Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ

Chương 743: Chương 743: Không thật, không giả






Cô gái ngồi cạnh khán đài, từ từ đưa bình thiên cầu khoảng hai mươi centi-mét lên.

Màu hồng lục của cái bình hiện lên rất đẹp, trên mặt bình có hai lão hòa thượng, một hòa thượng cầm hoa, hòa thượng kia thì cầm cái hộp tròn, xung quanh hai người họ còn có năm con dơi đen.

Nhìn thấy cái bình này, Lý Dương lập tức ngồi thẳng người.

Ban giám khảo của chương trình không giống những chương trình khác, đặc điểm lớn nhất đó là sự giải trí, mấy ngày này bất luận là mừng thọ Hà lão gia, hay là đính hôn thì Lý Dương đều cảm thấy rất mệt, chương trình này đã làm hắn có thể thoải mái chút.

Và Hợp Nhị Tiên là một đôi thần tiên như truyền thuyết trong nhân gian, tượng trưng cho hạnh phúc và hôn nhân, có rất nhiều người đã nghe qua câu chuyện của họ, cái văn hoa của đồ sứ này rất phù hợp với chủ đề ngày hôm nay.

Trong truyền thuyết của đời Đường có hai huynh đệ, một tên là Hàn Sơn, một tên là Thập Đắc, quan hệ của hai người rất tốt, chơi với nhau từ nhỏ đến lớn, kết quả là sau khi lớn lên, hai người đều thích một cô gái, nhưng đáng tiếc là hai người đều không nói cho đối phương biết, chỉ chôn dấu trong lòng.

Dùng góc độ thời hiện đại mà nói, đó là một vở kịch thường gặp, cũng như là tình yêu tay ba, có thể thấy tổ tiên của chúng ta đã sớm có thể nghĩ đến câu chuyện như vậy rồi.

Hai người bạn tốt đều thích một cô gái, nhất định phải có một người ra đi, câu chuyện này cũng không ngoại lệ, sau đó Thập Đắc may mắn hơn, đi trước một bước nên được cùng với cô gái đó thành vợ chồng, Hàn Sơn sau khi biết được, hẳn là sẽ không thể chịu đựng nổi kết cục này, cuối cùng cũng vào chùa làm hòa thượng.

Sau khi thành thân, Thập Đắc làm thế nào cũng không tìm được người anh em tốt, đi thăm hỏi khắp nơi, sau đó cũng biết ra được sự thật.

Thập Đắc biết được sự thật, cảm thấy vô cùng hối hận, liền đi tìm Hàn Sơn, trên đường đi tới một ngôi chùa, hắn ngắt một đóa hoa làm quà.

Đến ngôi chùa, Hàn Sơn gặp lại người anh em tốt, cảm thấy rất vui, bê lên một mâm cỗ, mời Thập Đắc ăn cơm, sau khi Thập Đắc ăn xong, cùng với người anh em tốt xuất gia làm hòa thượng.

Sau đó người ta rất cảm động tình cảm anh em của bọn họ liền được gọi là Hợp Nhị Tiên hoặc là Hợp Nhị Thánh. Đó là vì người xưa không biết chữ, không biết họ tên gì nên lấy âm đọc của hai tên một loài hoa và một hộp cơm để đặt tên cho họ.

Đó là Hợp Nhị Tiên trong đó có một điển cố, ngoài điển cố đó còn có rất nhiều những điển cố khác nữa, những câu chuyện truyền thuyết của Trung Quốc, đặc biệt là những câu chuyện thần thoại thường là thế này, một người có rất nhiều những câu chuyện khác nhau, đó cũng là một đặc điểm văn học Trung Quốc.

- Ba nhà chuyên gia, ba vị khách quý, mời lên đằng trước nhìn kĩ xem.

Vương Cương buông tay ra, bảo bối hiện ra, các chuyên gia làm giám định và các khách quý đến xem sẽ tiến hành suy đoán, lúc Vương Cương mời khách, ánh mắt vẫn liên tục nhìn Lý Dương, trên mặt vẫn còn cười tủm tỉm.

