Tư Mã Lâm nhíu mày, Lý Dương cùng Thiệu Ngọc Cường nói chuyện hắn cũng hiểu được một chút nhưng không phải rất rõ lắm.
Lý Dương khẽ thở dài xoay người nói với Tư Mã Lâm rằng:
-Người này rất lợi hại, hiện tại phương diện đổ thạch này, là một người mà tôi thấy xuất sắc nhất.
-Tôi cũng có cảm giác này, nhưng mà cậu còn lợi hại hơn so với hắn. Hắn giải thạch đổ hỏng còn cậu lại đổ được, điều này chứng minh người còn mạnh hơn hắn một chút.
Tư Mã Lâm sớm đã có cảm giác này, trước kia nhìn thấy khối loại kiền thanh hắn đã cảm giác không thích hợp. Hiện giờ hắn nghĩ lại lúc đó mình hoài nghi cũng không phải không có đạo lý. Chỉ là làm hắn không nghĩ ra được chính là, Lý Dương không ngờ cũng có tay nghề lợi hại như vậy, thảo nào lúc nào cũng đổ thạch được, những người khác đều cho rằng Lý Dương hoàn toàn dựa vào vận khí.
-Tư Mã Lâm đại ca, anh xem trọng tôi rồi, thật sự mà nói tôi cũng không mạnh hơn hắn mấy.
Lý Dương cười khổ lắc đầu, người ta có thực lực thật sự, mà hắn dựa vào năng lực đặc thù đi, việc này hoàn toàn khác nhau. Bất luận người nào có năng lực đặc thù giống như hắn đều biến thành rất lợi hại cả.
-Cậu đừng có quá khiêm nhường, còn có, nói mau chuyện gì vừa xảy ra, ngươi không nói rõ ngày hôm nay tôi sẽ ăn không ngon, ngủ không yên.
Tư Mã Lâm cười to, lần thứ hai hỏi chuyện vừa rồi. Trịnh Khải Đạt cùng Vương Hạo Dân thậm chí cả Ngô Hiểu Ly cùng Lưu Cương cũng rất hiếu kỳ nhìn Lý Dương.
-Kỳ thực chuyện vừa rồi nhìn rất đơn giản, Thiệu Ngọc Cường trước đó phán đoán khối đổ thạch này rất có thể cho ra Phỉ Thúy phẩm chất cao. Cho nên mới tranh mua trước một bước, nhưng mà tính chất của đổ thạch mọi người đều biết, trước đó không có nắm chắc, không tới lúc cuối cùng thì không thể nói trước được gì.
Tất cả mọi người gật đầu, trên thực tế chính là như vậy, Lý Dương lại nói tiếp:
-Trước đó tôi cũng chỉ nhìn ra bên trong đổ thạch này rất có thể có Phỉ Thúy phẩm chất cao, nhưng không có lòng tin lớn như của hắn. Hắn sau khi mài ra Băng Chủng, tôi phát hiện ra là Băng Chủng không màu này có chút sai biệt. Cuối cùng lúc giải xong thì loại cảm giác này càng mãnh liệt hơn.
Phỉ Thúy cũng không nhất định phải có màu sắc, Phỉ Thúy giải ra cũng không có màu sắc. Chỉ cần là loại tốt, giá trị cũng như nhau, nếu như Phỉ Thúy không màu thì giá trị thấp hơn Phỉ Thúy có màu một chút.
Lý Dương liếc mắt nhìn mọi người lại nói:
-Mọi người ở đây hẳn là còn nhớ rõ, đây là một khối đổ thạch Bạch Diêm Sa Bì có mang theo Đái Kỳ, đồng thời còn có trứng muối, lúc đó tôi chợt nhớ ra một câu nói.
-Câu gì?
Trịnh Khải Đạt hỏi.
Lý Dương nhìn Trịnh Khải Đạt một chút chậm rãi nói rằng:
-Đái kỳ có trứng muối, nhất định có màu.
-Đái Kỳ có trứng muối, nhất định có màu.
Tất cả mọi người nghe thấy câu nói này chỉ mới là lần thứ hai mà thôi, vừa nãy Thiệu Ngọc Cường trước khi đi cũng nói một câu này. Đột nhiên, Tư Mã Lâm con mắt sáng ngời, hắn cẩn thận suy nghĩ lại chuyện gì đã xảy ra.
