Thẩm Hạo chung quy cũng không nổi điên lên. Sự đố kỵ trong lòng cũng bị những lời này làm xẹp xuống không ít. Trong lòng y đang tính toán cách tốt nhất để đả kích Lý Dương.
- Tôi thật sự không phải chê cười, nhưng cậu đã nghĩ oan cho Tiểu Lý. Tiểu Lý nói một câu cũng không sai. Đồ vật này của cậu thật sự là hàng nhái, hơn nữa còn nhái không được tốt lắm.
Tay của Bạch Minh quơ lên, trong mắt lại chất chứa thần sắc châm chọc. Bị người ta lừa còn không biết, lại ngang nhiên ở nơi này chỉ trích người khác. Hiện tại, có thể nói Mao lão và Bạch Minh đã vô cùng ác cảm với Thẩm Hạo.
Thẩm Hạo sửng sốt, bật thốt lên:
- Hàng nhái? Thật không có khả năng. Thầy Bạch, tôi đã có giấy chúng nhận, là do dùng dụng cụ giám định mới cho ra kết quả như thế này, sao lại có thể là hàng nhái được?
- Thẩm công tử, giấy chứng nhận không nhất định là luôn luôn đúng. Cậu có biết cái “ Thủy ba song long thanh hoa cao túc oản” này nếu là đồ thật, lại được bảo tồn hoàn hảo theo như lời nói thì có giá trị bao nhiêu tiền không?
Bạch Minh nhẹ nhàng nói. Mao lão đột nhiên tiếp vào một câu:
- Vào năm 2007 cũng đã có một cao túc bát như vậy được đem ra bán đấu giá, giống như cái của cậu đây, nhưng so với cậu thì đắt hơn nhiều. Lúc đó nó đã có trị giá là hơn ba triệu, nếu tính đến bây giờ thì phải hơn năm triệu rồi.
- Năm triệu?
Thẩm Hạo đột nhiên ngơ ngác, nét mặt có chút kinh ngạc.
Thẩm Hạo vô cùng tin tưởng vào kết quả báo cáo kia. Các chuyên gia khi phán đoán thì còn có sai sót nhưng dùng dụng cụ để giám định thì không thể là giả được. Nếu món đồ này có trị giá là năm triệu tệ thì việc tổn thất lần trước hoàn toàn bù lại được, còn có thể kiếm được không ít. Viên ngọc lần trước của Chu Phảng đã làm y tốn không ít tiền, vì thế đã bị không ít người nhà la mắng.
Vẻ mặt của Thẩm Hạo hoàn toàn phơi bày trước mặt mọi người. Bạch Minh trong mắt ẩn chứa sự khinh thường, tiếp tục nói:
- Mao lão nói giá trị của đồ vật kia năm triệu tệ là thật. Còn của cậu thì chỉ đáng giá năm trăm tệ mà thôi.
- Cái gì, năm trăm tệ, không có khả năng đó đâu. Tôi có xem qua bản báo cáo, nhất định là thật.
Thẩm Hạo hét lên một tiếng, lập tức tỉnh ngộ lại. Tuy nhiên, mặc dù Thầy Bạch không tín nhiệm nhưng y vẫn còn tin tưởng vào bản báo cáo.
- Tại sao lại không có khả năng? Nếu như cậu vẫn để như thế này thì trông giống thật đấy, nhưng nếu cảo bỏ lớp bên ngoài đi thì nó rõ ràng là giả. Bản báo cáo không hề sai, tuy nhiên không có nghĩa là đối với món đồ của cậu. Bản báo cáo khi xem xét phải có vật phẩm đi cùng. Trong thời điểm kiểm chứng vật phẩm có cậu ở đó hay không, có biết phân biệt như thế nào hay không?
Bạch Minh chậm rãi nói. Sắc mặt của Thẩm Hạo đột nhiên trắng bệch.
Trần Vi, Vương Giai Giai giật mình. Thầy Bạch nói như vậy, các cô nghĩ không ra, quả thật là rất ngu ngốc.
Giống như Vương Giai Giai đã nói, những lời nhận xét của Lý Dương là đúng. Bản báo cáo cũng là sự thật. Hai bên không hề có mâu thuẫn gì.
