- Lý Dương, anh nói chính là thời Xuân Thu, chuyện danh gia Khổng Chu giấu kiếm Hàm Quang trong kiếm Thừa Ảnh.
Lý Dương liền gật đầu:
- Đúng, chính là chuyện này!
Đang nói, Lý Dương cầm cây kiếm đặt lên bàn.
Lúc này Lý Dương kéo thanh kiếm đó vào bên trong, hai chữ cổ thừa ảnh cũng trở lại hình thái ban đầu, Lý Dương không nói, trực tiếp ấn lên chữ “ảnh” trên đó.
Nhất hồi sinh, nhị hồi thục.
Tốc độ của Lý Dương lần này rõ ràng nhanh hơn lúc nãy không ít, lực ấn trên đầu ngón tay cũng càng thích hợp hơn.
Đám người Hoàng lão, Tống Học Dân, đang vây quanh Lý Dương, bọn Lý Xám bị đẩy qua một bên, Lý Xán và Chu Văn nhìn nhau, cùng lắc đầu.
Cũng may trước đây bọn họ đã xem qua quá trình này, là quá trình đầu tiên, lần này cũng không có gì hối tiếc.
Không tới mười phút, chữ “ảnh” hoàn toàn bị lật ngược lại, lần này Lý Dương tiết kiệm phân nữa thời gian so với lần trước, Lý Dương có cảm giác, nếu làm lần sau, sẽ tiếc kiệm thêm một chút thời gian so với lần trước.
Các vị chuyên gia xung quanh đều mở trừng mắt, tâm trạng của bọn họ không khác gì với bọn người Lý Xán.
Khoa trương nhất chính là Bạch Minh, lúc này Bạch Minh vẫn đang há hốc mồm nhìn Lý Dương.
Trên mặt Hoàng lão, Chu lão tỏ ra kích động, bọn họ đều biết về câu chuyện truyền thuyết của kiếm Hàm Quang và kiếm Thừa Ảnh, mà động tác của Lý Dương trước mặt, và miêu tả trong truyền thuyết thật là cực kỳ giống nhau.
Điều này đã nói rõ, câu chuyện truyền thuyết đó là thật, mà bảo bối lần này Lý Dương thu hoạch được, không chỉ là một thanh kiếm Thừa Ảnh.
- Rắc, rắc!
Lý Dương buông lỏng tay, chuôi kiếm một lần nữa văng ra, Lý Dương cẩn thận, chậm rãi rút ra một thanh kiếm màu bạc, còn bảo các chuyên gia xung quanh tránh ra xa một chút.
Dưới ánh sáng chói rực, rút ra một thanh kiếm có ảnh nhưng lại vô hình.
- Nhanh, nhanh, tắt đèn.
Hoàng Lão hét to, Triệu Vĩnh bên cạnh lập tức khóa cửa và tắt cái đèn lớn, trong phòng liền tối âm lại, thanh kiếm rút ra từ kiếm Thừa Ảnh từ từ hiện ra hình dạng thật của nó.
- Tương truyền, danh gia Khổng Chu giữ kiếm cũng chỉ có nghe danh Hàm Quang chứ chưa thấy qua Hàm Quang, sau khi có được kiếm Thừa Ảnh mới cơ hội này, hắn ấn nhẹ lên chữ “ảnh”, dùng lực ấn cũng không có phản ứng, liền ấn nhẹ từ từ.
Âm thanh của Chu lão vừa cất lên, lão nhìn chằm chằm vào Lý Dương đang từ từ rất thanh kiếm ra, lòng tràn đầy cảm thán.
Ngẩng đầu nhìn mọi người xung quanh, Chu lão tiếp nói:
- Vừa rút ra, chỉ nghe thấy một tiếng rắc, thanh kiếm phân thành hai nữa, từ bên trong hiện ra một chuôi kiếm ngắn nhỏ. Khổng Chu chầm chậm rút ra thanh kiếm ở bên trong, có thể cảm nhận được thân kiếm đang từ từ được rút ra, nhưng lại không nhìn thấy thanh kiếm, thế là Khổng Chu dùng tay chạm vào, một giọt máu lập tức rơi xuất đất, ông ấy chỉ để tay nhẹ lên, thì đã bị thương rồi.
Giọng Chu lão nói không cao, nhưng lúc này không ai nói chuyện, ai nấy đều nghe rất rõ.
Lý Dương không nói gì, câu chuyện là Chu lão nói hắn cũng đã từng đọc qua trên sách cổ, đây là truyền tuyết loan sinh của hai thanh kiếm Hàm Quang và Thừa Ảnh, tương truyền, hai thanh kiếm này là hai anh em song sinh.
Ngoại trừ hai thanh kiếm cùng ở một chỗ ra, hai thanh kiếm này còn có dấu hiệu đặc biệt là ẩn thân, đây cũng là lý do bọn chúng trở thành anh em song sinh, không phải hình dạng của hai thanh kiếm này giống nhau.
Bọn người Lâm Bá Văn, Lý Xán, Chu Văn nghe tới đây, toàn thân chịu không nổi rùng mình một cái.
Mấy người vẫn đang nhìn nhau, gia danh Khổng Chu giấu kiếm cũng quá lớn, dùng tay chạm vào thanh kiếm, mấy người lại nhìn qua cái bàn trà, đầu ngón tay của Khổng Chu cũng có thể bị thương như vậy.
Chu Lão dừng lại một chút, rồi tiếp túc nói:
- Sau đó, Khổng Chu đem thanh kiếm này tới chỗ tối mới nhìn thấy rõ, một khi ánh sáng chiếu vào thân kiếm, sẽ không nhìn thấy thân kiếm, về điểm này giống với kiếm Thừa Ảnh, sau khi nhìn thấy rõ, ông ta vận công vun kiếm ra xa, chỉ cảm nhận được chuôi kiếm chấn động kịch liệt, một âm thanh lớn vang lên, bức tường bên bên ngoài lại bị mũi kiếm chém thủng, thanh kiếm này chính là kiếm Hàm Quang.
Nói đến đây, Chu lão không nói nữa, lẳng lặng nhìn mọi người.
Câu chuyện truyền thuyết này cũng chỉ có như vậy, truyền thuyết có chút khoa trương phóng đại, thậm chí khí kiếm đánh thủng xuyên tường cũng không có thật, Lý Dương cũng không thấy thanh kiếm này có năng lực như vậy.
Nếu kiếm Hàm Quang lợi hại như vậy, vậy nó phải lợi hại hơn kiếm Trạm Lô.
Tuy nhiên ở nhiều chỗ khác cũng giống như vậy, ngoại trừ cái nút có chữ “ảnh” không rút ra được, mà chỉ chạm vào ra, cả câu chuyện truyền thuyết đều trùng hợp với thanh kiếm trước mắt, đây cũng là nguyên nhân Lý Dương tin rằng đây chính là kiếm Hàm Quang.
- Kiếm này, chính là kiếm Hàm Quang!
Lão Hoàng thở dài nặng nề, mọi người lại nhìn sang lão, Tống Học Dân và Liễu lão cùng cảm thán một cái, cuối cùng lão Liễu chậm rãi nói:
- Chữ khắc trên thanh kiếm này, chính là hai chữ Hàm Quang, truyền thuyết Loan Sinh là thật, kiếm Hàm Quang cũng thật, Lý Dương lần này lại lời to.
Đối với khen ngợi của lão Liễu, mọi người đều rất đồng ý, vốn cược thắng một thanh kiếm, lại được hai thanh kiếm, tất cả đều là thần khí, quả thật là hiếm thấy.
Lý Dương lần này may mắn, không khục không được.
Liễu Tuấn chen lại, đột nhiên hỏi:
- Ông nội, trên này rõ ràng chỉ có một chữ, sao ông nói là hai chữ?
- Ta bảo mày xem cuốn “Chu Thương Cổ Văn Điển” mày xem xong chưa?
Liễu Tuấn có chút ngạc nhiên, lại có chút xấu hổ, nhỏ giọng nói:
- Nhìn có một chút, chữ ở trên mặt quả thực khó hiểu, không thể nhìn thấy được.
- Bảo mày học nhiều mày không học, lúc này còn hỏi chuyện ngu ngốc này à!
Liễu Tuấn hừ lạnh một tiếng, “Thương Chu Cổ Điển Văn” là một quyển sách trong cố cung, quyển sách này Liễu Tuấn không thể mang về nhà, nhưng lại có thể vào cố cung học, chuyện này ít nhiêu có chút quy định, nhưng là vì người trẻ tuổi vào, mọi người chỉ liếc mắt nhìn một cái.
- Tiểu Tuấn, đây quả thật là hai chữ, đây là loại chữ cổ, gọi là thể Hợp Triệt, hai chữ nhìn tựa như một, kỳ thực không phải như vậy, hai chữ này chính là hai chữ hàm quang, cậu không cảm thấy, nếu đây là một chữ, cũng có điểm phức tạp lắm sao?
Tống Học Dân cười ha hả giải thích, mấy ngày nay bọn họ đều ở cùng nhau, các chuyên gia đều có ẩn tượng tốt về học thức của Lý Xán và Liễu Tuấn, đây cũng là y đang giải thích cho Liễu Tuấn hiểu.
- Cảm ơn Tống lão, tôi hiểu rồi.
Liễu Tuấn gật đầu, lại nhìn Liễu lão ái ngại nói:
- Ông nội, trở về con nhất định sẽ đọc hết quyển sách này.
Có câu nói của Hoàng lão, còn có chứng minh của Liễu lão và Tống Học Dân, thanh kiếm này có khả năng chính là liếm Hàm Quang, chứng minh lời nói của Lý Dương là không sai.
Trong lúc Lý Dương đang vui mừng, cũng có chút ái ngại, quyển sách mà lão Liễu nói, hắn đã xem qua rồi, nhưng hắn định sau khi quay về sẽ xem thêm một chút, hắn ra vào cố cung tiện hơn.
Nhưng cái này cũng chứng minh, trình độ cơ bản lúc này của hắn so với các bậc tiền bối còn kém rất xa, cần phải học tập nhiều.
Hoàng Lão đột nhiên nặng nề thở dài, lớn tiếng nói:
- Bây giờ, cuối cùng ta cũng rõ truyền thuyết đó là như thế nào rồi, thì ra là vậy.
Mấy chuyên gia đều xoay đầu nhìn lão, có chút khó hiểu, không rõ Hoàng lão nói là chuyện gì, sao lại có liên quan đến một truyền thuyết khác nữa?
Hoàng Lão lại cười một cái, tiếp tục nói:
- Các người đã quên truyền thuyết về Khổng Chu múa kiếm chưa?
Khổng Chu múa kiếm?
Các chuyên gia xung quanh đều mở tròn mắt, rất nhiều chuyên gia chợt nhớ lại, nhìn Hoàng lão khâm phục.
Lúc này, Lý Dương cũng hiểu rõ ý của Hoàng lão.
Khổng Chu múa kiếm, là một truyền thuyết về kiếm Thừa Ảnh, truyền thuyết này và kiếm Thừa Ảnh có cùng một lượt, có thể nói là một câu chuyện có tình tiết.
Tương truyền, Khổng Chu có một lần ở vệ quốc múa kiếm bên hàng cây thông, múa chính là Thừa Ảnh, lúc đó cũng vừa chạng vạng tối, người xung quanh chỉ có thể nhìn thấy chuôi kiếm mà không nhìn thấy thân kiếm, nhưng thật ra trên bức tường có bóng của thanh kiếm.
Nhưng bóng của kiếm chỉ tồn tại một lúc, dưới bóng đêm nó lại biến mất, lúc này, Khổng Chu đang múa kiếm Thừa Ảnh, đánh ra một vòng hình cung lớn, đột nhiên vun kiếm vào một gốc cây tùng cổ thụ cao ngất trời.
Lúc đó xung quanh có không ít người, mọi người đều nghe thấy một tiếng “sạt” chỉ thấy thân cây hơi rung nhẹ, nhưng lại không có chuyện gì xảy ra.
Nhưng sau đó không lâu, cây cổ tùng nay bị một cơn gió nam thổi nhẹ qua liền ngã ầm xuống, đường vân tuổi của gốc cây to bằng phẳng rộng rãi, chứng tỏ cây này đã sống rất lâu đời.
Câu chuyện này, lưu truyền rất lâu, rất nhiều người đều cảm thấy rất mâu thuẫn, không làm sao tin được.
Trước đây kiếm Thừa Ảnh có tên là kiếm Ưu Nhã, nghe đồn giết không chết người, một thanh cổ kiếm giết không chết người, sao có thể chặt đứt một cây cổ tùng, đây quả thật là một chuyện nực cười, kiếm mà chém được cây cổ tùng, lại chém người không chết, là chuyện càng không thể nào.
Nhưng có Hàm Quang lại không giống như vậy, kiếm Thừa Ảnh quả thật chém người không đứt, nhưng kiếm Hàm Quang sắc bén dị thường, cái bàn trà đó đã là một bằng chứng.
Nhất định là Khổng Chu đã lén giấu kiếm Hàm Quang vào trong đó, mới có thể chặt đứt cây cổ tùng, vì là trong bóng tối, hai thanh kiếm lại có thể ẩn vào nhau, người ta cho rằng kiếm chặt cây cổ tùng chính là kiếm Thừa Ảnh, mới có một câu chuyện truyền thuyết lưu truyền cho đến ngày nay.
Đây cũng xảy ra chuyện mâu thuẫn không hợp lý của kiếm Thừa Ảnh, làm cho người sau cảm thấy khó hiểu.
Mãi cho đến ngày hơm nay, kiếm Hàm Quang lại xuất thế một lần nữa, mọi người mới nghĩ rõ điều này, về tính chân thật của câu chuyện có phải vậy không, ai cũng không biết, muốn biết phải quay về hai ngàn năm trước hỏi Khổng Chu.
Nhưng đây là một giải thích vô cùng hợp lý, ít nhất làm cho chuyện này không mâu thuẫn, chỉ là sự tồn tại của kiếm Hàm Quang lúc đó nhất định là không có truyền ra ngoài.
Sau khi Hoàng lão nói mấy chữ Khổng Chu múa kiếm, mọi người lập tức đã hiểu, danh khí của kiếm Thừa Ảnh còn lớn hơn nhiều so với kiếm Hàm Quang, những câu chuyện này hầu như chỉ có mấy chuyên gia biết.
Tuy mọi người biết, nhưng chuyện kiếm Hàm Quang bị giấu trong đó khi được Hoàng lão nhắc tới mới chợt nhớ ra, cho nên mới khâm phục Hoàng lão như vậy, ý của Hoàng lão rất tế mật, lúc này mới có thể nhớ ra nhiều như vậy.
-Trong kiếm Thừa Ảnh còn có Hàm Quang, Tam Tỉnh Thái nhất định là không biết bí mật này, bằng không sẽ không đem hai thanh kiếm này hợp thành một thanh để đánh cược với cậu Lý, nói không chừng y không biết kiếm Hàm Quang lợi hại như vậy, sẽ không mang ra cược!
Bạch Minh nói một câu, tất cả mọi người đều gật đầu đồng ý, hai món thần khí này xem như là một cái để đánh cược, bất cứ ai cũng sẽ không làm ra chuyện như vậy, đủ để chứng minh trước đây Tam Tỉnh Thái quả thật không biết về bí bật này.