Hoàng Hạo ho khan, nhìn Lý Dương rồi hắn bất đắc dĩ nói:
-Chuyện luyện tập trước cậu không cần gấp, chạm ngọc chú ý là tin tế, không có chuyện may mắn, cậu nên cẩn thận một chút!
Hoàng Hạo nói vậy làm cho rất nhiều người đồng ý gật đầu.
Chạm ngọc quả thật không có bất cứ liên quan gì với may mắn, tất cả đều chú ý tới công phu, công nghệ có tốt hay không chỉ cần nhìn qua là có thể biết, không giống đổ thạch, cho dù là người không biết gì cũng có thể đổ tăng.
Hơn nữa, đối với chạm ngọc đại sư thì lãng phí nguyên liệu là chuyện rất đáng xấu hổ, đặc biệt là nguyên liệu tốt thì càng không thể lãng phí.
Hoàng Hạo mấy năm nay luôn đạt chức quán quân trong cuộc thi điêu khắc không phải là không có nguyên nhân.
Cùng một khối nguyên thạch, hắn có thể làm ra nhiều thứ hơn người khác, từ đó có thể gia tăng giá trị nguyên liệu, điểm này cũng là đặc điểm lớn nhất của Hồng lão, cũng là truyền thống của giới chạm ngọc Tô Châu.
-Tiểu Lý, những kinh nghiệm này Trần lão sau này sẽ nói cho cậu!
Hồng lão lại nói một câu, hắn cũng có chút không thích ứng với việc Lý Dương dùng 200 vạn mua nguyên thạch chỉ để luyện tập, chẳng qua Lý Dương không phải đệ tử hắn nên hắn không tiện nhắc nhở mà thôi.
Lý Dương thoáng sửng sốt, lập tức gật đầu nói:
-Đa Cảm ông Hồng lão và sư huynh nhắc nhở, tôi sẽ nhớ kỹ!
Nguyên liệu cao cấp vói Lý Dương mà nói là chuyện không khó có, Thủy Tinh Chủng rất ít, nhưng Phù Dung Chủng và Băng Chủng thì có khá nhiều, chỉ cần Lý Dương muốn thỉ chỉ cần đi dạo thị trường nguyên thạch một vòng là có thể tìm thấy rất nhiều nên hắn sẽ không để ý tới vấn đề nguyên liệu.
Hắn cũng không biết sự coi trọng của nhưng trạm khắc sư khác với nguyên liệu tốt, sau khi được Hoàng Hạo và Hồng lão nhắc nhở, hắn mới phát hiện sai lầm này.
Trình Tự Lập, Hoa Thiên, Hoa Tranh đều mở to mắt nhìn.
Bọn họ bị chuyện Lý Dương mua nguyên thạch chỉ để luyện tập dọa sợ, mấy người đều là thương nhân nguyên thạch, nhưng nơi này nổi tiếng là về chạm khắc, hiện tượng chạm khắc sư lãng phí nguyên thạch cũng là chuyện không được cho phép ở đây.
Rất nhiều học trò sơ cấp đểu chỉ lấy những thứ phế liệu để luyện tập mà thôi.
-Hồng lão, Hoàng tiên sinh, hai người còn xem nguyên thạch nữa sao?
Những hội viên của hiệp hội ngọc thạch bên cạnh cẩn thận hỏi một câu, Hoàng Hạo có công ty của riêng mình cho nên Đỗ Chi Quý gọi hắn là ông chủ Hoàng, mà bọn họ chỉ là nhân viên bình thường nên không dám kêu thẳng như vậy.
Hồng lão khoát tay áo, nói:
-Quên đi, không xem nữa!
Lúc này ông quả thật không còn hứng thú xem nguyên thạch nữa, Hoàng Hạo cũng giống như vậy, hai tên chuyên gia phía sau có chút tiếc nuối nhưng cũng không nói gì.
Trong lòng hai người đều muốn so với Lý Dương một lần, có điều không dám nói ra, nếu nói ra thì chỉ sợ những người xung quanh sẽ nói bọn họ không biết tự lượng sức mình.
Dù sao thì danh tiếng của Lý Dương cũng lớn hơn bọn họ rất nhiều.
-Hồng lão, sư huynh, tôi muốn trở về, nếu hai người không xem nguyên thạch thì cùng nhau trở về nhé!
Lý Dương lại nói một câu, bên trong có một khối Băng Chủng, hắn muốn trở về giải thạch, Hồng lão không muốn xem hắn cũng không muốn cản trở.
