Sau ba ngày, Lý Dương thuận lợi xuất hiện, trước khi đi, đại diện của hiệp hội ngọc thạch đều đã tới. Người khác tới Nam Dương tham gia hoạt động của chỉ thuận tiện đi du lịch ngắm cảnh ở Nam Dương vài hôm mà thôi. Nhưng mấy ngày nay vô cùng náo nhiệt, lượng người tới quảng trường văn hòa ngày một đông hơn.
Lưu Cương, Ngô Hiểu Lỵ đều ở bên cạnh Lý Dương, vốn Tư Mã Lâm cũng muốn chờ Lý Dương cùng nhau trở về, nhưng mà hôm qua Trịnh Khải Đạt đã gọi điện thoại báo chuyện của công ty bán đấu giá cần có hắn đứng ra làm một vài việc. Tư Mã Lâm không thể làm khác được đành phải về sớm một ngày.
-Lý Dương, hơn sáu nghìn vạn của anh chuẩn bị xài thế nào đây?
Trên xe, Ngô Hiểu Lỵ đột nhiên hỏi Lý Dương một câu, lúc hỏi Ngô Hiểu Lỵ cũng rất trầm mặc.
Hơn 6000 vạn, đây là con số mà Ngô Hiểu Lỵ biết đến, Lý Dương bán Thủy Tinh Chủng được 5170 vạn, Băng Chủng hắn giải ra lúc cuối cùng bán được hơn 800 vạn, còn có loại kim ti buổi sáng giải ra cũng bán được hơn 200 vạn nữa, hơn nữa còn vài loại phỉ thúy khác. Lý Dương tổng cộng có hơn 6000 vạn, một con số mà Ngô Hiểu Lỵ không dám tưởng tượng tới.
-Xài thế nào à? Nếu là trước đây thì quả thực tôi không biết, chính tôi còn không nghĩ sẽ có khoản tiền lớn như vậy. Thế nhưng hiện tại, hơn 6000 vạn này xài đúng là rất vui, thoáng cái đã hết rồi.
Lý Dương rất cảm khái nói rằng, hắn cùng Tư Mã Lâm cùng Trịnh Khải Đạt hùng vốn mở công ty bán đấu giá cũng không nói cho Ngô Hiểu Ly. Lúc này Ngô Hiểu Lỵ còn không biết Lý Dương đang chuẩn bị đầu tư vào việc buôn bán rồi.
-Thoáng cái sẽ không còn?
Ngô Hiểu Lỵ nghi hoặc nhìn Lý Dương.
Lý Dương gật đầu, cảm thán nói:
-Đúng vậy, có một vụ làm ăn không tồi, có thể đầu tư được, chí ít cần phải có 6700 vạn.
Từ từ, Lý Dương đã nói ra ý định cùng dự định của mình cho Ngô Hiểu Ly, lần này trở về, Lý Dương cũng chuẩn bị cơ hội từ chức. Sau đó kêu Trương Ưng cho Ngô Hiểu Lỵ làm cái chức trợ lý này. Còn có đổ thạch, Lý Dương cũng dự định giải ra toàn bộ, một phần bán cho Trương Ưng, một phần giữ lại.
-Lý Dương, anh muốn đi công ty bán đấu giá, tôi cũng đi.
-Cô cũng đi? Vậy không được, cô cũng đi thì An Thị làm sao bây giờ?
Lý Dương bỗng nhiên sửng sốt, vội vàng lắc đầu.
-An Thị không có hai chúng tôi vẫn làm việc bình thường, chúng ta chỉ tiến vào An Thị có nửa năm, hơn nữa anh đi, tôi cũng không muốn ở lại.
Ngô Hiểu Lỵ cúi đầu nói thêm:
-Tôi trên phương diện cổ ngọc tuy không bằng anh, nhưng những phương diện khác anh không nhất định sẽ hơn được tôi. Bản lĩnh của ông ngoại tôi, tôi học được cũng không ít, đảm bảo trở thành công nhân tinh anh của công ty đấu giá của các anh.
Lý Dương quay đầu lại liếc mắt nhìn Ngô Hiểu Lỵ, những lời này của Ngô Hiểu Lỵ quả thực làm cho hắn có chút động tâm.
