Lâm Lang đang ngồi trước mặt Lý Dương, cười một tiếng rất khoái trá.
Lý Dương gật đầu, người đến thăm lần này tên gọi là Kim Khắc Thành, y là một ông chủ của đài truyền hình có danh tiếng, đồng thời cũng là chuyên gia đồ cổ có tiếng trong giới đồ cổ Hàn Quốc.
Y không phải là chuyên gia kiểm định, nhưng tất cả bảo bối của y sưu tầm, nhiều hơn và tốt hơn chuyên gia kiểm định rất nhiều.
Có tiền có thể sai khiến được quỷ, có thể mời đến rất nhiều chuyên gia giám định cho y, phục vụ cho y, đồng thời y cũng rất thông minh, có rất nhiều tên lừa gạt y, nhưng đều toàn thất bại, đồ y mua, toàn bộ là thật.
Nhưng cái này cũng không quan trọng.
Y là bạn của Cụ Đông Thành, hai người còn có mấy lần họp tác làm ăn chung, kể cả đài truyền hình của Kim Khắc Thành, Cụ Đông Thành cũng làm quản lý, đều này rất nhiều người đều biết.
Kim Khắc Thành đột nhiên đến thăm Lý Dương, người thông minh vừa nhìn thì có thể nhận ra mục đích của y.
Cụ Đông Thành giống như Lâm Lang nghĩ, đến là để thăm dò.
- Đi thôi, bọn họ bất nghĩa, chúng ta không thể bất nghĩa, đi ra ngoài đón y.
Lý Dương cười ha hả đứng dậy, Lâm Lang cũng đi theo hắn, đi ra ngoài.
Tài sản của Kim Khắc Thành nhiều hơn một chút so với Cụ Đông Thành, nhưng ngược lại người này không có tin đồn gì tốt, rất nhiều bảo bối của y đều mua trong bán đấu giá.
Giống Cụ Đông Thành, hãm hại, lừa gạt buôn lậu, không có thủ đoạn nào là không dùng.
Nếu là đích thân Cụ Đông Thành đến, Lý Dương hoàn toàn không thể đích thân đi đón, Kim Khắc Thành xem ra còn đỡ một chút.
Kim Khắc Thành khoảng hơn năm mươi tuổi, là một trong những người cuối cùng trẻ hơn Cụ Đông Thành đến gặp Lý Dương và Lâm Lang, Kim Khắc Thành tỏ ra rất có lễ, luôn khen ngợi Lý Dương.
- Lý tiên sinh, lần này tôi mạo muội đến quấy rầy, kỳ thật có yêu cầu quá đáng, xin Lý tiên sinh thứ lỗi.
Chỉ hai câu chào hỏi Kim Khắc Thành đã trực tiếp đi vào vấn đề.
Không đợi Lý Dương phản ứng, Kim Khắc Thành lại hỏi:
- Lý tiên sinh, tôi rất hiếu kỳ, ngài có được bảo kiếm Tân La là khi nào, là ở đâu mà có. Dáng vẻ của y, còn tỏ ra rất sốt ruột.
Kỳ thực y muốn hỏi gì, Lý Dương và Lâm Lang không cần đoán cũng biết, thật giả của thanh kiếm này dân gian còn đang không ngừng tranh luận.nhưng các chuyên gia đồ cổ chân chính này thì đều đã biết hết rồi.
Thanh kiếm này, chính xác là thật, bảo kiếm Tân La thật sự.
Cái này cũng làm cho rất nhiều người không biết làm sao, chí bảo truyền thừa của nước họ, lại xuất hiện ở nước khác, còn nằm trong tay của người có thế lực rất mạnh.
Cường thế của Lý Dương, rất nhiều người đều đã sớm nghe qua. Chí bảo hoàng thất Nhật Bản cũng lọt vào tay hắn, thậm chí cũng không thể quay về, do đó, thiên hoàng Nhật Bản cơ hồ mỗi này đều nỗi giận.
- Kim tiên sinh, thật ngại, vấn đề của ngài, có liên quan đến một bí mật tôi không thể trả lời.
Lý Dương mỉm cười lắc đầu, về điểm này, trước đây hắn và Lâm Lân có suy nghĩ qua và có cách đối phó.
Nhất định sẽ có người hỏi vấn đề này, bất luận ai hỏi, Lý Dương đều giữ bí mật, không nói sự thật cho bọn họ biết.
Nếu nói thật, rất có thể làm chính phủ Hàn Quốc mượn cớ này để nói chuyện. Tuy đồ là của Lý Dương, là quang minh chính đại mua về, nhưng lại lén mang về Trung Quốc.
Chuyện này, nói ra, có thể Lý Dương sẽ là tên buôn lậu, Lý Dương là bị động rồi.
Cái gì cũng không nói, có thể để người Hàn Quốc tự mình đoán còn có thể giữ được bí mật, đây mới là lựa chọn tốt nhất.
- Không sao, tôi có chút nóng nảy mới đúng!
