Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ

Chương 184: Chương 184: Dụng ý của An Văn Quân






-Thiệu Ngọc Long, Anh xem anh lớn lên thành cái dạng gì? Tên của chị ba tôi anh có thể tùy tiện gọi hay sao? Còn nữa, ai mang anh tới, có biết quy củ hay không

An Văn Quân còn chưa nói gì thì Ăn Văn Bình đã không khách khí nói một câu, khi nghe tới cái tên này thì Lý Dương có chút sững sốt, hắn kinh ngạc nhìn về phía Thiệu Ngọc Long.

-Văn Bình muội muội, đừng có tức giận, tức giận sẽ có nếp nhăn đấy

Thiệu Ngọc Long cười một tiếng, An Văn Bình lập tức tránh qua một bên, ánh mắt của tên Thiệu Ngọc Long này thật sự ghê tởm, làm ngay cả liếc mắt nhìn cô cũng không muốn nhìn hắn.

-Nhị công tử, nơi này không thể nói lung tung được

Một người trung niên nhỏ giọng nói một câu rồi vội vàng kéo Thiệu Ngọc long đi, sắc mặt của hai chi5em Ăn Văn Quân cuối cùng cũng tốt hơn một chút.

Thấy Lý Dương nghi hoặc nên Ăn Văn Quân nhỏ giọng giải thích:

-Đó là nhị công tử của tập đoàn Thiệu thị-Thiệu Ngọc Long, Thiệu Thị giống như An Thị đều là xí nghiệp lớn. Gia tộc họ Thiệu tới thời Thiệu Ngọc Long có ba người, anh cả là Thiệu Ngọc Hoa, là một kỳ tài buôn bán, hiện nay hắn đang phụ giúp cha hắn quản lý công ty, là một người rất khó đối phó

An Văn Quân dừng lại một chút rồi nói tiếp:

-Người con thứ ba là Thiệu Ngọc Cường tuy không có học qua trường đại học nổi tiếng nào, nhưng mà hắn lại đi theo Phỉ Thúy vương học tập, còn ở Myanmar nhiều năm nên trên phương diện Phỉ Thúy hắn có trình độ rất sâu, việc này chắc là Lý cố vấn đã biết

Lý Dương gật gật đầu, vừa rồi khi nghe tên của Thiệu Ngọc Long thì hắn đã có chút cảm giác, không ngờ tên Thiệu Ngọc Long và Thiệu Ngọc Cường lại là hai anh em.

-Về phần tên Thiệu Ngọc Long

Nói tới đây, An Văn Quân lộ ra sự chán ghét, cô chậm rãi nói:

-Tuy cái tên Thiệu Ngọc Long rất dễ nghe, nhưng trên thực tế hắn là một tên công tử quần áo lụa là không có học vấn gì, cả ngày chỉ biết chơi đùa phụ nữ, hắn chính là điển hình của tai họa

-Nói hắn là tai họa là còn nhẹ, hắn chính là một khối u ác tính, không ngờ hắn dám để ý tới chị ba của tôi

An Văn Bình lại bổ sung một câu, Lý Dương cuối cùng cũng biết được hắn là người phương nào, khi nghĩ tới Thiệu Ngọc Cường không ngờ lại có một người anh như vậy, Lý Dương cảm thấy tiếc nuối thay cho hắn.

Lúc nói chuyện thì mọi người đã đi tới căn nhà nhỏ, trước cửa phòng có sáu người đứng canh, người đi vào ai cũng đều bị kiểm tra một lần, lần này ai cũng không có ngoại lệ. Nhưng mà đây cũng không phải là kiểm tra toàn thân mà là dùng dụ cụ hiện đại để kiểm tra, hơn nữa di động và những vật dụng khác phải tạm thời để lại đây.

Mọi người xếp thành hàng chuẩn bị đi vào, tên Thiệu Ngọc Long kia không ngờ lại tiếp tục chạy tới chỗ An Văn Quân nói cái gì đó, An Văn Quân thì càng ngày càng nhíu chặt mày.

An Văn Quân đột nhiên bước tới trước mặt Lý Dương rồi thuận tay ôm láy cánh tay hắn, cô nói:

-Đây là bạn trai của tôi, anh từ bỏ mộng tưởng đi

Thiệu Ngọc Long đột nhiên sửng sốt, đôi mắt hiện lên một tia âm độc, hắn nhìn Lý Dương một cái rồi không nói gì thêm mà chậm rãi đi sang một bên chờ kiểm tra.

-Thật xin lỗi, người này quá dáng ghét

An Văn Quân buôn tay ra rồi xin lỗi nhìn Lý Dương, Lý Dương cười khổ lắc đầu, hắn biết mình đã bị Ăn Văn Quân xem là tấm ván đỡ đạn cho cô, chuyện này trước kia hắn cũng đã gặp phải nên cũng không cảm thấy có gì.

Ngô Hiểu Lỵ đứng một bên ngẩn người, sau đó cô từ từ đi tới trung gian hai người, lặng lẽ đem tách hai người ra.

Một lát sau, Thiệu Ngọc Long đã kiểm tra xong, An Văn Quân nhẹ nhàng thở ra một hơi, tên Thiệu Ngọc Long da mặt thật sự quá dày, mắng hắn thế nào hắn cũng sẽ không để ý, An Văn Quân thật sự lo lắng hắn sẽ ở trước mặt Lý Dương nói cái gì đó không nên nói.

Nhưng mà khi nghĩ tới hành động vừa rồi An Văn Quân có chút đỏ mặt, cô quả thật là muốn dùng mỹ nhân kế với Lý Dương, nhưng người làm việc này tuyệt đối không thể là cô mà là An Văn Bình. An Văn Bình nhỏ tuổi hơn Lý Dương, hai người lại co ham muốn giống nhau, nếu hai người thật sự có thể ở cùng một chổ thì sẽ rất có lợi cho An Thị.

Lần chợ đêm này kỳ thật chính là để tác hợp cho hai người, chợ đêm không phải mới tổ chức ở Nghiễm Châu lần đầu ,An Văn Quân đã vài lần theo An Văn Bình tới chợ đêm nên cô biết được cái chợ đêm thần bí này kỳ thật rất đơn giản, nó chỉ là một cuộc giao dịch văn vật ngầm mà thôi, chính vì vậy cô mới yên tâm dẫn Lý Dương theo.

Chợ đêm tuy rằng không quá nguy hiểm, nhưng mà tính đặc sắc và thần bí vẫn rất cao, dưới tình huống như vậy thì những người cùng đi rất nhanh sẽ có quan hệ tốt. An Văn Quân chính là lợi dụng đặc điểm này để tác hợp cho hai người, nhưng mà cô không nghĩ tới việc còn chưa bước vào thì cô đã dùng Lý Dương như một tấm ván đỡ đạn rồi.

An Văn Quân còn chưa kịp suy nghĩ xong thì đã tới lượt bọn họ kiểm tra, bọn họ dùng một dụng cụ kỳ quái quét qua người bọn họ một lần, khi không có phát hiện vấn đề gì liền cho bọn họ đi vào.

Khi vào bên trong, Lý Dương một phát hiện ra tuy bên ngoài ngôi nhà có bộ dáng rách nát thế nhưng bên trong lại rất sạch sẽ, đèn cũng rất sáng.

Một loạt những căn phòng này đều thông nhau, mỗi căn phòng đều có đặt một cái bàn, đây chính là bản dùng để đặt vật phẩm giao dịch, trước khi giao dịch thì có thể dùng nó để đặt thứ cần xem xét.

Bọn người Lý Dương tùy ý tìm vài chỗ ngồi xuống, hai tên bảo tiêu ngồi xuống bên cạnh hai chị em, trong đó có một tên bảo tiêu còn mang theo một cái thùng chứa trăm vạn tiền mặt.

Thiệu Ngọc Long ngồi cách bọn họ không xa, khi thấy bọn người Lý Dương vào hắn không ngờ còn phất tay chào hỏi An Văn Quân, việc này làm cho Lý Dương cảm thán không thôi, tên Thiệu Ngọc Long này da mặt thật dày.

Sau khi xung quanh đều có người ngồi thì thời gian đã hơn tám giờ ba mươi.

Lần chợ đêm này có không ít người, lần này bọn họ sẽ kiếm được không ít, hơn nữa còn có không ít người mới gia nhập, từ từ bọn họ sẽ biến thành khách quen, quy mô làm ăn của bọn họ sẽ không ngừng mở rộng.

Đến chín giờ, có vài người ôm một số thùng nhỏ đi vào, trong những cái thùng này chính là hàng hòa bán ra hôm nay, nếu không xác định hoàn toàn an toàn thì bọn họ sẽ không lấy những thứ này ra.

Một tên độc nhãn long hơn bốn mươi tuổi đi tới giữa phòng, trước tiên hắn cười cười nhìn mọi người, tuy cườ nhưng nhìn quả thật có chút khủng bố, nụ cười của hắn làm cho một số người không dám nhìn nên quay sang nơi khác.