Năng lực của Ngô Hiểu Lỵ Lý Dương rất coi trọng, tuyệt đối là nhất lưu, Ngô Hiểu Lỵ trên phương diện đồ cổ quả thực có chút bản lĩnh, có thể so sánh với chuyên gia được rồi. Còn có, Ngô Hiểu Lỵ thế nhưng là sinh viên tốt nghiệp đại học Thanh Hoa, lớn lên lại xinh đẹp, người như vậy đi đâu cũng có người muốn cướp lấy.
Nhưng mà vừa nghĩ tới mình đi rồi lại còn bắt cóc theo cả người có năng lực xuất chúng như Ngô Hiểu Lỵ đi, Trương Ưng còn không biết sẽ nghĩ gì.
Nghĩ vậy Lý Dương lắc đầu nói:
-Chuyện này nói sau đi, chờ khi công ty bán đấu giá khai trương đã quyết định cũng không muộn. Hiện giờ cô yên tâm mà làm ở An Thị đi.
-Anh mà đi tôi sẽ đi, anh không đi tôi sẽ ở lại.
Ngô Hiểu Lỵ lắc đầu, Lý Dương nhất thời cảm thấy đau đầu, ngẫm lại chính mình nên tạm thời ổn định chuyện của Ngô Hiểu Lỵ đã, sau này rồi tính.
Hai giờ chiều mới trở lại được Minh Dương, lúc này hắn đã đi xa chừng nửa tháng rồi. Lý Dương ngẫm lại, trước đây mình cũng chưa bao giờ rời xa nhà lâu tới như vậy.
Về đến nhà, Lý Dương lập tức bị Lưu Cương đưa vào trong nghỉ ngơi. Nhiệt độ cơ thể hắn đã bình thường, thế nhưng thân thể còn rất suy yếu, bác sĩ dặn phải nghỉ ngơi nhiều, uống nhiều nước.
Nhìn ngôi biệt thự lạnh như băng, Lý Dương cảm thán lần nữa. Hắn vừa trải qua bao nhiêu ngày ở nơi náo nhiệt toàn người là người, nhìn lại ngôi biệt thự không bóng người của mình cảm giác có chút không được tự nhiên. Xa hoa thì xa hoa đấy, nhưng vẫn thiếu con người đi, Lý Dương dự định vô luận thế nào cũng phải bảo ba mẹ tới đây ở một thời gian mới được.
Vừa vài nhà, Lưu Cương đã chạy tới biệt thự Hà lão không biết làm cái gì, ngẫm lại trách nhiệm chủ yếu của Lưu Cương vẫn là trông nhà cho Hà lão, Lý Dương cũng không hỏi tới.
Ngồi trên ghế một lúc cảm giác buồn chán làm cho Lý Dương nhấc chân đi lên thư phòng tầng hai xem sách, hắn muốn đi xem món đồ rửa bút Nhữ Diêu như thế nào rồi.
Đồ rửa bút Nhữ Diêu này vẫn còn đang lẳng lặng nằm trong cái bệ của Tương Quân Quán. Lý Dương rất hiếu kỳ đối với lại lịch của món đồ rửa bút cùng Tương Quân quán này. Sau này có cơ hội nhất định phải hỏi Hà lão một chút. Hà lão có tri thức cao thâm uyên bác, nói không chừng biết được lai lịch cùng quan hệ của hai kiện đồ vật này thì sao.
Đồ rửa bút hiện đang ở trong lọ, Lý Dương chỉ có thể nhìn bằng năng lực đặc thù của mình mà thôi. Lúc hắn vừa mới phát động năng lực đặc thù, thì đột nhiên ngơ ngác đứng một chỗ, kinh ngạc nhìn hai bàn tay mình.
Lúc phát động năng lực đặc thù Lý Dương cảm giác được bàn tay có chút không thích hợp. Lý Dương vừa nhìn xuống xem có chuyện gì xảy ra thì lập tức ngây dại rồi, nguyên bản hai cánh tay cùng với đường hắc tuyến kia không biết từ lúc nào đã nhiều hơn mấy đường xoa tuyến rồi.
Những đường xoa tuyến này là đi từ lòng bàn tay sau đó phân ra, trung tâm của từng lòng bàn tay đều có năm đường xoa tuyến, chỉ là phân ra thì so với hắc tuyến nó nhỏ hơn một chút, còn rất ngắn, chỉ đi tới sát biên giới lòng bàn tay thì hết.
Biến hóa như vậy làm cho Lý Dương thật sự không thể ngờ, Lý Dương vội vàng dùng năng lực đặc thù quan sát, xem nó có biến hóa gì không. Nhưng mà xem qua mọi chi tiết, Lý Dương cũng không phát hiện ra được năng lực đặc thù có cải biến gì cả.
Muốn nói cải biến, cũng chỉ là đường hắc tuyến này, nhiều hơn mấy được hắc xoa tuyến khó hiểu.
Lý Dương đột nhiên nhớ tới vài khỏa kim cương, vội vàng đi tới dưới lầu tìm kiếm. Lúc dọn nhà Lý Dương nhớ kỹ đang mang kim cương về. Sau khi lục tung một lúc, Lý Dương rốt cuộc cũng tìm được toàn bộ tám viên kim cương trở lại.
Đặt kim cương lên lòng bàn tay, cái hiện tượng kỳ dị hấp thu kim cương cũng không thấy xuất hiện. Lý Dương thất vọng lắc đầu, trước tiên thu kim cương lại, về phần mấy nhánh nhiều hơn kia, Lý Dương cũng không hiểu lắm, chỉ có thể bỏ qua, chuyện này cũng không thể nói được với người khác.
Bị như thế, Lý Dương cũng không còn tâm tình quay lên tầng trên, ngược lại đi tới ngồi lên ghế sô pha tiếp tục coi mấy quyển sách của Hà lão. Mấy ngày nay đi Nam Dương không có xem qua thư tịch rồi, nếu bị Hà lão biết khẳng định sẽ bị mắng đây.
Còn có, sau khi trải qua chuyện của Lý Xán ở trong cái thôn trang nhỏ kia, Lý Dương cảm giác được tầm quan trọng của tri thức, Lý Dương có thể nhìn ra được niên đại thực sự của món đồ cổ. Nhưng nếu không có tri thức học được ở chỗ Hà lão, hắn tuyệt đối không thể lừa được tên kia.
Lại nói tiếp, phân chia thời kỳ trong cổ vật là trọng yếu, nhưng cũng cần có tri thức chuyên nghiệp thích ứng, không phải món đồ cổ nào càng lâu càng tốt.
Trở về ngày hôm sau, Lý Dương cảm thấy thân thể đã khôi phục lại không ít, tinh thần còn hơn hai ngày qua nhiều.
Công việc buôn bán của An Thị châu báu gần đây không tồi chút nào, hoạt động ở Nam Dương không ảnh hưởng tới An Thị. Lý Dương lúc chạy tới công ty đã có không ít khách hàng chọn đồ trang sức bên trong rồi.
Bảo an thấy Lý Dương từ xa tới sửng sốt một chút rồi bước lên trước chào hỏi. Lý Dương làm trợ lý mà còn muốn tự do hơn bọn họ, muốn tới thì tới muốn đi thì đi.
Ngô Hiểu Lỵ ở tầng một nhìn thấy Lý Dương cũng sửng sốt một chút, Lý Dương cũng phát hiện ra Ngô Hiểu Lỵ hôm nay cũng không có đi làm. Ngày hôm qua đã nói như thế với Ngô Hiểu Lỵ rồi thế sao hôm nay còn không có đi làm.
Lắc đầu, Lý Dương đi lên trên tầng hai, dự định nói chuyện từ chức sớm với Trương Ưng, cũng để cho hắn chuẩn bị tâm lý trước.
-Lý Dương, cậu cuối cùng cũng trở về rồi, nhanh, vào nhanh.
Vừa đi tới tầng hai, trên đỉnh đầu Lý Dương đã truyền tới tiếng của Trương Ưng. Trương Ưng đầu tiên cả kinh, sau đó vô cùng vui vẻ, cũng không đi ra ngoài, lôi Lý Dương trở lại phòng làm việc của mình.
-Hay cho Lý Dương cậu, ẩn dấu thâm sâu như vậy, cực phẩm Lam Tinh Linh có mang theo không, nhanh lấy ra cho tôi xem nào.
Trương Ưng kéo Lý Dương tới ghế sô pha hứng thú kêu lên, Lý Dương cười khổ lắc đầu nói rằng:
-Cực phẩm Lam Tinh Linh còn để ở ngân hàng chưa lấy về, tôi vừa mới đi về mà.