- Nếu cậu còn chưa tin thì có thể cẩn thận xem xét lại. Có một đường hoa văn không được tự nhiên. Đó chính là mấu chốt đấy.
Thầy Bạch lại chậm rãi nói một câu. Thẩm Hạo lập tức cầm lấy cao túc bát cẩn thận kiểm tra, càng xem thì sắc mặt càng trắng bệch.
Đúng là có một đường hoa văn không được tự nhiên. Điều này trước kia Thẩm Hạo căn bản không chú ý. Sau khi xem xét bản báo cáo của trung tâm giám định cổ vật thì y hoàn toàn tin tưởng, làm sao còn có tâm trí chú ý đến chi tiết đó.
- Đây chỉ là cục thẩm định bình thường mà thôi. Nhưng cậu lại đặc biệt tin tưởng vào dụng cụ nghiên cứu. Dụng cụ nghiên cứu có đôi khi đúng nhưng đừng hoàn toàn tin tưởng vào nó.
Mao lão lại nói một câu, mọi người đều gật đầu đồng ý, đặc biệt là Vương Giai Giai. Một lần nữa, cô lại có thể học hỏi thêm một kiến thức.
Kỳ thực việc này rất dễ phát hiện. Người cẩn thận một chút sẽ không bị mắc sai lầm. Nhưng Thẩm Hạo lại không có một chút nhãn lực, lại còn cho rằng mình may mắn. Rốt cuộc bị người khác lừa mất hai trăm ngàn.
Hai vị chuyên gia đều đưa ra lời nhận xét của mình về cái chén. Hơn nữa Lý Dương cũng đã nói nó là giả. Hiện tại, mọi người không ai còn tin nó là thật nữa. Nghĩ đến thái độ vừa rồi của Thẩm Hạo với Lý Dương, mọi người trong lòng đều khinh thường y.
- Thẩm công tử, nếu sau này muốn xử lý thì có thể tìm đến tôi. Tôi sẽ trả cho cậu năm trăm tệ để mua món đồ này bỏ vào trong bảo tàng thu nhỏ của tôi.
Bạch lão đột nhiên lại nói một câu. Sắc mặt Thẩm Hạo lại biến đổi. Lần này y có thể hiểu được sự châm chọc trong lời nói của Bạch Minh.
Lý Dương trong lòng cười thầm. Tính cách của Thầy Bạch quả thực ngay thẳng. Vừa rồi Thẩm Hạo đã đắc tội với ông ta. Hiện tại ông ta đã bắt đầu trả thù. Người ta nói mua hai trăm ngàn, nhưng ông nói còn năm trăm tệ, đơn giản chỉ là muốn cười nhạo Thẩm Hạo mà thôi.
Hít một hơi thật sâu, Thẩm Hạo chậm rãi nói:
- Thành thật xin lỗi, thầy Bạch. Tôi tạm thời không có ý nguyện đó.
- Thẩm công tử, đồ cổ được mua bán qua lại, như vậy cục rất khó lòng phòng bị. Anh cũng không cần quá để ý, về sau cần chú ý cẩn thận hơn là tốt rồi.
Trần Vi dù sao cũng là người hiền lành. Thẩm Hạo dù gì cũng là người cộng tác với bọn họ, nên không đành lòng nhìn Thẩm Hạo bị khó xử, lập tức đưa ra một lời khuyên, coi như là giúp cho Thẩm Hạo một phen.
- Cám ơn cô, Trần tiểu thư. Thầy Bạch, cái chén này tôi sẽ cho kiểm tra lại một lần nữa. Cô hãy giúp tôi xem qua con dấu Điền Hoàng Thạch này như thế nào?
Thẩm Hạo liền chỉ vào một vật khác. Ngoại trừ hai món đồ sứ ra thì vật thứ ban chính là một con dấu màu vàng. Vừa rồi, Trần Vi nhìn thấy rất giống Điền Hoàng Thạch. Thẩm Hạo vừa nói như vậy liền lập tức gật đầu.
- Tiểu Lý, cậu thấy thế nào?
