Người bình thường không biết các điểm mấu chốt trong đây.
Một ngày nay tiêu điểm của cả thế giới đều tập trung vào buổi công bố tin tức nhỏ bé này “ nụ cười của nàng Mona Lisa” ảnh hưởng kinh khủng đến toàn bộ thế giới là không thể nghi ngờ.
Gần như mỗi một quán trà, mỗi một quán café, một một nơi nghỉ ngơi hiện nay đều đang bàn luận chuyện này.
Lần này và lần công bố 《 Bữa tiệc cuối cùng - Jêsu và 12 môn đồ 》có chút khác nhau, lần trước ít nhất có một vài nước tán đồng, còn lần này cả thế giới có thể nói đều mắng.
Chỉ có trong nước Trung Quốc, Pakistan, Triều Tiên báo chí của vài nước nói giúp vài câu, các nơi khác tất cả đều nghi ngờ.
Thậm chí có vài nơi nói 《 Bữa tiệc cuối cùng - Jêsu và 12 môn đồ 》là hàng giả, là vài người cố ý lấy lòng mọi người.,
Tuy nhiên trong rất nhiều diễn đàn, đối với họp báo công bố tin tức này trong nước còn rất ủng hộ, người dẫn chương trình lần này là lão tiền bối nổi tiếng trong số ít ở trong nước.
- Lý Dương, đây rốt cuộc là như thế nào, cậu nhất định phải nói rõ cho tôi!
Vội vàng ăn sáng, Bạch Minh lập tức áp sát vào Lý Dương, Mao Lão, Thầy Thái bao gồm Lâm Lang đều vây chặt Lý Dương.
Vừa nãy trong nhà ăn quá nhiều người, bọn họ không tiện hỏi, bây giờ rời nhà ăn rồi, lập tức vây lấy Lý Dương.
- Không phải một bức tranh sao, có gì đáng nói đâu!
Lý Dương bất đắc dĩ lắc lắc đầu, lúc ông công bố tin tức này, thật ra hắn thật sự đã dự liệu giờ khắc này.
- Không phải là một bức tranh!
Bạch Minh nhất thời há hốc mồm, ngây ngẩn nhìn Lý Dương, mấy giây sau, mới vội vàng nói:
- Lý đại sư của tôi, anh nói mới nhẹ nhàng làm sao, đây là “ Nụ cười của nàng Mona Lisa” được gọi là bức tranh đứng đầu thế giới!
- Các người đừng làm khó Lý Dương nữa, tất cả chuyện này thật ra đều là chủ ý của tôi!
Lên xe, Viện trưởng Hoàng từ từ đem bọn họ phát hiện “ Mona Lisa” cùng với việc tạm thời giữ bí mật nói ra, còn chủ động nói giúp Lý Dương, biểu thị tình huống lúc đó nhất định phải giữ bí mật.
Trước mặt tiền bối Viện trưởng Hoàng như thế, Bạch Minh có chút u oán cũng không phát ra được.
Tuy nhiên u oán của anh ta khiến da đầu Lý Dương run lên.
Nhưng Lâm Lang rất biết điều, việc này quả thực không thể công khai, không thể để quá nhiều người biết được, người nhiều lắm miệng khó giữ được bí mật, tình hình lúc đó thật sự tiết lộ ra ngoài không tốt lắm.
Hôm nay là ngày thứ sáu của phiên bán đấu giá, người gần hiện trường vẫn như trước không ít.
Rất nhiều người đều đến từ rất sớm, di dạo thị trường bên ngoài, cũng có vài người đu phố lớn Osolane, ở đó mua nhưng thứ mình thích.
Rất nhiều người cũng đều giao lưu kết bạn.
Bọn họ nói nhiều nhất không phải là sự điên cuồng của 《 Thanh minh thượng hà đồ 》hôm qua mà là tin tức hôm nay vừa mới công bố, rất nhiều người đều lấy chuyện này để cười cợt.
Có những bàn luận, ngay cả bọn người Lý Dương đều nghe thấy được.
Đối với điều đó Lý Dương hoàn toàn không để ý, là bút tích thật hay không bọn họ nói không được tính, có người sẽ lấy nó để chứng mình, hắn hiện nay phải làm, chính là nhân thời cơ lớn này mua nhiều một cút đồ có tính đại diện.
Hôm qua chuẩn bị vốn nhiều, phần lớn đều mang trở về, tuy nhiên bốn trăm triệuro hắn vẫn đang giữ, đủ để hắn mua một đống bảo bối lớn.
Mua hàng điên cuồng là hình dung của Bạch Minh đối với Lý Dương.
Vừa đến trưa, Lý Dương đã tiêu mất hơn bảy triệuro, đổi lại là mấy cái hòm rất to, từ đồ gốm đến tranh chữ, từ đồ điêu khắc gỗ đến các sản phẩm thủ công mỹ nghệ khác, Lý Dương mua khoảng hơn ba trăm món đồ cổ.