Chậm rãi, mọi người đều suy nghĩ cẩn thận lại, càng thêm bội phục cái nhìn của Lý Dương.
Đái Kỳ mang theo trứng muối, chắc chắn có màu. Đây là kiến thức của các loại mãng văn cao cấp, cũng không phải mọi người đều biết. Nhưng mà người biết, nhưng phán đoán ra cũng không có nhiều.
Mà lúc này, tất cả mọi người đoán rằng Lý Dương ngay từ đầu đã phát hiện ra cái đặc thù này rồi.
Nếu khối đổ thạch này có đặc thù như vật, thì bên trong khối đổ thạch nhất định phải có màu sắc. Lúc giải đổ thạch ra nhìn thấy Phỉ Thúy không màu, cái này rất trái với kiến thức được biết. Cho nên Lý Dương mới hoài nghi, đồng thời mua một đống phế liệu này, cuối cùng mới tìm được lam tinh linh ở bên trong.
Đạo lý này nói rất đơn giản, nhưng mà làm thì không dễ chút nào. Đầu tiên, phải có tài năng chuyên nghiệp mới có hoài nghi như vậy. Thứ hai, phải kiên định với lòng tin của mình mới dám làm như vậy, bằng không nếu ngươi tiếp tục giải khối đổ thạch không có gì ra, chỉ càng thêm mất mặt mà thôi.
Hơn nữa, cho dù là biết tới nó thì cũng không nhất định là nhớ lại ngay lúc đó được. Dù sao đặc điểm của đổ thạch có nhiều lắm. Đái Kỳ cùng trứng muối chỉ là một loại. Lúc mọi người thấy biến hóa của Phỉ Thúy loại băng kia chỉ sợ cũng không nghĩ nhiều tới được như vậy.
Thiệu Ngọc Cường biết rõ những đặc điểm này, nhưng trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường. Thật không ngờ, cuối cùng người chiếm tiện nghi lại là Lý Dương. Cũng bởi vì tài nghệ của Thiệu Ngọc Cường rất cao minh, cuối cùng thua Lý Dương một điểm, lập tức hiểu được chuyện gì xảy ra, cuối cùng mới chính thức rời đi.
-Được, Lý Dương, tôi thực sự không nghĩ tới, ngươi có năng lực đổ thạch siêu việt như vậy. Nếu như ngươi nguyện ý mà nói chức hội trưởng này tôi lập tức nhượng cho ngươi, tôi tin tưởng hiệp hội ngọc thạch Minh dương dưới sự dẫn dắt của ngươi sẽ ngày thêm huy hoàng.
Trương Vĩ không biết trở lại từ lúc nào, lớn tiếng tán thưởng một câu, Lý Dương vội vàng xua tay nói:
-Đừng, Trương tổng tôi cũng không có năng lực này, hội trưởng này cứ là ngài tự mình làm đi, giao cho tôi không được vài ngày liền tiêu tan hết.
Mọi người nhất thời cười ha ha, lão Lương cùng vài người bọn họ có chút đố kỵ nhìn Trương Vĩ. Biểu hiện của Lý Dương vượt quá tưởng tượng của mọi người, bọn họ đều hiểu được, trải qua một sự kiện này đã đủ chứng minh Lý Dương không phải liên tục thành công nhờ vào vận khí của mình. Có một cao thủ, lại còn là người trẻ tuổi như vậy, thời gian tới hiệp hội ngọc thạch Minh Dương ở trong tỉnh địa vị khẳng định sẽ tăng vọt.
-Lão Trương, cậu đừng dọa hắn, hội trưởng này chỉ có cậu mới có thể làm thôi.
Tư Mã Lâm cười khẽ nói với Trương Vĩ, Trương Vĩ cười ha ha, không nói gì cả. Lý Dương trên mặt lộ ra vài phần xấu hổ.
-Trương tổng, kỳ thực tôi đi mua hai khối phế liệu đó cũng chỉ là muốn thử xem suy đoán của mình có chuẩn xác không thôi. Lúc đó Phỉ Thúy có chứa màu sắc hay không tôi cũng không nắm chắc, càng không nghĩ tới lại ra lam tinh linh.
