Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ

Chương 307: Chương 307: Hội giao lưu






-Rốt cục cũngvề đến nhà

Đưa xe vào trong gara, Lý Dương lập tức nhảy xuống xe, mọi thứ trước mắt hắn lúc này tạo cho hắn một cảm giác thân thiện.

Đặc biệt là đống nguyên thạch trước mặt càng làm cho Lý Dương hưng phấn. Những thứ này đều là nguyên thạch mua về từ đại hội giao dịch ở Bình Châu, trong đó có không ít Phỉ Thúy tốt, chỉ cần giải hết số nguyên thạch này cũng đủ để Lý Dương mua thêm hai món cùng giá với nguyên Thanh Hoa.

Lý Dương vừa lòng đánh giá đống nguyên thạch trước mặt, Lưu Cương thì chạy sang một bên gọi điện thoại.

Một lát sau Lưu Cương lại chạy tới rồi nói với Lý Dương:

-Lý ca, Hà lão gọi chúng ta qua, những thứ này để một lát nữa tôi tìm người tới thu dọn, chúng ta qua chỗ Hà lão đi .

-Tốt, chúng ta qua nhà Hà lão sẵn tiện ăn cơm luôn

Lý Dương lập tức gật đầu, hắn cũng muốn sớm đi gặp Hà lão, lần này hắn đi HongKong là giúp việc cho Hà lão, việc đã làm xong nên hắn cũng muốn đi gặp Hà lão báo cáo và tranh công một tý.

Vào sân, Lý Dương trực tiếp đi tới phòng khách, hiện giờ Lý Dương vào nhà Hà lão giống như là vào nhà của mình vậy.

Hà lão lúc này đang ngồi trên ghê sô pha, trước mặt ông đang để hai cái bình gốm, đây chính là cái bình Nguyên Thanh Hoa và cái khạp thời Vạn Lịch

-Hà lão, cháu đã trở về

Lý Dương nhanh chóng bước tơi, Hà lão ngồi thẳng người mỉm cười nhìn Lý Dương, trong mắt tràn ngập yêu thương.

-Hắc hắc, Hà lão, ông cho cháu đi mua một món đồ cổ về, kết quả là cháu mang về hai món, thế nào, có lợi hại không?

Lý Dương ngồi xuống bên cạnh Hà lão một cách tự nhiên trên mặt còn đầy đắc ý. Cái khạp Vạn Lịch này không phải dễ dàng có thể lấy được, nếu không phải Lý Dương có được năng lực đặc biệt mà người khác không có chỉ sợ cũng hắn cũng sẽ như đám người Mao lão bỏ qua thứ này.

-Không tồi, rất không tệ

Hà lão cười gật gật đầu, nụ cười trên mặt càng ngày càng đậm cho thấy Hà lão đang rất hài lòng.

-Cái khạp Vạn Lịch này cháu biết lai lịch của nó không?

Hà lão lại hỏi một câu.

-Cháu biết, đây là một trong những món đồ gốm cuối cùng thời Vạn Lịch, nhưng lại là một trong những món đồ gốm xuất hiện vấn đề, trước mắt có rất ít mặt hàng này còn tồn tại, toàn bộ thế giới cộng thêm cái này thì chỉ có 3 món mà thôi

Hà lão yên lặng vuốt cằm, cười nói:

-Không tồi, cháu nói rất đúng, đúng là trước khi phát hiện cái khạp này thì trên thế giới chỉ có hai món, hai món này là một đôi bình hoa, một thì hiện đang nằm trong viện bảo tàng Anh, cái còn lại thì đang nằm ở viện bảo tàng Cố Cung

-Hai món còn lại là một đôi, hơn nữa còn đang nằm trong bảo tàng?

Lý Dương trừng to mắt, trước đó tuy hắn biết trên thế giới này còn hay món như thế nhưng hắn cũng không biết là chúng là một đôi.

Một đôi đồ sứ và một món đồ sứ có chênh lệch rất lớn, đặc biệt là những món đồ sứ lớn, có thể bào tồn đầy đủ tới hiện nay quả thật không phải là chuyện dễ. Thứ này nếu không phải được cất giữ torng viện bảo tàng mà được lưu thông ở chợ thì gia của nó tuyệt đối là trên trời, giá của chúng còn mắt hơn cái bình Nguyên Thanh Hoa của Lý Dương nhiều.

