Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ

Chương 703: Chương 703: Mỹ tửu Dạ Quang Bôi (9)






Khổng lão và Khổng Huyên vội vàng đứng lên.

Hà lão có danh vọng rất cao trong giới đồ cổ. Không phải chỉ vì ông từng làm trong chính phủ nên mới vậy, Hà lão ngoại trừ có trình độ đứng đầu ra, ông còn giúp giới đồ cổ vượt qua mấy lần tai nạn, chính vì vậy ngươi trong giới đồ cổ rất kính trọng ông

Xa không nói, chỉ tính tới vụ án phòng chế cao cấp gần đây thôi cũng có thể thấy được. Nếu không phải Hà lão phát hiện trước tiên, hơn nữa còn xử lý chính xác thì chỉ sợ với đây sẽ là một đã kích cực lớn với giới đồ cổ Trung Quốc.

Ngoại trừ thị trường, người bị ảnh hưởng lớn nhất chính là những chuyên gia bọn họ, những người này phần lớn đều là người không thể phân biệt được vật phẩm phỏng chế cao cấp, nếu như bọn họ xem xét xảy ra vấn đề vài lần thôi thì thanh danh của bọn họ xem như là hoàn toàn biến mất.

- Hà lão, ông đã tới!.

Lý Dương mỉm cười tiến lên nắm cánh tay ông, Vương Giai Giai thì đi qua bên kia đỡ cánh tay còn lại, hai bên ông là hai người trẻ tuổi phụng dưỡng, tình cảnh này làm cho những vị chuyên gia lớn tuổi hâm mộ không thôi.

Hà lão gật đầu nhìn Lý Dương rồi nhìn Khổng lão, nói:,-Khổng lão, lần này làm phiền ngài!

Nguyên nhân mọi chuyện Hà lão đã biết, Lưu Cương đã báo cáo mọi chuyện với ông. Sau khi nghe chuyện này Hà lão đã quyết định tự mình đến, Lý Dương kiên trì không muốn chuyển nhượng món bảo bối này làm cho ông cảm thấy có chút không thích hợp.

Hà lão hiểu rất rõ Lý Dương, Lý Dương không tham tiền, nhưng cũng không phải là tên ngốc, nếu cái chén Dạ Quang Bôi này mà không đáng giá thì Lý Dương cho dù không bán thì cũng sẽ đổi những vật sưu tầm của Khổng lão. Nguyên thanh hoa, đồ sứ trong năm lò nun nổi tiếng, còn có hơn 10 miếng ngọc cổ thời Hán, đây đều là những bảo bối khó gặp, những thứ này đều là vật mà Lý Dương chưa có.

Lý Dương không chỉ có không đáp ứng mà còn để cho Lưu Cương thông báo cho ông, chuyện này tất nhiên là có nội tình, sau khi hiểu được chuyện này ông liền quyết định đi tới nơi này.

Không phiền toái, Hà lão khách khí rồi!

Khổng lão cười khổ lắc lắc đầu, Hà lão đã đến nên cho dù ông muốn mua lại cũng không thể đánh chủ ý lên người Lý Dương được, mà muốn mua lại bảo bối từ tay Hà lão thì chuyện này ông càng không có nắm chắc.

-Tiểu Lý, Hà lão đến rồi, có phải là nên bắt đầu hay không?

Lương lão lại hỏi Lý Dương một câu, lần này Lý Dương không phản đối nữa mà mĩm cười gật đầu

Lý Dương nháy măt với Lưu Cương là để hắn thông báo ch Hà lão, hắn và Lưu Cương hiện tại đã vô cùng ăn ý. Lý Dương không cần nói Lưu Cương cũng hiểu được ý của hắn

Lý Dương không bán hai cái chén này, Khổng lão và con gái ông cũng không thể đoạt được của hắn. Có điều khi nhờ bọn họ tẩy trừ lớp che giấu không công, Lý Dương lo lắng bọn họ sẽ động tay động chân, không thể có lòng hại người nhưng lòng phòng người thì vẫn phải có, Hà lão tự mình tới đây nên việc này hắn không cần lo nữa.

Có Hà lão ở đây, bọn họ cho dù có nghĩ cũng không dám làm điều gì bậy bạ.

Khổng lão mở cái hộp lấy một máy khoang điện nhỏ và mấy lưỡi dao mỏng. Ngoài ra ông còn lấy một ống tiêm, loại thường được dùng để tiêm phòng.

Trong hộp có một cái bình nhỏ và một lọ cồn, khi nhìn thấy những thứ này mọi người đều có chút nghi hoặc.

Nhưng bọn họ cũng không hỏi gì, từ xưa đến nay có rất nhiều phương thức che giấu, có một ít thủ pháp đặc biệt để giải trừ cũng là chuyện bình thường thôi.

Khổng lão mở máy khoang, âm thanh rè rè lập tức vang lên, Lý Dương có chút khẩn trương trong lòng, nếu Khổng lão không phải thật tình giúp hắn che giấu thì ông chỉ cần nhấn nhẹ một cái là bảo vật bên trong sẽ xong ngay.

Lý Dương tuy có chút lo lắng thừa, nhưng sự lo lắng này không phải là không có đạo lý.

Hiện tại rất nhiều người mang tâm lý ăn không được phá cho hôi, không ai có thể đoán trước được, nếu không Lý Dương cũng sẽ không mời Hà lão đến.

Lý Dương nhìn Hà lão, Hà lão gật đầu với hắn, điều này làm cho Lý Dương an lòng không ít. Mời Hà lão đến với hắn là một quyết định đúng đắng, những lão tiền bối này tạo cho hắn cảm giác không được thoải máy, cảm giác không thể bằng được khi ở với Bạch Minh và Mao lão.

Khổng lão bắt đầu làm việc, sắc mặt ông dị thường nghiêm túc.

Phía dưới ông còn có một cái chậu nhỏ. Khổng lão một tay cầm Dạ Quang Bôi, một tay cầm máy khoang từ từ đâm vào cái chén

Lúc này không chỉ Lý Dương khẩn trương mà những người khác cũng rất khẩn trương.

Đây chính là một cái chén ngọc, cho dù là Phỉ Thúy cừng nhất thì cũng không thể chịu nổi mũi khoang, chỉ cần một chút không cẩn thận thôi thì sẽ làm cho bảo bối bên trong bị hư ngay lập tức.

-Kẽo kẹt!..

Máy khoan điện rất nhanh đã khoang một cái lỗ nhỏ trên chén, khổng lão lập tức ngừng tay lại. Điều này làm cho mọi người an tâm không ít. Bảo bối bên trong bọn họ còn chưa thấy, nếu thật sự hư hao thì bọn họ sẽ rất đau lòng.

Lúc này mọi người đã tin lời Lý Dương và Khổng lão noi, bn6 trong quả thật là có Phỉ Thúy.

Nói giỡn, ai lại đùa lâu như vậy, lại càng không có ai đi phá hư một cặp chén Dạ Quang Bôi trị giá 50 vạn chỉ để vua đùa cả. Nếu bên trong không có bảo bối thì không thể ảnh hưởng tới Lý Dương, Khổng lão, thậm chí là Hà lão như thế này được.

Khoang xong một cái lỗ, Khổng lão lại quay cái chén lại.

Hà lão bên cạnh nhẹ nhàng gật đầu, khi ông vừa bước vào phòng thì đã phát hiện ra cái chén này quả thật có che giấu cái gì đó bên trong.

Bộ Ẩn Pháp chỉ có Khổng gia mới biết, tuy nhiên trước đây Hà lão đã gặp qua một lần.

Khổng lão năm xưa ra nước ngoài nói là dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, nhưng thật ra Khổng gia đã giải trừ che giấu của một món bảo bối rồi bán nó đi để làm vốn khởi nghiệp.

Không có số tài chính này trợ giúp thì Khổng lão cũng không thể tạo nên một lượng tài chính lớn như hiện tại được.