Lý Dương chậm rãi nói, tất cả đổ thạch tự nhiên hắn đã sớm nhìn thấy rõ ràng, loại cực phẩm lam Tinh Linh này cũng tràn đầy mê hoặc với hắn. Nếu là Trương Vĩ chân chính mua đổ thạch, Lý Dương sẽ giúp hắn giải ra, nhưng mà sau khi bị Thiệu Ngọc Cường lấy đi. Lý Dương cũng không cao thượng tới mức mang nó tặng cho Trương Vĩ, huống chi hắn cũng không có lý do đưa tặng nữa.
Những người khác đều nhìn về phía Trương Vĩ, bọn họ đối với lời nói của Lý Dương rất tán đồng.
-Không có việc gì, cái mệnh này của tôi, cho dù là đổ thạch bị tôi mua được rồi, tôi cũng không giải ra được mà, cuối cùng không biết lợi cho ai. Chỉ có thể nói, bảo bối này có duyên với lão đệ, ở trên tay ngươi thì còn hơn ở trên tay người khác nhiều, lần này ngươi giúp đỡ chúng tôi lấy lại mặt mũi. Trong ngực tiểu tử kia chắc cũng đang thưởng thức tư vị đây.
Trương Vĩ phất tay cười, Lý Dương chưa nói hắn đã biết trước trong bụng Lý Dương nghĩ gì rồi. Lý Dương vừa nói hắn cũng muốn mở, cho dù hắn mua được thì cũng là mang về. Nếu như chính hắn tự giải mà nói, khẳng định sẽ bỏ quên lại lam tinh linh ở bên trong. Nếu lợi cho người khác, còn không bằng cấp cho Lý Dương, chí ít vị trí quán quân của Minh Dương ngày hôm nay đã không chạy thoát được đi đâu rồi.
-Lý tiên sinh, tôi muốn hỏi một chút, khối Lam Tinh Linh này cậu dự định xử lý thế nào?
Lão Lương hội trưởng Nam Dương đi tới, hắn vừa hỏi, lập tức vài người dựng lỗ tôii lên, Phỉ Thúy cực phẩm như vậy còn hơn loại pha lê nhiều.
-Thật xin lỗi, Lương hội trưởng, tôi định lưu lại khối này.
Trầm mặc một hồi, Lý Dương chậm rãi trả lời, lão Lương nhẹ nhàng gật đầu. Câu trả lời này của Lý Dương trong dự liệu của hắn, cực phẩm ngọc thạch như vậy chỉ cần là người ham ngọc sẽ không ai chịu bán đi.
-Lưu lại không thành vấn đề, sau đó tặng người cũng được. Nhưng là không được bán đi, nếu thật sự cần phải bán ra mà nói, cậu tới tìm tôi. Tôi sẽ tổ chức hội đấu giá đơn độc cho cậu, đảm bảo sẽ không thấp hơn giá ở chợ.
Lão Lương dặn dò hắn một câu, điện thoại đột nhiên kêu lên. Bạn hắn đang tra cái thân phận của Thiệu Ngọc Cường, phỏng chừng lúc này đã có kết quả rồi đi.
Lão Lương đi tới bên cạnh nghe điện thoái, sau năm phút, sắc mặt lão Lương thật không tốt chậm rãi trở về.
Trương Vĩ đi lên trước hỏi thăm, trong miệng lão Lương, Lý Dương rốt cuộc cũng biết được thân phận của Thiệu Ngọc Cường.
Thiệu Ngọc Cường, xuất thân là Thiệu Thị gia tộc ở Quảng Châu.
Thiệu Thị gia tộc là ông chủ của Thiệu Thị tập đoàn. Thiệu Thị tập đoàn tài sản hơn trăm ức, nghiệp vụ chủ yếu là kinh doanh châu báu, trong quốc nội ngoại trừ An Thị châu báu ra là tập đoàn châu báu đứng thứ 3.
Ngoại trừ châu báu, Thiệu Thị tập đoàn còn chen chân vào kinh doanh giải trí và ẩm thực. Mặt khác nghe nhói Thiệu Thị tập đoàn ở Myanmar đầu tư hai mỏ ngọc Phỉ Thúy. Quái vật lớn như vậy, những ông chủ nhỏ này căn bản không thể so sánh được. Ngay cả mấy vị phú hào của hiệp hội ngọc thạch có liên thủ lại cũng không vượt quá được Thiệu Thị gia tộc.