-Hoan nghênh mọi người tới buổi đấu giá hôm nay, trước tiên tôi chúc mọi người may mắn, hôm nay sẽ có không ít đồ tốt, chúc các vị tìm thấy thứ mà mình vừa lòng

Độc nhãn long nói xong liền cho người mang cái thùng thứ nhất tới, rồi mở nắp thùng lấy vật phẩm đấu giá ra đặt trên bàn.

Đối với người tổ chức chợ đêm mà nói thì bọn họ sẽ không nói thẳng ra mà dùng từ tổ chức đấu giá để thay thế, có một ít người nói thẳng ra đây là đấu giá ngầm, nhưng tuyệt đối không có ai nói ra hai chữ chợ đêm. Cho nên vừa rồi Thiệu Ngọc Long kỳ thật đã phạm vào kiên ki của bọn họ, chỉ là tên công tử này từ trước tới ay đều làm việc mình thích nên căn bản không hể để ý tới việc này.

Cái thùng vừa mở ra thì Lý Dương đã có chút sửng sốt, thứ này không ngờ lại là một món đồ đồng, từ hình dáng cho thấy thứ này rất có thể là một cái lò có từ thời tam quốc.

Cái lò này mang theo hơi đất rất rõ ràng, có lẽ là văn vật vừa mới được khai thác, Lý Dương tính toán khoảng cách một chút, nơi hắn ngồi và cái lò cách nhau tám thước, có lò kia vừa vặn nằm trong phạm vi xem xét của năng lực đặc thù.

Lý Dương lặng lẽ sử dụng năng lực đặc thù, có lò nhanh chóng hiện ra trong đầu Lý Dương, bên ngoài cái lò có năm tầng màu đỏ chanh, dựa theo kinh nghiệm của Lý Dương thì cái lò này quả thật là cái ò có từ thời chiến quốc.

Cái lò để trên bàn được vài phút tên đọc nhãn long kia mới bắt đầu giới thiệu:

-Đây là Tam Túc Lô thời chiến quốc, vừa mới được khai quật gần đây, giá bắt đầu là ba vạn, người có hứng thú thì có thể lại gần quan sát

Độc nhãn long vừa dứt lời thì có ba bốn người đi tới, chợ đêm có không ít hàng tốt xuất hiện, nhưng không ai dám đảm bảo mọi thứ đều là hàng thật. Trên thực tế hàng năm chợ đêm bàn ra không ít hàng giả, có thể nhìn ra hay không phải xem tạo hóa của mọi người.

An Văn Bình không ngờ cũng đi qua cẩn thận nhìn cái lò, Lý Dương suy nghĩ một chút rồi cũng đi theo, cái lò này Lý Dương không có hứng thú, mùi đất của cái lò này quá đậm, khi nmang về sẽ gặp phiền toái.

Nhưng mà không mua không có nghĩa là không được xem, chợ đêm cũng là một cơ hội học tập không tệ, ít nhất thì cái lò trước mắt này chính là một cái lò thời chiến quốc, xem nhiều một chút cũng tốt.

Thấy An Văn Bình và Lý Dương đều đi ra ngoài nhìn, An Văn Quân cười cười, cô còn lén lút nhìn về phía Ngô Hiểu Lỵ còn đang do dự ở đằng kia.

Kỳ thật Ngô Hiểu Lỵ cũng muốn bước lên xem, chẳng qua là cô chưa từng tham gia chợ đêm nên không rành quy tắc của nó, đê bảo đảm nên cô ngồi yên tại chỗ mà không đi lên xem.

Vài phút sau, mọi người liền trở về chỗ củ, Lý Dương và An Văn Bình đều tự trở về chỗ cửa mình, quan sát cái lò đó ở khoảng cách gần làm cho Lý Dương học họi thêm không ít thứ, ít nhất thì Lý Dương cũng được nhìn thấy một cái lò thời chiến quốc.

-Ba vạn hai

Mọi người vừa trở về không lâu thì đã có người ra giá, những điểm đặc thù của cái lò này rất rõ ràng, hơn nữa nó còn có hơi đất rất đậm đặc, một ít đã bắt đầu động tâm rồi, món hàng như vậy mà có thể tẩy trắng thì bán qua tay lời mười lần không phải là không thể.

:73: :73: Mọi người vào đây (http://4vn/forum/showthread.php?79511--Goi-Cac-Manh-Thuong-Quan-ung-ho-tai-tro-Share-Truyen) ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào :99: :99:


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.