-Lấy ra nhất định phải cho tôi xem, Lam Tinh Linh tôi còn chưa bao giờ nhìn thấy qua.
Trương Ưng gật đầu, rồi phá lên cười:
-Lý Dương, cậu lần này làm cho An Thị giật hết cả mình rồi. Mấy ngày nay, ngay cả chủ tịch cũng kinh động, cố ý tự mình gọi điện hỏi người đổ thạch ở Nam Dương có phải là cậu hay không. Lý Dương, sợ rằng không quá vài ngày nữa ngươi sẽ được điều tới tổng bộ à.
Trương Ưng nói những lời này làm cho trong lòng hắn cũng khá đắng cay. Hắn khổ cực dốc sức làm việc nhiều năm tổng bộ vẫn chưa triệu hồi hắn về. Lý Dương mới gia nhập công ty được nửa năm, lại do chính mình đề bạt, vậy mà đã lên tới tổng bộ nhanh như vậy rồi.
-Gọi tới tổng bộ!
Lý Dương ngây ngẩn cả người.
Trương Ưng còn nói thêm:
-Đúng vậy, tổng bộ biết Lý Dương cậu đổ thạch ở Nam Dương xong, có ý định muốn mời người tới tổng bộ làm chuyên gia đảm nhiệm đổ thạch. Lý Dương tôi nói với ngươi, đãi ngộ của chuyên gia đổ thạch ở tổng bộ công ty là cực kỳ tốt nha. Đổ được trích phần trăm, đổ khóa tất cả là công ty chịu hết, còn có rất nhiều tiền thưởng phúc lợi.
Lý Dương lắc đầu cười khổ, đi tổng bộ hắn không làm được, Tư Mã Lâm cùng Trịnh Khải Đạt cũng sẽ không đồng ý hắn tiếp tục làm việc ở An Thị.
Trương Ưng hình như nghĩ tới cái gì, vội vàng hỏi:
-Được rồi nghe nói lần này cậu còn đổ ra Thủy Tinh Chủng? Thiệt hay giả?
-Là thật, nhưng mà đã bán đấu giá nó rồi.
Lý Dương gật đầu.
-Bán, tôi biết cái quy định của hiệp hội ngọc thạch các cậu, cậu bán được bao nhiêu?
Trương Ưng gật đầu nói.
-5000 vạn, còn có chuyện đang muốn nói với ngài, quản lý Trương.
Lý Dương ngẩng đầu lên nhìn thoáng quá Trương Ưng đang đờ người ra, cười khổ một tiếng, tiếp tục nói rằng:
-Sợ rằng tôi không thể đi tổng bộ được, lần này bán được 5000 vạn, hơn nữa còn một ít tiền khác, tôi cùng Tư Mã Lâm với Trịnh Khải Đạt chuẩn bị mở một công ty bán đấu giá. Hiện giờ đã bắt tay vào làm công việc chuẩn bị rồi, tôi tin tưởng không bao lâu nữa sẽ khai trương.
Lý Dương buông tay than nhẹ:
-Cho nên, tôi cũng không thể làm việc tiếp ở An Thị được.
Trương Ưng lẳng lặng nhìn Lý Dương, đột nhiên cúi đầu suy nghĩ.
-Tôi hiểu rồi, cậu muốn làm ông chủ, kỳ thực tôi cũng biết sẽ có ngày như vậy.
Trương Ưng cười khổ một tiếng, hắn mới thật là bị Lý Dương làm cho chấn động à.
Kỳ thực Trương Ưng cũng hiểu rõ, Lý Dương ngày càng phát triển hơn, châu báu An Thị chỉ là ngôi miếu nhỏ không thể giữ chân Lý Dương được. Trương Ưng nguyên tưởng Lý Dương sẽ đi tổng bộ đào tạo sâu hơn vài năm, sau đó mới có cơ hội tốt để phát triển. Nhưng thật không thể nghĩ tới Lý Dương lại chưa cần đi tổng bộ đã có được tiền cảnh tốt đẹp rồi.
:73: :73: Mọi người vào đây (http://4vn/forum/showthread.php?79511--Goi-Cac-Manh-Thuong-Quan-ung-ho-tai-tro-Share-Truyen) ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào :99: :99: