Người bạn học kia của Bành Vũ không phải ai khác mà chính là Thường Thịnh, có mối quan hệ với Thường Thịnh nên Bành Vũ mới biết được thì ra phía sau Lý Dương có một mối quan hệ vô cùng phức tạp. Chính vì vậy khi gặp Lý Dương hắn mới tỏ ra cung kính như thế.
Ngồi một hồi, bên ngoài lại vào rất nhiều người, những người này vừa đi vừa nói chuyện cho tới khi vào tới trong phòng, những người này khi thấy bên ngoài có nhiều người như vậy cũng càm thấy rất kinh ngạc.
Nhìn thấy những người này, Lý Dương nở nụ cười. Hoạt động giám bảo hôm nay đã xong, những người này đều là chuyên gia phụ trách việc giám bảo hôm nay: đám người Bạch Minh, Mao lão.
-Khổng lão tiên sinh, Lương lão tiên sinh!
Bành vũ vội vàng đi tới cung kính chào hai ông lão, Lý Dương cũng chú ý tới này hai người này, làm cho hắn không ngờ là Lương lão cũng ở đây.
-Lý lão đệ, sao cậu cũng ở đây, a, đây là cái gì?
Bạch Minh vừa mới đi vào đã thấy Lý Dương nên nhanh chóng đi tới.
Mao lão và thầy Thái, Liễu lão, Chu lão cũng thấy được Lý Dương, mọi người đều quen biết Lý Dương nên đi tới chào hỏi.
Thứ Bạch Minh vừa rồi hỏi là cái chén Dạ Quang Bôi trên tay Lý Dương, thứ này còn có ẩn tình bên trong nên Lý Dương luôn cầm trên tay mà không giao cho người khác.
Lương lão đang nói chuyện với Bành Vũ cũng đã thấy được Lý Dương, ánh mắt ông sáng lên rồi nhỏ giọng nói với ông lão bên cạnh, hai ông lão cùng nhau đi tới chỗ Lý Dương.
Một lát sau, phần lớn người trong phòng nghĩ đều tự tập bên cạnh Lý Dương, Lý Dương cũng cuống quít đứng lên, nhiều tiền bối như vậy đến chỗ hắn mà hắn còn ngồi là rất không có lễ phép.
-Lý lão đệ, thứ này là Dạ Quang Bôi thời Tống có phải không?
Bạch Minh trực tiếp cầm cái chén trên tay Lý Dương lên, nhiều người như vậy chỉ sợ cũng chỉ có mình Bạch Minh là có thể tùy tiện như vậy.
-Có lời của thầy Bạch thì thứ này nhất định là Dạ Quang Bôi thời Tống!
Lý Dương cười nói một câu.
Cái chén này chỉ cần là ông chủ tiệm đồ cổ bình thường là có thể nhìn ra chứ không nói tới Bạch Minh. Bạch Minh trên phương diện đồ cổ không thể so với Lý Dương nhưng cũng không kém quá nhiều. Rất nhiều thứ hắn cũng chỉ cần nhìn một cái là có thể nhận ra.
-Cậu cố ý chê cười tôi đó à?
Bạch Minh cười nói một tiếng rồi trả Dạ Quang Bôi lại cho Lý Dương, đám người Mao lão, thầy Thái đều nhìn về phía cái chén trên tay Lý Dương, mỗi người đều gật gật đầu.
Cái chén này rất không tệ, giá trị không thấp, có điều tất cả mọi người đều là chuyên gia có danh vọng nên cũng không quá để ý tới thứ này.
Những chuyên gia này đến chào hỏi Lý Dương một câu rồi tự mình ngồi xuống. Tâm trạng của Bành Vũ cuối cùng cũng ổn định lại, hắn quả thật là sợ những người này tiếp tục đứng như thế.
-Khổng lão, đây là Lý Dương-học trò của Hà lão, ngày hôm qua tôi nhìn thấy một cái Thụy Thú Bồ Đào Văn Kính, thứ này chính là hắn đoạt được!
Những người khác đều ngồi xuống, Lương lão mang ông lão kia tới trước mặt lý Dương rồi cười nói một câu.
Lương lão lại chỉ về phía ông lão kia sau đó nhỏ giọng nói :-Tiểu Lý, vị này chính là Khổng lão mới từ Thailand trở về, Khổng lão cũng là tiền bối có danh vọng trong nước, chẳng qua là ở nước ngoài thời gian hơi dài nên đều có thân phận Hoa Kiều như tôi!
-Cậu nhóc, Trường Giang sóng sau đè sóng trước a, cái gương này còn có Trường Sinh Bát nữa, hôm nào rãnh tôi nhất định đến xem một chút!
Ông lão họ Khổng này cẩn thận đánh giá Lý Dương một chút rồi lập tức cười nói một câu, trên mặt Lương lão cũng tràn đầy nụ cười.
-Ngài quá khen, khi nào ngài muốn xem những thứ kia thì nói với tôi một tiếng, tôi sẽ chuẩn bị sẵn mọi thứ!
Lý Dương vội vàng trả lời một câu, ông lão này hắn không biết. Có điều nhìn ông ta và Lương lão quen biết như thế, lại là từ bên ngoài trở về, thân phận đoán chừng cũng không kém Lương lão bao nhiêu, tôn kính cũng là chuyện đương nhiên.
-Ha ha. Cậu quá khiêm tốn đó, tôi thật hâm mộ Hà lão!
Khổng Lão cười nói, Lương lão cũng đồng ý gật đầu, không chỉ Lương lão mà những tiền bối xung quanh cũng gật đầu. Bọn họ quả thật hâm mộ Hà lão, tìm được một học trò tốt như thế thì so với việc tìm được một món bảo bối còn vui vẻ hơn.
Tính ra thì Hà lão gặp được Lý Dương quả thật là kiếm được một món hời, không chỉ có người kế thừa mình mà còn có thể nâng cao danh vọng của hai người lên, Lý Dương lúc này còn rất trẻ, ai cũng không dám cam đoan tương lai Lý Dương sẽ phát triển tới mức nao cả.
-Ba, Lương bá bá, các người cần phải làm chủ cho con a!
Người phụ nữ kia đột nhiên đi tới, trên mặt còn tràn đầy buồn bả, Lý Dương và Vương Giai Giai đều hơi chút sửng sốt.
-Hử, chuyện gì nữa đây, có chuyện gì mà muốn bọn ta làm chủ, chẳng lẽ có người bắt nạt cháu à?
Lương Lão cười nói, ông dường như rất yêu thích cô nàng này, Vương Giai Giai hung hăn trừng mắt nhìn người phụ nữ.
-Lương bá bá, ngài nói đúng đó, cháu thường xuyên bị người khác bắt nạt, lần này cũng vậy, cháu thích cái chén Dạ Quang Bôi nên tranh đoạt, cuối cùng lại bị người này lừa gạt đi, bác phải làm chủ cho cháu mới được!.
Người phụ nữ kia nhỏ giọng nói, những chuyên gia trong phòng nghỉ đều hứng thú nhìn cô, bọn họ không giống với Lý Dương, phần lới bọn họ đều biết người phụ nữ này.
-Thảm a, xem ra Lý lão đệ đắc tội cô nàng, lần này Lý lão đệ chắc ăn trái đắng rồi!...
Bạch Minh nhỏ giọng nói với Mao lão một câu, Lý Dương còn đứng ở bên kia, bọn họ muốn nhắc nhở Lý Dương cũng không được
Mao lão cũng đồng ý gật đầu, người phụ nữ này gọi là Khổng Huyên, trong giới đồ cổ cũng có danh tiếng. Đáng tiếc tính cách có chút cổ quái, rất nhiều người đều sợ giao tiếp với cô ta.
Lại nói tiếp, Khổng Huyên là một người rất đáng thương, cô ta năm nay ba mươi tám tuổi, từng có hai lần kết hôn, nhưng hai lần này đều bị lừa rất thảm, không những bị lừa tình mà còn bị lừa tiền nữa.
Cô ta cũng từng có thai, nhưng đáng tiếc cuối cùng lại sinh non, sau đó bác sĩ cho biết là cô cả đời không thể có con được nữa.
Từ đó về sau, tính tình của Khổng Huyên có thay đổi rất lớn, hỉ nộ ái ố tùy thời đều có thể biến hóa, trong giới đồ cổ mọi người đều biết chuyện này nên rất thông cảm với cô.
Khổng Huyên có vấn đề về tâm lý, nhưng trình độ của cô cũng rất cao. Trình độ của cô tuyệt đối không kém hơn Bạch Minh. Trong giới đồ cổ cô cũng có danh tiếng nhất định.
-Tiểu Lý, các người xảy ra chuyện gì thế?
Lương lão kinh ngạc hỏi một câu.
-Lương lão, chuyện là như thế này,....
Lý Dương bất đắc dĩ lắc lắc đầu rồi từ từ nói ra chuyện lúc đó một lần, Lý Dương nói hết mọi thứ, ngay cả chuyện hắn chỉ có 50 vạn cũng nói ra.
Nghe xong Lý Dương tự thuật, Lương lão cười nói với cô nàng kia:-Thì ra là thế, tiểu Huyên cháu không được trách người khác, là cháu không thấ rõ nên tự mình từ bỏ, không thể trách tiểu Lý được!...
Lương lão và Khổng lão có một chút quan hệ thân thích, lại đều là người Hoa sống ở Đông Nam Á. Bình thường cũng có không ít qua lại. Tình huống của Khổng Huyên ông cũng biết một ít, với người cháu gái rất có thiên phú này ông cũng rất yêu thương.
Khổng lão có 3 con trai một con gái, con gái là đứa nhỏ nhất. Cũng là người có thiên phú để thừa kế Khổng lão, ai cũng không ngờ là vận mệnh của cô lại nhấp nhô như thế, hồng nhan bạc mệnh, nhưng chuyện tình cảm đừng nói là Lương lão, cho dù là Khổng lão cũng chẵng thể làm gì được.
-Lương bá bá, bác cũng nói giúp hắn hay sao?"
Người phụ nữ kia dường như rất không hài lòng làm cho Lương lão không biết làm gì chỉ có thể lắc lắc đầu.
Khổng lão bên cạnh cũng lắc đầu cười cười, hơn nữa còn cẩn thận nhìn cái chén Dạ Quang Bôi trên tay Lý Dương.
-Tiểu Lý, cái chén này có thể cho tôi mượn xem một chút hay không?...
Khổng lão đột nhiên nói với Lý Dương một câu. Lý Dương giật mình ngẩng đầu nhìn Khổng lão, lại nhìn nhìn Lương lão.
-Tiểu Lý, Khổng lão trên phương diện đồ ngọc có trình độ rất cao, chỉ sợ Ngọc Thánh cậu cũng không thể hơn được ông ấy, Khổng lão chỉ muốn nhìn cái chén của cậu một chút mà thôi.
Lương lão cười nói một câu, Khổng Huyên thì ôm cánh tay ông, nhìn chằm chằm vào Lý Dương, trong mắt dường như còn có ý trả thù.
-Tốt, tôi nghe ngài!
Lý Dương nhẹ nhàng gật đầu, hắn không chút do dự đặt lên bàn để cho mọi người thưởng thức.
Lương lão thoáng sửng sốt lập tức lại lắc lắc đầu. Lý Dương nói câu này là để kéo hắn vào, nhưng nghe thì lại giống như là nể mặt hắn nên mới lấy ra.
Nói cách khác, Lương lão phải hoàn toàn phụ trách cái chén này, mặc kệ thế nào thì vẫn phải trả lại cho Lý Dương.
Đây cũng là vì Lý Dương biết thân phận của Lương lão nên mới làm vậy, cái chén này còn có huyền cơ khác, bên trong nó so với bên ngoài thì tốt hơn nhiều, nếu như thạt sự xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì chắn hắn sẽ hận chết mất.
Lương lão biết Lý Dương nghĩ gì nhưng cũng không để ý mà đi theo Khổng lão tới trước cái bàn cẩn thận quan sát Dạ Quang Bôi.
Đây là một cái chén được làm bằng Lam Điền Ngọc, Lam Điền Ngọc có xuất xứ từ Tây An, nó là một trong tứ đại danh ngọc của Trung Quốc, ở thời cổ đại nó là tài liệu chủ yếu để chế tạo chén ngọc.
Lam Điền Ngọc không nỏi danh bằng Hòa Điền Ngọc, giá trị cũng không quý như Hòa Điền Ngọc và Phỉ Thúy, nhưng nó có số lượng nhiều, lịch sử rất lâu dời, vật được làm bằng Lam Điền Ngọc ở thời cổ đại lưu truyền tời ngày nay không ít, có vài món giá trị không hề thấp.
Khổng lão càng xem càng kinh ngạc, cuối cùng còn lấy kính mắt ra cẩn thận nhìn.
Lương lão cũng cầm lấy một cái chén lên xem, có điều nhìn tới cuối cùng ông cũng chỉ nhìn ra nó là Dạ Quang Bôi được làm từ Lam Điền Ngọc mà thôi.
Những chuyên gia xung quanh cũng tò mò nhìn về bên này, rất nhiều người cũng gật gật đầu.
Thứ này chỉ là một món đồ cổ không có gì không bình thường, huống chi vừa rồi chuyện Lý Dương kể ra bọn họ rất nhiều người cũng đều nghe được. Năm mươi vạn mua một cặp chén thế này là giá thích hợp, không kiếm tiền cũng không bị thiệt, thứ này cũng là thứ mà người yêu thích sưu tầm đồ ngọc cổ thích sưu tầm.
-Tiểu Lý, có phải là vừa rồi cậu đã nâng giá thứ này lên 85 vạn?...
Khổng lão đột nhiên hỏi một câu, khi hỏi ông đặt cái chén lên bàn rồi nhìn chằm chằm Lý Dương.
-Vừa rồi tôi quả thật là ra giá 85 vạn, nhưng lúc đó không có đủ tiền mặt nên cuối cùng mới mua chúng với giá 50 vạn!...
Lý Dương lại giải thích một câu, hắn cũng nhìn chằm chằm Khổng lão, thứ này là do hắn quang minh chính đại cạnh tranh, cho dù Khổng lão muốn vì con gái mình đòi lại công bằng hắn cũng không sợ.
-Tám mươi lăm vạn, tiểu Lý quả thật rất có quyết đoán!...
Khổng lão mỉm cười gật gật đầu.
Khổng lão mới vừa nói xong, ngay sau đó còn nói thêm:-Tiểu Lý, tôi hiện tại ra giá 100 vạn, cậu có thể chuyển nhượng lại cho tôi không?
Lý Dương sững sốt, những người xung quanh đều nhìn Khổng lão, bọn họ không giống Lý Dương, thân phận của Khổng lão bọn họ đều biết.