-Cái ở viện bảo tàng Cố Cung là do Hoàng Đức hiến cho, cháu lần này tới HongKong hẵn lả đã gặp được ông ta

Hà lão cười khẽ, Lý Dương lại ngẩn ngơ, hắn không ngờ Hoàng lão ở Hongkong lại từng có một món đồ cổ như thế, khó trách ông chỉ cần liếc mắt là nhận ra lai lịch của cái khạp.

-Hà lão, ông nói cho cháu biết không phải là có chuyện gì đó chứ?"

Lý Dương đột nhiên hỏi, hắn biết rõ tính tình của Hà lão, hắn cũng biết hà lão sẽ không vô duyên vô cớ hỏi, nếu đã nói khẳng định là ông có dụng ý.

-Quả thật có chút việc, cháu chắc là biết viện trưởng viện bảo tàng Cố Cung, ông ta gọi điện thoại tới nói muốn nhìn một chút số đồ sứ này

Hà lão cười khẽ gật đầu, sắc mặt của Lý Dương cứng đờ, hắn cảnh giác nhìn Hà lão, nói :

-Hà lão, ngài biết là cháu rất nghèo hơn nữa cũng mới chơi đồ cổ được một thời gian ngắn, tổng cộng chỉ có vài món sưu tầm, cháu không có ý định quyên ra ngoài đâu đó

-Tiểu tử cháu còn nói nghèo? Hơn nữa có ai bảo cháu quyên ra đâu?

Hà lão lập tức cười to một tiếng rồi lắc lắc đầu:

-Thứ này là do cháu quang minh chình đại mua được, xử lý như thế nào đều là chuyện của cháu, không ai có thể bắt buộc cháu cả

-Vậy là tốt rồi, ông không nói rõ ràng, cháu còn nghĩ ông muốn chau quyên cho viện bảo tàng nữa chứ

Lý Dương thở ra một hơi, Hà lão trước tiên nói về lai lịch của hai món đồ sứ rồi lại nói có người quyên tặng cho viện bảo tàng, Lý Dương không nghĩ tới việc này mới là lạ.

Hà lão lắc đầu, còn nói thêm:

-Nếu là ông thì ông cũng không đồng ý đem tất cả đưa vào viện bảo tàng, tuy thật sự sẽ có nhiều người có cơ hội học tập, nhưng mà sẽ mất đi ý nghĩa lưu thông. Lâu dài mà nói thì đây là hành vi mất nhiều hơn được, viện bảo tàng chỉ là nơi cất giữ những đại biểu của nền văn hóa cổ chứ không phải cái gì cũng cất giữ

Lý Dương trừng to mắt, cẩn thận hỏi:

-Hà lão, ngài thật sự nghĩ như vậy sao?

Trong những tiền bối thế hệ trước người có ý nghĩ như Hà lão rất ít, phần lớn đều khng6 muốn đem chúng thành hàng hóa để lưu thông, Hà lão có thể nói ra việc này làm cho Lý Dương rất ngoài ý muốn.

-Cháu nghĩ ông lừa cháu sao?

Hà lão trừng mắt rồi cười nói:

-Đây là ý nghĩ của ông nhưng không có nghĩa cũng là ý của người khác, còn nữa, lão Hoàng đến đây lần này là để phát hai tấm thiệp mời, ông không có thời gian đi nhưng cháu thì nên đi một chút

Hà lão lấy ra hai tấm thiệp mời rồi đưa cho Lý Dương một cái.

Hai tấm thiệp mời này được làm rất tinh xảo, Lý Dương nghi ngờ mở tấm thiệp ra, ngay lập tức thấy được tên mình bên trong, đây đúng là thiệp mời của hắn.

-Hội giao lưu văn hóa cổ Trung Quốc?

Lý Dương nghi hoặc ngẩng đầu lên, thiệp mời mời hắn đi tham gia hội giao lưu văn hóa cổ Trung Quốc ở Bắc Kinh vào tháng 8, cái tên này Lý Dương lần đầu tiên nghe được nhưng từ cái tên thì hắn cũng biết nó có liên quan rất lớn tới đồ cổ.

-Hội giao lưu này kỳ thật là một lần tụ hội của giới đồ cổ, trước kia cũng có, nhưng không có thời gian cố định, cũng không tên gì, vài năm trước chuyển vào chính quy hóa nên mới có cái tên này

Hà lão từ từ giải thích rồi nói thêm:

-Mỗi lần tổ chức người tham gia không quá một trăm người, những người này đều là người sưu tầm nổi tiếng hoặc là người có danh tiếng trong giới đồ cổ, người không có trình độ nhất định thì không thể tham gia, cháu có thể nhận được một tấm thiệp chứng minh mọi người đã đồng ý trình độ của cháu

Hà lão giải thích như vậy Lý Dương cuối cùng cũng hiểu được, cái hội giao lưu này chính là một lần tụ hội lớn của giới đồ cổ.

Hà lão nhẹ nhàng lắc lắc đầu, cũng chỉ có người mới tiếp xúc với đồ cổ không lâu như Lý Dương mới không biết ý nghĩa của hội giao lưu này.

Từ ảnh hưởng mà nói đâ là lần giao lưu lớn nhất của giới đồ cổ trong nước, mỗi lần như vậy cũng chỉ có một trăm thiệp mời, rất nhiều chuyên gia đồ cổ muốn tìm một tấm thiệp như vậy mà không được đó.

Người có được thiệp mời trên cơ bản đều là người có lực ảnh hưởng rất lớn, những người này không phải là chuyên gia nổi danh của viện bảo tàng thì là thành viên của hiệp hội sưu tầm đồ cổ, hoặc là những chuyên gia đỉnh cấp của những nhà bán đấu giá.

Minh Dương chỉ có Lưu Tuyết Tùng may mắn tham gia một lần, sau đó cũng không được mời thêm lần nào nữa, Lý Dương có thể tấm thiệp mời này có thể nói là rất may mắn. Nếu không phải hắn ở giới cổ ngọc có tiềm lực và thiên phú phi thường thì cho dù hắn là học trò của Hà lão thì cũng không được mời.

Nếu là những người khác khi thu nhận được thiệp mời này chỉ sợ là đã hét to lên rồi, chỉ có Lý Dương người mà không hiểu gì mới có thể tùy ý như vậy. Bất quá nói đi thì phải nói lại, người có thể tham gia hội giao lưu này có ai không phải là người đã thành danh nhiều năm, cái loại mới vào nghề như Lý Dương mà được mời thì quả thật là trước giờ chưa từng có.

Nghe qua Hà lão giải thích, Lý Dương hoàn toàn hiểu rõ hội giao lưu này, sau khi biết được đại hội này sẽ tập trung phần lớn chuyên gia đỉnh cấp trong nước lại Lý Dương lập tức có hứng thú với hội giao lưu này.

-Hà lão, lần hội nghị này cháu sẽ tham gia, sao ông lại không đi vậy?

Hà lão vừa mới giải thích xong Lý Dương lập tức kích động nói, có thể cùng những chuyên gia nổi tiếng nhất trong nước ở cùng một chỗ không chỉ có thể giúp cho Lý Dương quen được thêm nhiều lão tiền bối mà còn có thể tăng thêm nhiều kiến thức.

-Ông còn việc khác nên lần này không đi, nhưng mà nếu cháu muốn đi thì phải mang theo một món đồ tốt, mỗi lần trao đổi mọi người đều mang theo một hai món đồ tốt tới để cho người khác tiến hành tham khảo, nếu có người cần thì cũng có thể trao đổi, hàng năm đều có rất nhiều người trao đổi bảo bối với nhau

Lý Dương lại sửng sốt, vội vàng hỏi:

-Mang theo đồ, không phải là ông bảo cháu mang theo cái khạp này đó chứ?

Hà lão cười lắc đầu, nói:

-Mang cái gì là do cháu quyết định, nhưng mà ý của Hoàng viện trưởng là co cháu mang theo cái khạp này theo, dù sao thì thứ như vậy trong nước rất là hiếm, nó tuyệt đối mà món đồ tốt nhất trong đợt giao lưu này, nó cũng có thể dùng để tăng lực ảnh hưởng của cháu lên

-Hoàng viện trưởng yêu cầu? Hoàng viện trưởng nhìn chằm chằm cái khạp này, không phải là có ý đồ gì đó chứ?

Lý Dương nghi ngờ hỏi một câu, theo từ khi Hà lão và Hoàng viện trưởng nhắc tới cái khạp này thì hắn đã cảm thấy có cái gì đó không đúng, hiện tại loại cảm giác này càng rõ ràng.

-Ha ha, cháu suy nghĩ quá nhiều rồi, không muốn mang cái khạp này theo cũng được, nhưng cháu nhất định phải mang một món xứng đáng là bảo bối theo, cháu là chuyên gia trẻ tuổi nhất torng hội nghị lần này, ông đoán là người chú ý tới cháu không ít đâu

Hà lão cười to một tiếng rồi dùng sức lắc đầu, Lý Dương nghi ngờ liếc mắt nhìn Hà lão một cái, gãi gãi đầu, lại nhìn cái khạp rồi cười khổ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.