Kim Khắc Thành vội vàng lắc đầu, nhưng trên mặt còn tỏ ra thất vọng, vấn đề này là y rất muốn biết.
Dừng lại một hồi, Kim Khắc Thành tiếp tục nói:
- Lý tiên sinh, lần này tôi đến, kỳ thực còn có một chuyện, chính là hy vọng ngài có thể trả bảo kiếm Tân La lại cho chúng tôi, dù sao đây cũng là một quốc bảo vô cùng quan trọng đối với nước chúng tôi, về giá cả, chúng tôi nhất định sẽ để ngài hài lòng.
- Kim tiên sinh, có thể nói thêm một chút không, rốt cuộc là giá gì hài lòng?
Lần này là Lâm Lang nói, trong mắt Kim Khắc Thành có chút kinh ngạc.
Bây giờ bên ngoài đã có tin đồn, Lâm Lang đến tham gia hoạt động lần này chỉ là vì Lý Dương, là vì cổ vũ Lý Dương, bây giờ xem ra, tin này không hề giả.
Lâm Lang luôn ở bên Lý Dương, hơn nữa y và Lý Dương nói chuyện, còn có thể phát ngôn giống như chủ nhân, thậm chí Lý Dương không có phản đối gì, có chút tán đồng, từ đó có thể nhận ra giao tình của hai người này không đơn giản.
Ít nhất quan hệ của hai người này chắc chắn rất gần.
Suy nghĩ một hồi, Kim Khắc Thành mới chầm chậm nói:
- Tôi biết, Lý Dương tiên sinh muốn có thanh kiếm Truy Tinh trong tay của Cụ Đông Thành, chúng tôi muốn dùng kiếm Truy Tinh trong tay Cụ Đông Thành để đổi lấy bảo kiếm Tân La.
Kim Khắc Thành nói rất chậm, hơn nữa còn nói là tiếng Hán, Lý Dương và Lâm Lang đều nghe rất rõ.
- Hahahha!
Lâm Lang đột nhiên cười lớn, khóe miệng Lý Dương cũng bất giác mỉm cười, Kim Khắc Thành, chính là đến để thăm dò.
Nhưng cái tên Cụ Đông Thành này hình như quá xem thường mình, kiếm Truy Tinh rất tốt, nhưng không thể so sánh được với kiếm Tân La ở Hàn Quốc.
Trừ khi kiếm Truy Tinh và Trục Nhật, Bôn Nguyệt ba kiếm hợp lại, trở lại kiếm Thái A, như vậy còn có thể đổi, chỉ là một thanh kiếm Truy Tinh, giá trị cũng không thể sánh bằng bảo kiếm Tân La, dù sao bảo kiếm Tân La tượng trưng cho tinh thần của Hàn Quốc không thể cái gì cũng có thể sánh được.
- Lâm tiên sinh!
Sắc mặt Kim Khắc Thành có chút khó coi, nhỏ giọng nói, Lâm Lang càng cười lớn, làm trong lòng y rất khó chịu.
- Không có gì, tôi đột nhiên nghĩ đến một câu chuyện cười, có chút thất lễ, thứ lỗi, thứ lỗi.
Lâm Lang đột nhiên cười, cười rất vui, khóe mắt còn có chút nước mắt.
Lúc nói còn không ngừng lắc đầu, nhìn thấy thần sắc của Kim Khắc Thành, cũng có chút kỳ quái.
Lý Dương mỉm cười đứng lên, còn bưng chén trà đứng lên, chầm chậm nói:
- Kim Khắc Thành tiên sinh, làm phiền ngài chuyển lời cho Cụ Đông Thành tiên sinh, đối với thành ý của ông ta, tôi rất không hài lòng.
- Có những người, đừng luôn vì mình, mà cho người khác là kẻ ngốc.
Lâm Lang cũng nói theo một câu, khẩu khí rất không khách khí, lần này, y cũng nói ra ác khí của mấy ngày trước.
Kim Khắc Thành có quan hệ với Cụ Đông Thành tất cả mọi người đều biết, lần này đưa ra yêu cầu này, Lâm Lang có thể hòa nhã với y mới là lạ.
Kim Khắc Thành nhìn Lý Dương kinh ngạc, y có hiểu biết nhất định văn hóa Trung Quốc, trên tay y, lại có không ít đồ cổ Trung Quốc, người Hàn Quốc tuy người hầu trở mặt, khắp nơi chứng minh mình mạnh hơn Trung Quốc, nhưng người yêu thích đồ cổ của bọn họ nhưng lại lấy hiểu biết về văn hóa Trung Quốc làm vinh hạnh.
Văn hóa truyền thừa nhiều năm, không phải dễ dàng cắt bỏ như vậy.
Chính vì hiểu, y mới biết Lý Dương là muốn tiễn khách, bưng trà tiễn đưa khách, là một truyền thống cổ của người Trung Quốc, người chỉ cần hiểu văn hóa Trung Quốc, đều hiểu rõ.
Cái này trước khi y đến, không trùng khớp với tình hình mấy người cùng dự đoán.