Còn không chỉ các thứ này, buổi chiều Lý Dương lại ở phiên bán đấu giá rải ra hơn mười triệuro, đổi lại không ít bảo bối tốt, các bảo bối này ngoài đồ cổ Trung Quốc, phương Tây, Đông Nam Á, còn có Châu Mỹ.
Lý Dương muốn mở một bảo tàng lớn, trưng bày các món đồ của nước ngoài cũng không thể thiếu.
Buổi tối đấu giá, Lý Dương lại mua không ít đồ, cả ngày hôm nay, hắn tiêu gần hai mươi triệuro.
Tuy nhiên có cạnh tranh đấu giá hơn một tỉ ngày hôm qua, bọn người Tiêu Nham đối với con số này không có cảm giác gì, trải qua việc tối qua, bọn họ dường như đều có một loại cảm giác, trong mắt những phú hào thực sự, tiền căn bản không là gì.
Lâu đài của Bass, bọn người Hawes tiên sinh đều ngồi trong phòng họp.
Huyên náo trên Inte, trên báo bọn họ đều biết, lúc này không có ai trong bọn họ phát biểu suy nghĩ, bọn họ đều lo lắng đợi tin tức mới nhất từ Trung Quốc bên đó.
- Tin tức của anh em Jose chuyển lại rồi!
Bass vội vàng từ đi ra ngoài cửa, Hoắc Tư, bọn người Raul đều đứng dậy, vội vàng nhìn ông.
- ở đây chính là một câu nói!
Raul đem tin tức mới nhất anh em Jose chuyển đến đặt ở trên bàn, khóe miệng còn mang theo chút bất đắc dĩ.
Trên máy Fax là một bức ảnh, một bức ảnh chung của anh em Jose và bức tranh “ Nụ cười của nàng Mona Lisa” bên dưới bức tranh chỉ có một câu nói đơn giản:
- Cuối cùng nhìn thấy Mona Lisa thật sự rồi.
Một câu nói ngắn ngủi, đã nói lên tất cả.
Bút tích thật sự, là bút tích thật, trong tấm ảnh anh em Jose mặt tươi cười, còn đem theo kích động.
Nói lên, hành trình hôm nay của bọn họ rất thuận lợi, sau khi đến Bắc Kinh lập tức đến thăm viếng Hà Lão, Hà Lão biết dụng ý của bọn họ, lập tức để bọn họ trông thấy bức tranh đó.
Trong kế hoạch của Lý Dương, vốn cần bọn họ biết thực giả của bức tranh.
Bức tranh bày trước mắt anh em Jose liền biết, Mona Lisa vĩ đại thật sự tái hiện nhân gian rồi, đáng tiếc không phải tái hiện trong tay bọn họ.
Hai anh em cẩn thận đánh giá một hồi, cuối cùng hoàn toàn xác định, bức tranh này chính là bức tranh bị đánh tráo năm 1911, bút tích thật sự sau đó lại lưu lạc.
Bí mật năm đó, cũng chỉ có mười hai thành viên hạt nhân của tổ chức của bọ họ mới biết được.
Năm đó, chính người bọn họ lợi dụng một sơ suất, để kẻ trộm người Italy trộm thành công từ trong Cung Louvre, sau đó chuyển về Milan.
Vì thận trọng lúc đó thành viên của tổ chức bọn họ không trực tiếp tham dự việc này, nhưng toàn bộ quá trình bọn họ đều hiểu rõ, hơn nữa luôn ở sau xem chừng, cũng có thể nói kế hoạch đứng sau bức màn chính là bọn họ.
Không có sự giúp đỡ ngầm của bọn họ, chỉ dựa vào một tên trộm, không thể trộm được bức họa ra ngoài.
Bức tranh lấy lại rồi, nhưng bọn họ không ngờ nước Pháp coi trọng việc này như vậy, ngay cả chính phủ Italy đều không giúp đỡ bọn họ, cùng tạo thêm áp lực cho bọn họ.
Tổ chức khi đó, còn không chống cự với lực lượng chính phủ quốc gia.
Áp lực trùng điệp, bọn họ cuối cùng thông qua một phương thức khác phóng bức tranh ra, tuy nhiên phóng ra là hàng giả, là đại sư đứng đầu lúc đó của bọn họ vẽ ra.
Đối với người khác mô phỏng De Vinci có lẽ rất khó, nhưng đối với tổ chức này của bọn họ một tổ chức do thiên tài De Vinci sáng tạo ra, điều đó căn bản không phải là vấn đề gì.
Huống hồ, người phỏng chế bức tranh “ Mona Lisa” đến nay vẫn bày bức tranh này ở Cung Louver sau đó cũng trở thành một đại tông sư, tranh của ông càng khiến người khác không thể nhìn ra khuyết điểm.
Đáng tiếc chính là, chiến tranh đột nhiên nổ ra, thành viên tổ chức của họ lúc đó có ba người chết bởi chiến tranh, trong đó, vừa may có một vị đang di chuyển bức tranh nổi tiếng nhất thế giới này, từ đó về sau, bức tranh này cũng hoàn toàn mất dấu tích.
Vài chục năm sau, mỗi một thành viên của tổ chức bọn họ đều tìm kiếm bức tranh này, cuối cùng không có thu hoạch, dần dần, bọn họ đều cho rằng bức tranh này đã bị hủy diệt trong chiến tranh rồi, không ngờ đột nhiên lại biết được tin tức này, hơn nữa còn ở Phương Đông xa xôi.
Tất cả điều này cũng là bí mật quan trọng của tổ chức bọn họ, bí mật không thể truyền ra bên ngoài.
- Nếu xác định rồi, chúng ta lần nữa quy hoạch kế hoạch, một bức tranh 《 thanh minh thượng hà đồ 》và 《 Bữa tiệc cuối cùng - Jêsu và 12 môn đồ 》.
Raul ngồi xuống, khẽ thở dài.
《 Thanh minh thượng hà đồ 》 đối với Trung Quốc rất quan trọng, nhưng chỉ cần không phải là người ngu đều sẽ hiểu, muốn dựa vào một bức tranh để đổi hai bức tranh nổi tiếng của danh họa thế giới, đều là tác phẩm của tông sư, đó quả thực là kẻ ngốc nói mơ.
Trừ phi người đổi là kẻ ngu, hiện nay mà nói, biểu hiện các phương diện của Lý Dương đều không ngốc, trái lại rất thông minh.
- Ta có một cảm giác, 《 Mona Lisa 》 hẳn là đến tay hắn không lâu, không phải trước đây lấy được.
Bass cau mày, đột nhiên nói một câu.
- Ý của anh là, bức tranh này gần đây mới đến được, là sau bức tranh 《 Bữa tiệc cuối cùng - Jêsu và 12 môn đồ 》, nhưng thời gian này hắn luôn ở Milan.
Hawes tiên sinh đang nói, nói xong ông lại sững người ở đó.
Bass, Raul không nói gì, tất cả đều nhìn ông.
Trước đây, Hawes tiên sinh đã xem lại hành động gần đây của Lý Dương, nhiều ngày ở phiên bán đấu giá như vậy, đồ Lý Dương bán đấu giá không nhiều, ở giữa chỉ có một bức “ Nụ cười nàng Mona Lisa” của Geerfang.
Người bên cạnh hắn, cũng chỉ có Lưu Cương có việc về nhà một chuyến, gần đây mới vừa quay lại.
Tuy nhiên, hiện nay suy nghĩ, thời gian Lưu Cương dời Milan, chính là sau khi Lý Dương đấu giá bức tranh “ Nụ cười của nàng Mona Lisa” của Geerfang, sau đó đợi bọn họ đấu giá được 《 Thanh minh thượng hà đồ 》 trong nước Trung Quốc mới công bố tin tức này.
Việc nay xâu thành một chuỗi, sẽ phát hiện bên trong có rất nhiều quan hệ.
Tất cả chuyện này cũng có thể nói là rất trùng khớp.
- Anh sẽ không cho rằng, hôm đó ở trong hội đấu giá đấu giá được, chính là?
Hawes tiên sinh chậm dãi nhìn hai người, sau đó mắt lại mở to.
Bass, Raul cùng chậm dãi gật đầu, thật ra trước khi nghe Hawes tiên sinh dẫn các ghi chép hành tung cua Lý Dương, ông đã có nghi ngờ vấn đề này, có một nghi ngờ.
Không thể không nói, người thông minh trên thế giới còn có rất nhiều người.
- Nếu thật sự như thế, vậy có nghĩa bức tranh này từ trong tay chúng ta bán ra ngoài, bán cho hắn!
Hawes tiên sinh bất thình lình đứng lên, suy đoán này quả thật rất có khả năng, chỉ là kết quả này khiến bọn họ chịu không nổi, đặc biệt là ông, phiên bán đấu giá lớn rất nhiều đồ ông đều xem qua.
Coi như đại sư giám định đứng đầu của phiên bán đấu giá lớn.
Để một bức tranh như vậy từ trong tay chính mình thất lạc, hơn nữa bán ra ngoài, đây sẽ là sỉ nhục cả đời của ông, mãi mãi không thể xoa dịu đau xót.
- Tôi chỉ có thể nói, có khả năng này, nếu không thì, lúc bọn họ tuyên bố bức tranh 《 bữa tiệc cuối cùng - Jêsu và 12 môn đồ 》 nên đem “ Nụ cười của nàng Mona Lisa” cũng tuyên bố ra, dù sao bọn họ hoàn toàn không biết phiên bán đấu giá có 《 Thanh minh thượng hà đồ 》!
Bass liên tục thở dài, nếu thật như vậy, tổ chức của bọn họ lần này sẽ mất thể diện lớn.