Bạch Minh không trả lời Thẩm Hạo, quay sang hỏi Lý Dương.
- Thấy không giống!
Lý Dương lắc đầu cười khẽ. Không cần năng lực đặc biệt, hắn cũng có thể kết luận Thẩm Hạo lại bị lừa. Cái này không phải là Điền Hoàng Thạch.
Nghe Lý Dương nói xong, Thẩm Hạo trong lòng lại dâng lên một cơn tức. Cố gắng kềm nén tâm trạng, Thẩm Hạo chậm rãi nói:
- Lý tiên sinh, tại sao lại nói như vậy?
Thẩm Hạo tuy rằng không phải là người có chuyên môn nhưng cũng biết hắn nói không giống là có ý gì. Chẳng khác nào lại cho rằng vật này là giả.
- Thẩm công tử, mạo muội hỏi một chút, có thể nói cho tôi biết anh mua con dấu này bao nhiêu tiền?
Lý Dương dựng thẳng thân người. Lúc này Lý Dương đã hiểu được, vừa rồi Thẩm Hạo xuất ra những món đồ này ngoài việc khoe khoang ra thì chính là muốn làm khó mình. Người này đúng là chưa từ bỏ ý định, vẫn luôn có ý nghĩ làm nhục Lý Dương. Nhưng rốt cuộc khả năng này không thể xảy ra.
Nếu biết Thẩm Hạo nội tâm đang bất an, Lý Dương tự nhiên sẽ không ở đây khách khí. Hiện tại Thẩm Hạo đã hỏi hắn thì vừa lúc cho hắn một cơ hội.
- Ba trăm ngàn.
Thẩm Hạo do dự một chút rồi nói ra số tiền mình mua.
Lý Dương cười cười, lại hỏi:
- Thẩm công tử, anh cho rằng tính chất của Điền Hoàng Thạch là như thế nào?
- Màu của Điền Hoàng Thạch phải là thuần màu vàng. Hoa văn có chữ, tuyệt đối là tinh phẩm giữa các tinh phẩm.
Thẩm Hạo ngẩng đầu có chút kiêu ngạo nói. Tất cả điều này là do người bán nói cho y biết. Vốn y lúc đầu còn rất tin tưởng, nhưng qua sự đánh giá vừa rồi của Lý Dương, hiện tại y lại có chút lo lắng.
Y là hận Lý Dương, cho nên nhiều lần vẫn không bỏ qua cho Lý Dương. Mỗi lần sai đều là y. Vì thế khó tránh khỏi có chút không tự tin.
- Anh nói là tinh phẩm giữa tinh phẩm, thế anh có biết Điền Hoàng Thạch tinh phẩm có giá bao nhiêu không?
- Tôi biết, Điền Hoàng Thạch tinh phẩm hảo hạng mỗi khắc đều có giá hàng ngàn tệ.
Trần Vi đột nhiên kêu lên một tiếng, trên mặt còn nở nụ cười.
Cô thường xuyên tham gia những cuộc giám định Điền Hoàng Thạch nên đối với giá cả của nó nhất định cũng có sự hiểu biết.
Khi Lý Dương hỏi như vậy thì cô nhịn không được trả lời ngay.
Nói xong thì cô mới phát hiện mình có hơi thất thố nên thè lưỡi im lặng.
Lý Dương mỉm cười, lại nói:
- Trần tiểu thư nói đúng. Điền Hoàng Thạch tinh phẩm hảo hạng, mỗi khắc đã là chục ngàn rồi. Huống chi con dấu này trái phải có đến một trăm khắc. Vật này với Điền Hoàng Thạch tinh phẩm hảo hạng rất giống nhau. Nếu nó là thật thì giá thấp nhất cũng phải là một triệu. Thẩm công tử, anh không nghĩ rằng ba trăm ngàn là quá thấp không?
- Giá trên thị trường là một triệu, chẳng lẽ tôi lại không có khả năng mua sao?
Thẩm Hạo lập tức có thái độ không phục lắm. Lý Dương thầm than trong lòng. Anh muốn mua được nói chắc mặt trời mọc hướng tây quá.