Lại gì đây, Vương Cương còn giống như Phật Di Lặc.

Cái bình Thiên Cầu này đúng là giả, tất nhiên là không thể qua nổi mắt của Vương Cương, Vương Cương cũng không giấu được Lý Dương, những bức họa được sao chép ngày hôm nay, Lý Dương sẽ chắc chắn lấy đi một bức.

Ba vị khách quý, ba nhà chuyên gia, đều đứng xung quanh cái bình, quan sát tỉ mỉ.

Trương Hải Dương và Lưu Tĩnh không chỉ nhìn cái bình mà còn chú ý quan sát thái độ của ba vị chuyên gia, muốn có một vài thông tin từ bọn họ, thế nhưng các nhà chuyên gia đã tham gia rất nhiều lần chương trình thế này rồi, sớm đã không dễ lộ ra sắc mặt của họ.

Cuối cùng lúc rời khỏi, Trương Ngọc Lan cũng nhìn Lý Dương với ánh mắt nghi ngờ, cuối cùng cũng chậm rãi lắc đầu.

Cô ta lắc đầu, làm Trương Hải Dương và Lưu Thanh đều sáng mắt lên, dường như lộ ra một điều gì đó, căn bản là không biết Trương Ngọc Lan lắc đầu không có bất kì quan hệ gì cả với bảo bối kia cả.

- Đồ vật đã xem rồi, các quý khách hãy cùng với những người khán giả ở đằng sau của chúng ta bàn bạc một chút, trao đổi một xong thì tập hợp ý kiến và cùng nhau đoán xem.

Vương Cương cười ha ha ngồi xuống vị trí của mình, trên truyền hình chỉ có thảo luận vài phút, giống như lúc thu phải tiêu tốn mất vài phút, tốt nhất là để cho hắn nghỉ ngơi một lát.

- Lý Dương, vật này không phải là thật, tin tôi đi, không sai đâu.

- Mình cảm thấy có những hoa văn như thế, hình như là thật!

- Màu sắc tươi sáng, bó tay thôi!

Lý Dương quay đầu lại, người đằng sau nói líu rít không ngừng, nói thật cũng có, cũng không ít người nói là giả, có những khán giả rõ ràng chỉ hiểu biết được một chút, không ngừng nói quan điểm của mình cho Lý Dương, hi vọng Lý Dương sẽ nghe và lấy ý kiến của họ.

- Anh Lý, anh thử nói một câu, đồ vật này là thật hay là giả

Vương Yến rất hiếu kì với câu hỏi đó, cô ta ngồi gần với vị trí của Vương Giai Giai, gần quan được ban lộc mà, cô hỏi vậy, Lý Dương liền nhìn về phía cô.

Lý Dương cười ha hả nói:

- Thật thật, giả giả, tôi bây giờ cũng khó nói, một lát nữa là biết ngay thôi.

- Những lời nói mong đợi thì không nói!

Vương Yến bĩu môi, thể hiện sự không hài lòng với câu trả lời của Lý Dương.

Thảo luận một hồi, ngay cả Lý Quân Sơn và Lý Thành đều hỏi Lý Dương, đồ vật này rốt cuộc là thật hay giả, Lý Dương chỉ cười gật đầu hoặc lắc đầu, cũng không nói là thật hay là giả.

Hắn đã sớm nhìn ra có vấn đề trong đó, thế nhưng nói ra sớm thì chương trình này còn có gì là ý nghĩa nữa. Lý Dương không muốn phá vỡ không khí của chương trình.

Vài phút sau Vương Cương lại một lần nữa đi tới.

- Trước khi hỏi mọi người, tôi muốn hỏi nhà sưu tầm nhỏ, xem cháu nghĩ thế nào!

Vương Cương cười, đi tới bên cạnh Lý Dương, điều này nhà đạo diễn đã sắp xếp rồi, nhà sưu tầm ở chương trình kì này xuất hiện khá tốt, phối hợp rất ăn ý, có thể một lần nữa tăng thêm sự thu hút cho chương trình của chúng ta.

- Thuận Thuận, cháu thấy thích đồ gốm của nhà chị ấy không?

Vương Cương bộ dạng cười tủm tỉm làm cho Vương Yến có cảm giác bực tức, cả ngày chỉ nghĩ đến bố mẹ mình, Vương Yến cũng coi như là có một mình.

- Không đẹp, đồ giả!

Thuận Thuận to tiếng nói, mọi người xung quanh đều sửng sốt, nhất thời cười lên.

Hoàng Tiểu Linh vội vàng nói:

- Người bạn à, bạn nhìn màu sắc tươi sáng của cái bình này đi, hình thức lại xinh đẹp nữa, làm sao có thể nói là không đẹp được chứ?

- Màu đen ở mặt trên không đẹp.

Ánh mắt của Thuận Thuận, mặc dù đứng ở xa, nhưng cũng có thể nhìn thấy hoa văn trên bình.

- Đen tuyền?

Tất cả mọi người đều quay đầu nhìn vào cái bình, lập tức tất cả mọi người đều hiểu, Thuận Thuận nói đó là con dơi ở trên mặt bình, quan niệm thẩm mĩ của trẻ con và những người khác không giống nhau, con dơi trong văn học có ý nghĩa may mắn, đại diện cho sự may mắn, năm con dơi trên bình này là năm điều may mắn sẽ đến mỗi nhà, điều này Thuận Thuận không hiểu rõ.

Hoàng Tiểu Linh cười, định giải thích vài câu liền không nói nữa.

Lý Dương có chút động lòng, vẫy tay về phía sau, Vương Cương ngạc nhiên nhìn hắn, lập tức cũng giật mình.

Vương Cương quay đầu lai:

- Người bạn, bạn có muốn nghe ý kiến của chú không?

-Có ạ.

Âm thanh của Thuận Thuận lần này rất vang dội.

Vương Cương lại nói:

- Như thế này, Lý Dương, anh hãy để những nhà sưu tầm nhỏ của chúng ta đứng lên trước, để cháu ta làm một vị khách vô cùng đặc biệt của chúng ta ngày hôm nay, một lát nữa hai người sẽ cùng nhau đoán được không?

Đứng bên cạnh đạo diễn Dương vẻ mặt đang cười, với chiêu thức ấy của Vương Cương không phải là ý của hắn, lại thêm một vị khách đặc biệt nữa, lại là một vị khách như vậy, nếu như xuất hiện lời nói nào ngoài ý muốn thì chương trình này sẽ nguy mất, những người phụ tránh cũng gánh không nổi trọng trách này.

Điều này không giống như lúc trước Thuận Thuận đứng trước công chúng nói, nói không hay rồi xảy ra chuyện gì, kì sau sẽ trực tiếp cắt bỏ luôn, để cho hắn và các vị khách ngồi cùng nhau, tất cả đều không có cách nào, chỉ là trọng lục.

Đạo diến Dương liền nghĩ là sẽ dừng lại, phó đạo diễn bên cạnh y lôi kéo y:

- Thử xem, có thể sẽ thành công, tôi muốn đứa trẻ này cùng với vị khách này cùng lên!

Lời của phó đạo diễn đã nhắc nhở đạo diễn Dương, đứa trẻ này chính xác là cùng Lý Dương đến, mà đều là Đàm tổng dẫn đến, nhìn bộ dạng của họ khá quen, những lời nói không nên chắc chắn sẽ không xuất hiện.

Đạo diễn Dương gật đầu, không nói nữa, không để tâm trạng hắn quyết định chủ ý được, một khi xuất hiện việc ngoài ý muốn thì sẽ dừng ngay, làm sao có thể hủy hoại tiết mục trong kì này được.

Lý Dương, ý kiến của nhà sưu tầm này là giả, anh nghĩ thế nào?

Thuận Thuận như nắm được thế của Lý Dương, rất vui mừng, thân mình vững vàng không nhúc nhích.

Lý Dương suy nghĩ rồi nói:

- Giáo sư Vương Cương, tôi xin hỏi người đến giám định một câu hỏi được không?

- Không thành vấn đề, cứ tự nhiên hỏi!

Vương Cương hất tay.

- Chị Hoàng, tôi nhớ là chị vừa nói rồi, đó là cái bình màu hồng của thời Gia Khánh, đúng không?

- Đúng, tuy là cái bình, nhưng cũng rất là đẹp, nếu như cái bình trong cung, báo giá thì chắc là không thể thấp được, Lý Dương, anh cũng là đồng hương của tôi, nhất định phải ủng hộ tôi.

Lưỡi của cô này thật ngọt, nói như vậy mọi người đều cười ồ lên.

Vương Cương cười nói:

- Lý Dương, mọi người đều là đồng hương, nên ủng hộ, không ủng hộ là không nể mặt, đúng không? Tôi nghĩ anh nên ủng hộ vị đồng hương này thôi!

Lý Dương nhìn ánh mắt khinh bỉ lại nhẹ nhàng của Vương Cương, đồ vật này hẳn nhìn có vấn đề rồi, Vương Cương lại cố ý chỉ đạo hắn, để hắn đồng ý với đồng hương, không phải là cố ý làm khó hắn sao.

- Nhà sưu tầm, cháu cũng đồng ý với chị đi chứ, những con dơi này cũng đẹp lắm chứ!

Hoàng Tiểu Linh lại nói với Thuận Thuận một câu, kết luận là Thuận Thuận vẫn lắc đầu, làm mọi người đều cười lên.

Lý Dương nhìn cháu trai, giật mình cười nói:

- Nếu đã là đồng hương thì chắc là đồng ý, tôi cho rằng là thật…

Lý Dương còn chưa nói xong, Vương Cương liền quát to một tiếng:

- Lý Dương cho là thật..

- Đợi lát, giáo sư Vương, anh để tôi nói hết hãng, tôi cho là thật, thế nhưng còn một vị khách nữa, bé cho rằng là giả, vậy thì tổng hợp hai ý kiến lại, chúng tôi lựa chọn là không thật cũng không giả!

- Không thật không giả?

Mọi người xung quanh đều ngây ra một chút, đồ vật này là thật thì là thật, giả thì là giả, không thật không giả cũng còn chưa nói.

Vương Cương lúc đó cũng ngạc nhiên cũng có phần bái phục, hắn có ý dẫn đường cho Lý Dương nói sự thật, điều này đã tạo một vấn đề khó cho Lý Dương, không ngờ Lý Dương dùng đứa trẻ để giải quyết vấn đề này rồi.

- Không thật cũng không giả, tôi hiểu rồi, ý kiến của anh là đồ vật này không phải là giả, nhưng không đúng thế hệ, không phải là của Gia Khánh đúng không?

- Đúng, chế phẩm cuối đời Thanh hoặc Dân Quốc!

Lý Dương mạnh mẽ gật đầu, cái bình thiên cầu này với cái bình của thời Gia Khánh thật có một sự khác biệt nhất định, Lý Dương không dùng khả năng đặc biệt cũng có thể nhìn ra vấn đề bên trong, là một chế phẩm cuối đời Thanh.

Sau lời đáp lại của Vương Cương, Lý Dương lặng lẽ bắt đầu phát ra khả năng đặc biệt của mình, một đường thẳng tắp hướng về phía bình thiên cầu ở trên sân khấu, trên mặt bình có có hai tầng sáng mầu vàng nhạt, điều này làm Lý Dương gật đầu vừa lòng.

- Ý kiến của Lý Dương và nhà sưu tầm đó là không thật cũng không giả, đó là đồ chế phẩm cuối thời nhà Thanh. Trương Hải Dương, ý kiến của anh là gì?

Vương Cương từ từ để Lý Dương sang một bên, phơi bày ra sự thật, những người sau lưng ba vị khách quý cươi ha hả, không thật cũng không giả, cách nói này thật là mới mẻ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.