vương đều nằm trong kiểm soát của Lão Gia Tử, không ai ngờ được rằng người đầu tiên đến tìm Lý Dương lại không phải là Đổ Vương tham gia ván bài này, mà là Đổ Vương Nga mà trước đây luôn không thể xác định được.

- Người bên cạnh ông ta có phải là Victor không?

Lão Gia Tử đột nhiên hỏi một câu, việc Yvan Nặc Phu cùng bạn thân của mình đến MaCao Lão Gia Tử đã biết từ trước.

- Vâng, thủ trưởng.

Lý Dương, có thể chắc chắn rằng Yvan Nặc Phu sẽ liên thủ cùng với Victor, tên Abu đại tài kia bị ông ta từ bỏ rồi.

Lão Gia Tử quay lại cười cười, mấy ngày này Lão Gia Tử đều rất coi trọng từng tin tình báo, đặc biệt là dữ liệu về mười vị Đổ Vương, quan hệ giữa Yvan Nặc Phu và Victor sớm đã điều tra rõ rồi.

Bây giờ hai người đó dắt tay nhau mà đến, ai cũng có thể đoán ra là tại sao.

- Lão Gia, con đi gặp bọn họ trước để xem họ nói thế nào.

Lý Dương nghĩ một lúc, lập tức đứng lên, đây là vị Đổ Vương đều tiên đến viếng thăm còn đi cùng một phú thương Nga, hắn nhất định phải tự mình đi gặp.

Lão Gia Tử gật đầu đồng ý, Đổ Vương Nga có thể là đối thủ từ nay về sau của Lý Dương, lần này đi gặp ông ta một chút cũng tốt.

- Lý tiên sinh, chào ông, tôi là Victor, từ lâu đã nghe danh của ông, cuối cùng cũng được gặp rồi!

Lý Dương vừa bước tới phòng khách, Victor liền đứng lên, tiến đến chỗ Lý Dương nhiệt tình bắt tay, còn lời nói của ông ta không ngờ là tiếng phổ thông.

Tuy rằng không được chuẩn lắm nhưng tốt hơn nhiều người rồi.

- Victor tiên sinh, ông khách sáo quá rồi, không ngờ tiếng Hán của ông lại tốt như vậy!

Lý Dương thoáng lộ ra điểm kinh ngạc, lập tức nói lại.

- Haha, ông quá khen, khi còn trẻ, tôi thường đến Trung Quốc làm ăn, dần dần học được tiếng Trung Quốc.

Victor cười to, còn Yvan Nặc Phu chỉ ngồi ở chỗ kia không nói gì.

Tiếng Trung của Victor thực sự rất tốt, bởi vì bản thân ông ta sau khi Sô Viết giải thể đã làm ăn buôn bán cùng thương nhân Trung Quốc, trong thời gian này cũng học được tiếng Trung.

Sau khi có vốn rồi, Victor chuyển sang kinh doanh lĩnh vực khác, nhưng những năm gần đây cùng với việc kinh tế Trung Quốc phát triển, Victor lại tăng đầu tư vào Trung Quốc, tiếng Trung lại càng ngày càng giỏi hơn.

- Lý tiên sinh, lần đến thăm này của chúng tôi là theo như hẹn về cuộc cược của ông, đây là danh sách vật phẩm đưa ra của chúng tôi, ông xem đi, có đủ để cược với ông một lần không?

Sau khi hàn huyên, Victor đi thẳng vào vấn đề, đưa ra một tập văn kiện dày, đặt trước mặt Lý Dương.

Những bảo vật trên tay của Lý Dương có thể đều là báu vật quý hiếm của thế giới,là những báu vật vô giá, thật sự là khó mà định giá cho chúng được, Victor cũng chỉ có thể tận lực tiến hành tính toán, sau đó đưa ra báu vật của mình để cho Lý Dương quyết đoán.

Báu vật đơn thuần rất khó có thể so được với những báu vật trên tay của Lý Dương, Victor hay người khác cũng vậy đều là dựa vào số lượng để bù lại, nhưng cụ thể là có thể bù được không, cuối cùng vẫn là do Lý Dương quyết định.

- Mặt nạ Pharaong?

Lý Dương nhẹ nhàng mở văn kiện trước mặt ra, bảo bối ở trang thứ nhất là vật này.

- Đây là mặt nạ Pharaong nổi tiếng nhất thời kì Ai Cập cổ đại, nghe nói nó có công năng thần kì, đồng thời cũng là tượng trưng cho Pharaong.

Victor khẽ cười, mặt nạ Pharaong là đồ sưu tầm mà ông ta tâm đắc nhất, nếu không phải là những bảo bối lần này của Lý Dương đều là đồ tốt, đặc thù quá mức thì ông ta cũng không đưa ra bảo bối này đâu.

Lý Dương yên lặng gật đầu.

Mặt nạ Pharaong hắn cũng biết một ít, là do Pharaong Ai Cập cổ Ramses tạo ra, làm bằng vàng ròng, đại diện cho sự tôn quý và quyền lực, bên trên còn được khảm một ít bảo thạch, tiếc là những bảo thạch đó giờ đã không còn nữa rồi.

Nhưng điều đó cũng không ảnh hưởng đến giá trị của bảo vật này, mặt nạ Pharaong là vật phẩm trang sức, nhưng thần kì chính là ở chỗ hơn ba nghìn năm không bị oxi hóa, bản thân nó chính là kì tích và không thể lí giải được.

- Trái tim vĩnh hằng?

Nhìn thấy bảo bối thứ hai trong văn kiện được giới thiệu cùng ảnh chụp ánh mắt Lý Dương lập tức lộ rõ sự kinh ngạc.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.