Nhưng lần này Thẩm Hạo không dám nói ẩu, không dám nói Lý Dương ganh tỵ với y nữa.
- Được rồi, để tôi nói cho anh biết một chút. Điền Hoàng Thạch tinh phẩm hảo hạng là một loại nhuyễn ngọc, tính chất ôn thuận, nhẵn nhụi. Dưới ánh sáng chiếu xuống hiện lên màu vàng rực rỡ, bắt mắt. Cầm Điền Hoàng Thạch trong tay sẽ cảm thấy có cảm giác đông ấm hạ lạnh.
Lý Dương thở dài, chỉ vào con dấu kia tiếp tục nói:
- Điền Hoàng Thạch loại tốt dùng móng tay ấn nhẹ một cái sẽ có dấu vết màu trắng xuất hiện. Thẩm công tử, anh có thể kiểm tra cẩn thận, nhìn xem con dấu của anh có bao nhiêu đặc thù của Điền Hoàng Thạch. Nếu như giống như những gì mà tôi nói thì chúc mừng anh, anh đã mua đúng hàng rồi đấy.
Mao lão và Thầy Bạch đều gật đầu. Những lời Lý Dương nói chuẩn xác vô cùng. Với việc miêu tả Điền Hoàng Thạch, Lý Dương tuy không nói ra hết tất cả những đặc điểm của nó nhưng cũng đủ để kiểm chứng xem con dấu trước mắt kia có phải là Điền Hoàng Thạch chân chính hay không.
Thẩm Hạo sắc mặt không ngừng thay đổi. Y cầm lấy con dấu cẩn thận vuốt ve. Cuối cùng y dùng móng tay ấn lên Điền Hoàng Thạch nhưng vẫn không có một chút dấu vết nào.
Lý Dương trong lòng cười thầm nhưng trên mặt lại tỏ ra bộ dạng không đành lòng.
- Thẩm công tử, tôi đâu có nói sai. Đây là Điền Hoàng Thạch giả.
Thẩm công tử, tôi vốn tưởng rằng sau cái đêm uống rượu đó anh đã có được một bài học rồi đấy chứ. Nhưng không nghĩ rằng đến bây giờ anh vẫn chưa tiến bộ.
Ánh mắt Thẩm Hạo đột nhiên ngây dại, phẫn nộ nhìn Lý Dương. Lý Dương nói vậy là muốn nói xỏ y. Bạch lão và Mao lão đều lắc đầu cười.
Đêm uống rượu thì bọn họ không biết nhưng có thể đoán ra được việc gì đã xảy ra. Chắc lại là chuyện mắc lừa của Thẩm Hạo trước kia.
- Tiểu Lý, nếu như cậu cho rằng nó không phải là Điền Hoàng Thạch chân chính. Vậy thì nó là cái gì?
Thầy Bạch chống tay xuống bàn, hứng thú hỏi Lý Dương một câu. Những người khác đều chăm chú nhìn Lý Dương, chỉ có Thẩm Hạo là vẫn giữ sắc mặt khó coi như cũ.
- Nếu tôi đoán không sai thì đây chính là đá sáp ông ở Quảng Tây. Hình dạng của sáp ong thạch và Điền Hoàng Thạch rất giống nhau nhưng lớp vỏ lại khác nhau. Những người có hiểu biết nhất định về Điền Hoàng Thạch thì hẳn có thể nhận ra sự khác biệt giữa hai loại.
Lý Dương đã sớm nhìn ra đây là đá sáp ong. Trong nhà Hà lão còn có hai món Điền Hoàng Thạch chân chính và một vài món Điền Hoàng Thạch giả. Hà lão đã dạy cho Lý Dương cách phân biệt Điền Hoàng Thạch thật và giả. Nếu đã có thể nói ra được đặc thù của hàng thật thì cũng có thể nói ra được đặc điểm của hàng giả.
Như vậy, kết quả trực tiếp cho thấy năng lực giám định đồ cổ của Lý Dương đã tăng lên đáng kể. Lúc này đây, Lý Dương trong lòng tràn ngập sự cảm kích Hà lão. Nếu không có Hà lão thì hắn không thể phân biệt được đâu là thật đâu là giả.