Hồng lão gật gật đầu, lại nói với 2 chuyên gia phía sau:
-Tôi và tiểu Lý cùng nhau trở về, hai người không cần lo cho chúng tôi!
Mọi người cùng nhau đi ra ngoài, Hoa Thiên và Hoa Tranh sau khi cáo biệt Trình Tự Lập liền nhanh chóng đuổi theo.
Trình Tự Lập thì đứng đó tiếp tục phát sầu, chuyện lần này nếu truyền ra đoán chừng hắn sẽ bị mọi người cười nhạo, đây vốn là một cơ hội rất tốt, Ngọc Thánh Lý Dương từng đến chỗ hắn, nếu hắn có thể tẫn dụng cơ hội này thì việc làm ăn của hắn chắc chắn sẽ tốt lên.
Mọi người đều biết Lý Dương không những giải thạch giỏi mà đổ quáng cũng rất lợi hại, mạch quáng lớn nhất Myanmar hiện nay cũng có cổ phần của Lý Dương trong đó.
Làm quen với Lý Dương chẳng khác nào làm quen với Thontorn tướng quân, tương lai nhập hàng cũng dễ hơn không ít, có nguồn cung cấp, sinh ý mở rộng là chuyện vô cùng dễ dàng.
Đáng tiếc là hết thảy mọi việc hiện đã không có lien quan gì với hắn nữa, cho dù da mặt hắn có dày hơn thì hắn cũng không dám chạy tới làm quen với Lý Dương, mà những chuyện trong long hắn cũng không dám nói ra. Người ta vừa mới mua nguyên thạch, hắn lại không đứng ra làm chứng, chẳng khác nào cam chịu phối hợp với Đỗ Vũ Hàm.
-Anh, anh thật lợi hại!
Hoa Tranh lặng lẽ vương ngón tay cái với Hoa Thiên, Hoa Thiên sửng sốt rồi ngượng ngùng lắc đầu.
Hắn biết ý của Hoa Tranh, người khách giới thiệu không ngờ lại là Ngọc Thánh, lúc này hai người không còn để ý gì nhiều, bọn họ chỉ muốn cùng thần tượng của mình ở chưng một chỗ lâu hơn mà thôi.
Đi ra bên ngoài, Lưu Cương vẫy vẫy tay về phía hai anh em Hao Tranh Hoa Thiên.
Lúc này hắn còn đang đẩy xe đẩy, bọn họ mua nguyên thạch hơn 200 vạn nên mượn xe đẩy cũng không có vấn đề gì. Có điều đã ra ngoài nên Lưu Cương không muốn trở vào trong, vì vậy chiếc xe này chỉ có thể làm phiền hai người mà thôi.
-Khụ khụ!
Hoàng Hạo đột nhiên ho khan 2 tiếng, hắn chỉ vào xe đẩy rồi nhỏ giọng nói:
-Lý Dương, những khối nguyên thạch này nếu không bán thì hãy giải thạch đi!
Nói xong, Hoàng Hạo còn có chút khẩn trương nhìn Lý Dương.
Không chỉ Hoàng Hạ, hắn vừa dứt lời thì mọi người đều nhìn Lý Dương, Hồng lão cũng không ngoại lệ
Người có tên, cây có bóng, Lý Dương thanh danh vô cùng vang dội, trong giới đổ thạch không ai có thể sánh với hắn, nhưng bọn họ chưa bao giờ nhìn thấy Lý Dương giải thạch, người Trung Quốc thường có tính tò mò, Hồng lão cũng không ngoại lệ, bọn họ đều muốn nhìn Lý Dương giải thạch.
-Không thành vấn đề!
Lý Dương nhẹ nhàng cười, lập tức gật gật đầu.
Lý Dương không ngu ngốc, tâm tư của những người này hắn có thể nhìn ra, Hồng lão là tiền bối, Hoàng Hạo thì có thể xem là sư huynh hắn, Hoàng Hạo đã chủ động nói vậy hắn cũng không tiện từ chối.
Như lời Hoàng Hạo nói, những khối nguyên thạch này sớm muộn gì cũng sẽ giải ra, không bắng cứ giải luôn ở đây.
-Tốt, vậy chúng tôi đi tìm người hỗ trợ!
Hoàng Hạo nhếch miệng cười to, còn có chút kích động, không chỉ là hắn, hai tên chuyên gia đi theo cũng kích động, Ngọc Thánh Lý Dương a, có thể tận mắt nhìn thấy hắn giải thạch cũng xem như là hạnh phúc.