Thiệu Ngọc Cường, chính là con cháu dòng chính của Thiệu Thị gia tộc. Từ khi tốt nghiệp cấp ba đã chạy tới Myanmar cùng Vân Nam. Một mặt hắn tự học chương trình đại học, vừa học tri thức về Phỉ Thúy. Hai năm trước mới chính thức trở về, sau đó chinh phục rất nhiều chuyên gia đổ thạch. Năm ngoái được Trung Bảo Hiệp tiếp nhận, đồng thời trở thành một quản lý bên trong hiệp hội ngọc thạch.
Nhưng lại có tin đồn, Thiệu Ngọc Cường là đệ tử quan môn của Phỉ Thúy Vương Vân Nam. Năng lực trong phương diện đổ thạch là chân truyền của Phỉ Thúy Vương, rất lợi hại.
Nghe lão Lương giới thiệu xong tất cả mọi người hai mặt nhìn nhau. Thiệu Ngọc Cường địa vị còn hơn xa tưởng tượng của mọi người. Thật không ngờ được trên người thanh niên này có nhiều hào quang tới như vậy.
Cũng khó trách người này lợi hại, không ngờ có quan hệ với Phỉ Thúy Vương.
-Bối cảnh của hắn lợi hại, nhưng mọi người cũng không phải lo lắng lắm. Nơi này là Hà Nam cũng không phải Quảng Đông, Thiệu Thị tập đoàn có mạnh tới mức nào cũng không xen tới chúng tôi. Hắn nếu tiếp tục náo loạn nữa tôi sẽ đuổi hắn ra ngoài.
Lão Lương nói một câu làm mọi người yên lặng gật đầu. Lão Lương nói rất êm tôii, cũng tin tưởng lão Lương có thể làm được. Chuyện trước không có biện pháp truy cứu rồi, Trương Vĩ chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt, nuốt vào trong bụng mà thôi.
Nhưng mà cũng may Thiệu Ngọc Cường kia không chiếm được chút lợi này. Mất đi mấy chục vạn, nhưng là cái tốt nhất lại rơi vào tay Lý Dương, coi như cũng làm cho mọi người hài lòng rồi.
Buổi chiều, Lý Dương quay về quảng trường, tìm được ngân hàng trước tiên gửi Lam Tinh Linh ở đó. Đồng thời ủy thác vận chuyển tới Minh Dương, hắn tới Minh Dương mới cầm sau, người biết Lam tinh linh nhiều lắm, đây cũng là dự phòng vạn nhất.
Tới buổi tối, ngày hôm nay nội bỉ cùng ngoại bỉ cũng không có bất luận gì đặc biệt, quán quân rơi vào trong tay Minh Dương. Hiện tại điểm tích phân của Minh Dương đã đứng đầu tiên, còn nhiều hơn nhiều so với mấy nhà từ vị trí số 2 tới số 10. Từ điểm này mà nhìn, Minh Dương có thể ổn thỏa ở vị trí trước 3 rồi, thậm chí có thể là số 1.
Vì thế, mọi người ở Minh Dương đang cười không ngậm được miệng lại, tất cả đi cùng nhau ai cũng thẳng lưng ưỡn ngực. Hoạt động nhiều như vậy, đây mới chính la lần đầu tiên Minh Dương đạt được thành tích tốt như vậy.
Trải qua một ngày, Lý Dương cũng mệt mỏi không ít, ngày mai còn có hoạt động khác. Vài ngày còn lại Lý Dương không định tiếp tục đổ thạch, nhưng mà hắn sẽ muốn một đám đổ thạch tốt cầm về, có thời gian thì tự mình đi giải cũng được.
-Lý lão đệ?
Lý Dương vừa lúc quay về phòng không lâu thì Trịnh Khải Đạt cùng Tư Mã Lâm chạy tới bên cạnh hắn. Trịnh Khải Đạt trên mặt còn mang theo dáng cười thần bí.
:73: :73: Mọi người vào đây (http://4vn/forum/showthread.php?79511--Goi-Cac-Manh-Thuong-Quan-ung-ho-tai-tro-Share-Truyen) ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào :99: :99: