Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ

Chương 439: Chương 439: Lý Xán và Liễu Tuấn






Lý Xán còn thuận lợi hơn bọn hắn nhiều, Vương Đức Phong Vương lão nhìn thiệp mời liền lập tức đồng ý, tỏ vẻ nhất định sẽ tham gia lễ khánh thành công ty của bọn họ.

Tiếp Lý Xán, mấy người lập tức quay về Trịnh Châu, trên xe, Lý Dương chậm rãi kể chuyện đã xảy ra cho Lý Xán, nhất là chuyện vòng ngọc san hô đặc biệt mà Liễu Tuấn bất ngờ phát hiện ra.

Về sự lựa chọn của Liễu Tuấn, có thể nói Lý Dương phi thường vừa lòng. Liễu Tuấn có thiên phú, lại có danh sư, bản chất hắn cũng không tệ, nếu có thể ở lại công ty Lợi Đạt bọn họ, tương lai cho dù Lý Dương không để ý tới chuyện công ty thì cũng có người tiếp nhận.

Quay lại công ty, Lý Xán và Liễu Tuấn đều bận bận rộn rộn, chuyến này ra ngoài cuối cùng không lãng phí thời gian và sức lực, bất kể là Lý Xán hay Liễu Tuấn đều có thu hoạch rất lớn.

Nhìn thấy chuỗi vòng ngọc san hô kia, Trịnh Khải Đạt cũng cao hứng cười ha hả. Mấy hạng mục phụ linh tinh như vòng ngọc hoặc phật châu kiểu này chính là phần còn thiếu trước mắt của bọn họ. Máy thứ này bình thường rất nhiều, nhưng tinh phẩm lại ít, đồ tốt đều là chỉ có thể gặp chứ không thể cầu.

Vòng ngọc san hô đỏ này chính là tinh phẩm, có thể tưởng tượng được, khi bán đấu giá khẳng định sẽ có rất nhiều người cạnh tranh. Cuối cùng nhất định có thể định ra được một cái giá vừa lòng.

Hàn huyên qua loa với Trình Khải Đạt một hồi, Lý Dương liền rời công ty.

Buổi tối, Lý Dương không liên lạc với bọn Lý Xán, mà cùng Vương Giai Giai ở trong thế giới của hai người. Lý Xán và Liễu Tuấn cũng không có thời gian ra ngoài, ngày mai đã là ngày họp, bọn họ cũng như Trình Khải Đạt đều bị tăng ca tới khuya mới về.

Sáng sớm hôm sau, Lý Dương hăng hái tỉnh táo cùng Lưu Cương tới công ty, trên mặt Lưu Cương vẫn là nét cười nhàn nhạt. Người đang yêu thì lúc nào cũng thừa tinh thần. Câu đó không có sai. Nhìn bộ dáng hiện tại của Lý Dương sẽ biết.

Hôm nay tinh thần của mọi người trong công ty hiển nhiên đều rất khá, những người đứng đầu đều bắt đầu chuẩn bị cho buổi họp hôm nay, các công nhân bình thường đều ra sức làm thật tốt công việc của mình. Lễ khai trương và buổi bán đấu giá khai trương đã tới sát lắm rồi, mỗi công nhân đều toàn tâm toàn ý, hy vọng sẽ làm thật tốt trong buổi bán đấu giá có ý nghĩa lớn này.

Phòng họp của công ty bán đấu giá Lợi Đạt rất giống các công ty khác, một bán bàn tròn cực lớn, ở giữa có ba cái ghế dựa, đó là chỗ ba vị đổng sự để lại.

Vị trí đầu tiên bên phải là Chu Lỗi, hiện giờ Chu Lỗi là Phó tổng của Công ty, quản chuyện không ít, xem như đứng đầu dưới ba vị đổng sự rồi.

Vị trí đầu tiên bên trái là Lý Xán, sau đó là Liễu Tuấn và rất nhiều chuyên gia. Nhìn vào vị trí cũng có thể thấy được địa vị trước mắt của Lý Xán ở công ty.

Tất cả lãnh đạo đều mang theo tài liệu và bút ký vào trong phòng họp, nhỏ giọng nói chuyện bàn luận không ngừng. Trên mặt mỗi người đều có một tia hưng phấn. Ai cũng biết buổi đấu giá khai trương này được chuẩn bị cực kỳ cẩn thận, còn có thể sẽ đ chia làm hai phần, trước mắt các vật phẩm công ty muốn đem bán đấu giá đã vượt qua quy định của một buổi đấu giá.

Chín giờ mười lăm phút, cả phòng hợp lập tức lặng đi, Trịnh Khải Đạt, Tư Mã Lâm, còn có lý Dương cùng nhau bước vào. Đây là lần đầu tiên kể từ khi công ty thành lập Lý Dương tham gia họp.

Cả ba đổng sự đều đã tới, mọi người cũng không nói gì nữa, lẳng lặng nhìn ba người ngồi chính giữa.

- Bắt đầu đi.

Trịnh Khải Đạt ngồi ngay chính giữa, trước mắt hắn là người cầm lái cả công ty, hơn nữa cũng là người vất vả nhất, Tư mã Lâm và Lý Dương đều không có ý kiến gì.

Buổi họp hôm nay chủ yếu vẫn là bàn bạc xác định vấn đề triển lãm và buổi bán đấu giá, đầu tiên là danh sách các vật phẩm bán đấu giá, kế hoạch ban đầu chỉ có một phần bán được sửa thành hai phần, tức hai mươi lăm đồ buổi sáng cùng với hai mươi sáu thứ buổi chiều.

Việc này tất cả mọi người không ai có ý kiến gì, rất nhanh đã thông qua. Lấp tức Lý Xán và Liễu Tuấn đều có rất nhiều ý kiến, giữa hai phần đấu giá, quan trọng vẫn là hai mươi lăm thứ đấu giá lần đầu, đây mới thực sự là buổi đấu giá khai trương, tất cả đồ sứ đều được đưa vào đây, ngoài ra còn có một vài thứ đồ trân quý khác.

Sau khi xác định được danh sách đấu giá là trình tự đấu giá cùng với trách nhiệm của mỗi người, cái này đều do Chu Lỗi và Lý Xán thu xếp, rất nhanh đã chia mỗi phần công việc cho mỗi người.

Lý Dương lặng lẽ gật đầu, tình hình công ty mới rất không tệ, phân công rõ ràng, làm việc quyết đoán, có một tinh thần rất mạnh mẽ phù hợp với hình ảnh công ty.

Mặt khác, rất nhiều lãnh đạo của công ty là người trẻ tuổi, trẻ nhất là Lý Xán và Liễu Tuấn, ngoài vài vị lão chuyên gia ra, đại bộ phận người ở đây đều chỉ từ ba mươi đến bốn mươi tuổi. Bọn họ đều là nhân tài có tài, có năng lực, có bằng cấp cao, Trịnh Khải Đạt có thể tập trung những người này lại cũng tương đối không dễ dàng, đủ để nhìn ra hắn thực sự lao tâm với công ty này.

- Cuối cùng là vấn đề khách quý tới khai trương. Lý lão đệ, việc này cần dựa vào cậu.

Trịnh Khải Đạt thong thả nói xong còn quay đầu lại nhìn nhìn Lý Dương, khách quý tới khai trương cũng là một vấn đề quan trọng. Phía Chính phủ đã có Tư Mã Lâm đi mời, không cần nhiều lắm, có một hai nhân vật quan trọng ra mặt là được rồi, còn trong tỉnh thì các vị có quyền càng nhiều càng tốt.

Sức ảnh hưởng của Trình Khải Đạt có hạn, nhiều nhất cũng chỉ có thể mời đến một vài nhân vật nổi tiếng trong tỉnh như Minh Dương, Lưu Tuyết Tùng và Vương Đức Phong của Khai Phong. Nhưng những chuyên gia tốt nhất trong nước thì hắn mời không nổi, căn bản họ không biết hắn là ai.

Tư Mã Lâm cũng không được, sức ảnh hưởng của hắn còn không được lớn đến như thế, hơn nữa, Tư Mã Lâm chủ yếu là dựa vào sức ảnh hưởng của bậc cha chú, ở Hà Nam này thì còn có thể ăn, ở bên ngoài thì không thể.

Chuyện này cũng chỉ có thể dựa vào Lý Dương, Trình Khải Đạt vừa hỏi như vậy, mọi người trong phòng họp đều nhìn hắn.

- Không thành vấn đề. Nếu tôi đã mời, thầy Mao và thầy Bạch khẳng định sẽ đến, Liễu Tuấn ra mặt thì Liễu lão cũng sẽ không từ chối. Tôi sẽ tự mình mời thầy Thái, Đường tổng tôi cũng sẽ lien hệ, hơn nữa còn có Hà lão, ít nhất cũng có thể mời được năm sáu vị lão tiền bối.

Lý Dương suy nghĩ một chút liền gật gật đầu. Không lâu sau khi hắn ra trường, rất nhiều chuyên gia hàng đầu đều biết hắn, nhưng cũng không quen, có điều, theo như lời hắn quan hệ với những người này bình thường xem ra có vẻ không tồi. Đặc biệt là Mao lão và Bạch Minh, Lý Dương có giao tình sâu nhất với hai vị họ, chỉ cần gửi thiếp mời, nhất định hai vị sẽ tới.

Trình Khải Đạt, Tư Mã Lâm đều nhẹ nhàng gật gật đầu, những người này tuy không nhiều lắm, nhưng đều là nhân vật quan trọng, đặc biệt là Hà lão, chỉ cần Hà lão có thể đến, một mình ông có thể đè bẹp một đống chuyên gia.

- Chỉ gửi thiệp mời có phải không ổn lắm?

Tư Mã Lâm khe khẽ hỏi. Hắn không giống với Lý Dương, góc độ lo lắng cũng không giống. Dù sao hiện giờ Lý Dương đã đứng vững đôi chân giữa cái vòng luẩn quẩn này. Nhưng nếu chỉ mời một vài người, có thể khiến cho người khác cũng biết Lý Dương sinh bất mãn trong lòng, cho rằng Lý Dương khinh thị bọn họ không? Nếu vậy thì có thể mất còn nhiều hơn được.

- Nếu không, tôi gửi nhiều hơn một chút, ai quen ai biết đều gửi hết, có thể tới hay không thì tính sau. Ít nhất chúng ta cũng có thể hiện thành ý, mọi người xem thế nào?

Lý Dương suy nghĩ một chút, Tư Mã Lâm nói cũng có lý, quan hệ người với người là phức tạp nhất. Hiện giờ thanh danh của Lý Dương cũng không thấp, lần này lại vừa lập đại công, thực sự là nếu có một vài người không gửi thiệp có thể bọn họ sẽ không vui, tầm mắt tiểu nhân thậm chí có thể sinh ra oán niệm, điều nay cũng không phải không có khả năng.

- Cũng tốt, thiếp mời thì chiều chúng ta phái người đưa qua đi, càng sớm càng tốt, chúng ta cũng nên chuẩn bị tốt sớm sớm một chút.

Trịnh Khải Đạt cũng gật đầu tán thành. Chuyên gia tới càng nhiều càng có ảnh hưởng lớn tới buổi khai trương của bọn họ, cái tiếng trong nghề cũng vang xa hơn. Về vấn đề gửi thiếp nhiều nhiều một chút Trình Khải Đạt cũng không phản đối chút nào, Lý Dương gửi càng nhiều hắn càng cao hứng.

Gửi nhiều, chuyên gia tới cũng có thể nhiều hơn, có điều các chuyên gia đều muốn phải đích thân tới cửa mời cơ, vậy mới thể hiện sự tôn trọng, vậy thì sẽ bội chi mất. Các chuyên gia đó ở khắp nơi đại giang nam bắc cả nước, ra ngoài tới từng nơi gửi thiệp không phải một ngày là xong được.

Chi phí này sẽ không ai có ý kiến, Trịnh Khải Đạt và Tư Mã Lâm đều gật đầu đồng ý. Sau đó buổi họp chia ra xem ai đi đưa thiếp, Lý Xán Liễu Tuấn đều bị phái đi ra ngoài. Chuyên gia có ảnh hưởng càng lớn, người ở công ty được phái đi có địa vị càng cao, ngay cả Chu Lỗi cũng tự mình ra tay, công ty chỉ để lại mấy vị đồng sự bọn họ trông nhà.

Buổi họp chỉ vài giờ đã xong, thời gian thực ngắn, nhưng hiệu suất cực cao.

Sau buổi họp, mọi chuyện về buổi bán đấu giá cũng đều quyết định xong xuôi, chỉ cần không xảy ra chuyện ngoài ý muốn, bọn họ cứ theo như nhiệm vụ được giao trong buổi họp mà nghiêm túc chấp hành là được.

Nhiệm vụ của Lý Dương chính là đi mời các chuyên gia khách quý, hiện giờ hắn biết cũng không ít chuyên gia hàng đầu, trong buổi giao lưu đã biết gần trăm chuyên gia rồi.

Cuối cùng Lý Dương gửi đi chín mươi bảy thiếp mời, mỗi tấm thiếp hắn đều ký tên, để cho các chuyên gia đó đều biết người mời bọn họ thực đúng là Lý Dương.

Buổi chiều, Liễu Tuấn, Lý Xán và Chu Lỗi đều lên máy bay, Liễu Tuấn đi Bắc Kinh, Lý Xán đi Thượng Hải và Nam Kinh, Chu Lỗi đi phía tây.

Còn rất nhiều nhân viên công ty cũng lao ra khắp đại giang nam bắc cả nước, tự mình đưa thiếp mời đến.

Buổi chiều, Lý Dương cũng quay về Minh Dương, hắn muốn đích thân đưa thiếp mời cho Hà lão. Hắn tin chắc khẳng định ông sẽ đồng ý tới tham gia lễ khai trương. Đây là việc làm ăn đầu tiên của hắn, tạm thời cũng là cần câu cơm duy nhất của hắn.

Vào trong biệt thự, Lý Dương hơi sửng sốt một chút, Hà lão không ngồi đọc sách trong sân như trong tưởng tượng của hắn, mà vẫn ở trong thư phòng.

Không chào hỏi ai, hắn bước nhanh lên tầng hai, mấy vệ sĩ ở một nơi bí mật gần đó đều âm thầm thở dài, người có được đặc quyền như thế trong nhà Hà lão cũng chỉ có mình Lý Dương. Cho dù là con của Lý Dương có về cũng không thể lỗ mãng ầm ầm xông thẳng vào thư phòng như thế.

- Quay về sớm vậy à?

Hà lão đang ngồi trước bàn, Lý Dương vừa đẩy cửa, ngay cả nói còn chưa kịp nói, ông đã cười hỏi một câu rồi mới ngẩng đầu lên.

Lý Dương ngạc nhiên nhìn ông, lập tức hiểu ra, không cần đoán, khẳng định vừa có người báo tin hắn quay về cho ông, tuy Hà lão ngồi trong thư phòng nhưng vẫn nắm trong tay hết thảy.

- Họp xong rồi, đây là thiếp mời của ông. Ông, ngày khai trương, cho dù thế nào ông cũng phải tới cổ vũ đó. Đây là lần đầu tiên ông đầu tư tiền làm ăn đó.

Lý Dương bước nhanh tới trước bàn, hai tay đưa thiếp mời cho lão Hà, mặt cười thật tươi.

- Cứ để đó đi, nhất định ông sẽ đi.

Lão gia tử gật gật đầu, Lý Dương hơi hơi bất ngờ, không nghĩ tới ông lại đồng ý dễ dàng như vậy, khiến cho rất nhiều lời hắn vốn đã chuẩn bị vẫn chưa dùng tới.

- Cháu xem phần tài liệu này đi.

Hà lão nói xong, đưa một phong thư tới, vừa nhận phong thư Lý Dương hơi bất ngờ, trên phong thư viết hai chữ “Cơ mật” thật to, rõ ràng nói lên đây là tài liệu bí mật.

- Không sao. Cái đó đã sớm bỏ lệnh cấm. Ông sai người thật vất vả mời tìm ra. Cháu cứ xem kỹ đi đã.

Lão gia tử nhẹ giọng cười cười, Lý Dương không do dự nữa, lập tức lấy tài liệu bên trong ra, cẩn thận đọc.

Phần tài liệu này đã ngã màu, chữ viết còn là loại chữ phồn thể, có thể thấy nó không ít tuổi, Lý Dương lặng lẽ dùng năng lực đặc thù, trên trang giấy đó lập tức có hai tầng màu vàng, chứng minh tuổi của nó đều hơn sáu mươi năm, quả thật là đã từ rất lâu.

“Thanh Mộc Long Nhất, người ở Kinh đô Nhật Bản, sinh năm 1908, năm 1946 bị bắt ở cảnh nội Trung Quốc, năm 1947 bị bí mật giam giữ ở Nam Kinh. Năm 1949 Nam Kinh giải phóng, Thanh Mộc Long Nhất vì có thân phận tù chiến tranh lại bị đưa tới Bắc Kinh.

Lý Dương kinh ngạc ngẩng đầu, trên tài liệu này cư nhiên ghi lại Thanh Mộc Long Nhất, hơn nữa còn ghi chép lại rất tỉ mỉ.

- Xem xong đã rồi nói.

Hà lão nói với Lý Dương như vậy, hắn lập tức vùi đầu cẩn thận xem lại tài liệu này.

Tài liệu được ghi lại ở Bắc Kinh, trong đó còn có được một tài liệu bí mật ở Nam Kinh, Thanh Mộc Long Nhất trong thời kỳ kháng chiến là một vị đại tá quân Nhật Bản, tuy rằng không có binh lính nhưng có rất nhiều quyền lợi đặc biệt.cho dù một số quan tướng cũng muốn nghe theo lời hắn.

Sau khi kháng chiến kết thúc, toàn quân đã cẩn thân điều tra Thanh Mộc Long Nhất, phát hiện ra mục đích hắn đến Trung Quốc không phải chỉ đơn giản như vậy, mặc dù hắn có xuất hiện vài lần trong quân đội Nhật Bản, cũng từng tàn sát một vài người Trung Quốc, nhưng hắn cũng không ngồi ngốc ở một nơi quá lâu, mỗi khi tới một chỗ nào đều giống như đang điều tra gì đó.

Hơn nữa, chỉ cần là nơi hắn đã từng đi qua, tất nhiên sẽ giết sạch tất cả, đây cũng là nguyên nhân sau đó hắn bị quy làm tội nhân chiến tranh, người Trung Quốc chết trong tay Thanh Mộc Long Nhất cũng có tới hơn một ngàn người.

Quân đội còn căn cứ vào một ít tình báo khác mà đoán ra Thanh Mộc Long Nhất có nhiệm vụ bí mật trong người, thực đáng tiếc, bọn họ có thẩm vấn thế nào Thanh Mộc Long Nhất cũng không nói ra, từ sau nội chiến cũng không có công phu tiếp tục đi quản Thanh Mộc Long Nhất nữa.

Có điều, suy đoán của quan đội về Thanh Mộc Long Nhất cuối cùng cũng lọt vào tay của Trung Quốc mới thành lập, tổ chức tình báo của Trung Quốc cũng có phân tích tình báo bí mật đó, cũng có thẩm vấn qua Thanh Mộc Long Nhất, nhưng cũng chẳng thể có kết quả gì. Vào năm 1950, Thanh Mộc Long Nhất với tội danh tội phạm chiến tranh bị phán án tử hình, cuối cùng chết ở Trung Quốc.

Tài liệu bí mật này chính là bản ghi chép buổi thẩm vấn quân đội lưu lại năm đó, quốc gia cũng nghi ngờ Thanh Mộc Long Nhất có nhiệm vụ bí mật, nhưng cũng không đặc biệt để ý, ngược lại rất nhiều người vô cùng thống hận với những tội ác hắn đã gây ra, cuối cùng xử bắn vị đặc sứ thiên hoàng này.

-o0o-

:73: :73: Mọi người vào đây (http://4vn/forum/showthread.php?79511--Goi-Cac-Manh-Thuong-Quan-ung-ho-tai-tro-Share-Truyen) ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào :99: :99:


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.