Huống chi, những nguyên thạch này hắn lại tự mình lựa chọn, việc này càng thêm có ý nghĩa.
Hoa Tranh, Hoa Thiên sau khi nghe được đều cảm thấy sững sốt, sau đó liền kích động, bọn họ hiện tại có thể đi theo Lý Dương, việc này chẳng phải đồng nghĩa là bọn họ có thể nhìn thấy Lý Dương giải thạch hay sao?
-Ông chủ Hoa!
Lý Dương đột nhiên vẫy tay về phía Hoa Thiên, Hoa Thiên lại sửng sốt, lập tức chạy lại chỗ Lý Dương.
-Lý, Lý tiên sinh!
-Phụ cận nơi này có chỗ này có máy giải thạch không?
Lý Dương nhỏ giọng hỏi một câu, kỳ thật chỗ bọn họ vừa ra khỏi có hai máy giải thạch, có điều Lý Dương đã đi ra nên không muốn trở vào trong.
Lý Dương vừa mới mua nguyên thạch, ông chủ lại trơ mắt nhìn người ta vu oan hắn mà không nói lời nào, đây là đạo đức cơ bản, Lý Dương có thể hiểu sự khó xữ của hắn nên sẽ không truy cứu, nhưng Lý Dương không muốn cùng người như vậy tiếp xúc.
Ông chủ Trình này còn không bằng Hoa Tranh, Hoa Tranh tuy ít nói, nhưng dù sao thì cũng nói giúp hắn vài câu, chỉ có điều không ai để ý tới mà thôi.
Hoa Thiên mở to hai mắt nhìn, lập tức gật đầu nói:
-Có, có, bên này có, rất gần đây!
Hắn là người thông minh, hiểu được Lý Dương không muốn trở về nên lập tức chỉ chỉ bên kia, nơi này là khu trạm ngọc lớn nhất Kiết Dương, cơ hồ là mỗi nhà đều có máy giải thạch.
Mượn máy giải thạch với hắn là chuyện không hề khó.
Nếu như nói ra tên Lý Dương, những người đó biết được Ngọc Thánh là người mượn máy giải thạch, chỉ sợ bọn họ còn tranh nhau mang máy giải thạch tới, chuyện khác không nói, nếu Lý Dương giải thạch ở chỗ họ không khác gì với việc quảng cáo giùm họ cả.
Hoa Thiên đi ở phía trước, Lý Dương và đám người Hồng lão đi theo phía sau, vài phút sau, mọi người đã tới một nhà xưởng nhỏ.
Đây là một xưởng nhỏ, chỉ có một máy giải thạch, có điều máy giải thạch lúc này không có người dùng, ông chủ nơi này rất quen thuộc với Lý Dương, sau khi nghe Hoa Thiên nói xong hắn liền không tin nổi nhìn Lý Dương, sau đó mới phản ứng lại.
Chuyện mượn máy giải thạch của bọn họ tất nhiên là không có vấn đề gì.
Ông chủ nơi này còn tự mình đi pha trà, hắn dùng loại trà tốt nhất mình có để chiêu đãi Lý Dương. Hồng lão, Lý Dương và đám người chạm khắc sư đều đi vào, chuyện này làm cho ông chủ xưởng rất kích động, chỉ thiếu chút nữa thì hắn đã tru lên rồi.
Hồng lão, Hoàng Hạo không để ý tới ông chủ xưởng đang kích động, thứ bọn họ quan tâm là những khối nguyên thạch trên xe đẩy kia.
Xung quanh máy giải thạch đã đứng đầy người.
Ngoại trừ đám người Hồng lão, những người còn lại đều là công nhân nơi này, nghe nói Ngọc Thánh giải thạch ở đây nên mọi người đều không có lòng dạ nào để làm việc, ông chủ xưởng cũng đang rất vui vẻ nên thoải mái cho bọn họ tạm ngừng công việc.
Đừng nói bọn họ, cho dù là ông chủ xưởng hiện giờ cũng không có lòng dạ nào để làm việc
Xưởng này không lớn, công nhân cũng không nhiều, chỉ có hơn hai mươi người mà thôi
Trong xe có 8 khối nguyên thạch, số lượng không tính ít, Lý Dương do dự một chút rồi lấy ra một khối nguyên thạch còn nguyên vẹn.