Đặc biệt là Cụ Đông Thành, khẳng định chắc nịt, lần này Lý Dương đến chính là vì kiếm Truy Tinh trên tay của y, chỉ cần y bỏ ra kiếm Truy Tinh, nhất định có thể đổi được kiếm Tân La trở về.
Lúc này, cuối cùng Cụ Đông Thành cũng hiểu rõ, dự đoán trước đây của y là sai, thanh kiếm của Lý Dương là thật, mấy vị tiền bối danh tiếng Hàn Quốc đều đã chứng minh điều này.
Sau khi biết được bảo kiếm Tân La là thật, cửa của Cụ Đông thành, tâm tư cũng truyền đến, kiếm Truy Tinh trong tay chính là lợi thế lớn nhất của y.
- Lý tiên sinh, lời của ngài tôi sẽ chuyển lại, nhưng bảo kiếm Tân La đối với chúng tôi là rất quan trọng, hy vọng ngài có thể hiểu cho chúng tôi, trả lại chúng tôi.
Kim Khắc Thành cũng đứng lên.
Y biết chuyến đi thăm dò này của mình đã thất bại, nhưng y còn nói một câu không cam tâm, mục đích của y chính là lấy lại bảo kiếm Tân La, chỉ cần có thể lấy lại bảo kiếm, thăm dò thất bại cũng không thành vấn đề.
- Tôi rất hiểu các ông, nhưng hiểu phải cần hai bên, có những câu nói tôi không muốn nói nữa, ngài quay về xin Cụ Đông Thành tiên sinh suy nghĩ lại đi, sau khi kết thúc hoạt động, tôi sẽ về nước.
Lý Dương mỉm cười lắc đầu, hoạt động chỉ có bảy ngày, trước mắt đã qua ba ngày, cộng thêm hôm nay, nói cách khác, Lý Dương ở Hàn Quốc, nhiều nhất cũng chỉ còn ba ngày nữa.
Sắc mặt Kim Khắc Thành chợt thay đổi, nhưng rất nhanh lấy lại bình thường.
- Tôi hiểu rồi, Lý tiên sinh, ngài yên tâm, hiểu phải nhất định là hai bên, chúng tôi nhất định sẽ làm ngài hài lòng, tôi cáo từ.
Kim Khắc Thành bỏ đi, đi rất không cam tâm.
Sau khi y trở về, tranh cãi với Cụ Đông Thành, Cụ Đông Thành kiên quyết mục đích của Lý Dương chính là kiếm Truy Tinh, chỉ cần dùng kiếm Truy Tinh nhất định sẽ lấy lại bảo kiếm Tân La.
Nếu không phải lần này bảo kiếm Tân La đột ngột xuất hiện, gây ra ảnh hưởng lớn ở Hàn Quốc như vậy, y thậm chí còn dùng kiếm Truy Tinh đổi bảo kiếm Tân La và bảo bối khác.
Trong lòng Cụ Đông Thành, chỉ cần dùng kiếm Truy Tinh đổi, y còn lời to.
Những cái này Lý Dương không hề biết, nhưng cũng không cần biết, cái này đối với hắn mà nói không quan trọng.
Bây giờ bảo kiếm Tân La còn phát huy ra tác dụng cực lớn hơn sức tưởng tượng của Lý Dương, Lý Dương cũng không ngờ, thanh kiếm bất ngờ có được này, người Hàn Quốc lại đặc biệt quan trọng như vậy.
Nói không chút khoa trương, khát vọng của bọn họ đối với bảo kiếm Tân La, còn hơn Thiên Tùng Vân kiếm của Nhật Bản.
Thiên Tùng Vân Kiếm chỉ là thần khí thiên hoàng, là món đồ đại diện cho quyền uy của thiên hoàng, nhưng bảo kiếm Tân La không giống vậy, nó là chí bảo truyền thừa rất lâu của dân tộc Triều Tiên, rất nhiều người từ lúc nhỏ đã nghe qua bảo bối này rồi.
Bảo bối như vậy, trong lòng bọn họ, còn hơn cả thần khí.
Thậm chí còn tốt hơn.
Cũng có thể nói, đây là một quốc bảo trong lòng tất cả mọi người Hàn Quốc.
Cho nên về mặt ảnh hưởng, bảo kiếm Tân La còn hơn hẳn cả kiếm Thiên Tùng Vân.
Có một ưu thế như vậy, Lý Dương tất nhiên rất nhàn nhã, Cụ Đông Thành con sư tử to mồm, phải để cho y trả một cái giá đắc, bây giờ sốt ruột không phải là Lý Dương, là bọn họ mới đúng.
Chỉ cần bảo kiếm Tân La trong tay Lý Dương, còn đang ở trong nước, những người Hàn Quốc này càng thêm sốt ruột, Lý Dương lại tung tin ra, lúc đó, tất cả áp lực đều đè lên người Cụ Đông Thành.
Đối với Cụ Đông Thành, Lý Dương không có dự cảm tốt, lần này, hắn muốn từ chỗ Cụ Đông Thành lấy lại bảo bối của Trung Quốc.