Âm thanh của máy khoang điện tiếp tục vang lên.

Một lúc sau, trên cái chén đã xuất hiện thêm một cái lỗ nhỏ, Khổng lão tiếp tục quay chén sang mặt bên rồi tiếp tục khoang.

Mấy vị chuyên gia bên cạnh thậm chí cả Lương lão cũng nhìn về phía cái lỗ nhỏ, đáng tiếc bọn họ không nhìn thấy gì, chỉ có Lý Dương đứng bên cạnh là không ngừng gật đầu mà thôi.

Khi việc giải trừ Bộ Ẩn Pháp bắt đầu thì Lý Dương đã mở ra năng lực đặc thù để quan sát động tác của Khổng lão.

Thứ nhất là hắn sợ bảo bối bị phá hỏng, thứ hai là vì hắn cũng muốn học tập thủ pháp này một chút, sau này nói không chừng hắn còn gặp bảo bối sử dụng thủ pháp này để che giấu, mà hắn thì không thể thấy bảo bối là mang đến tìm Khổng lão nhờ giúp được.

Lần này chính mình không đem đồ vật này nọ tặng cho người ta, chỉ sợ lần sau tìm tới môn nhân gia cũng không để ý ngươi.

Dưới hình ảnh lập thể, Lý Dương phát hiện Khổng lão khoang rất đúng chỗ, không tạo thành bất cứ hư hao nào với bảo bối bên trong. Loại thủ pháp này chỉ sợ cho dù hắn có năng lực đặc thù cũng chưa chắc có thể làm được, không có năng lực đặc thù hỗ trợ đừng nói là làm, cho dù chỉ là thử hắn cũng không dám.

Khổng lão khoang 6 cái lỗ nhỏ xung quanh cái chén, lỗ sau có kích thước to hơn lỗ trước, sau khi khoang xong ông mới đặt cái chén xuống.

Khổng lão lại cầm cái chén khác lên rồi tiếp tục khoang, mỗi cái chén đều có 6 cái lỗ nhỏ, hiện tại cái chén Dạ Quang Bôi này đã không còn giá trị như trước, hiện tại cho dù là 5 vạn chỉ sợ cũng không có người mua.

Với cái chén còn đầy đủ mọi người sẽ thưởng thức nó, nhưng đột nhiên nó có vài lỗ thủng, giống như trên mặt phụ nữ mặt rỗ vậy, họ sẽ không thưởng thức nữa mà sẽ tránh ra xa.

Thở dài, Khổng lão lấy ra cái bình nhỏ.

Bên trong bình ông cho vài loại chất lỏng vào, cuối cùng còn bỏ thêm một ít cồn trộn lại với nhau.

Sau khi làm xong Khổng lão cầm ống tiêm lên, hút chất lỏng ra, sau đó từ từ bơm vào những cái lỗ.

Những người xung quanh im lặng nhìn mọi việc đang xảy ra, Lý Dương thì đang ghi nhớ hỗn hợp, tỉ lệ chất lỏng trong bình, thứ này rất quan trọng với hắn.

Có nhiều kỹ năng thì không thiệt, học nhiều thêm một chút cũng không có hại gì. Dưới hình ảnh lập thể, tỉ lệ chất lỏng đã được hắn nhớ rõ, hiện tại nếu để Lý Dương làm thì hắn sẽ làm ra một hỗn hợp không kém gì của Khổng lão.

Một ống tiêm hổn hợp được bom vào, mọi người còn tưởng rằng chúng sẽ trào ra, không ngờ chúng lại biến mất.

Sau khie tiêm xong, Khổng lão rút tiêm ra, sau đó tiếp tục tiêm vào lỗ tiếp theo, chỉ chốc lát, sáu cái lỗ nhỏ đã được ông tiêm lần lượt một lần.

Khổng lão cầm cái chén nhìn một chút rồi đưa cho Khổng Huyên, ông thì cầm lưỡi đao ngâm trong cồn.

Khoảng 1 phút sau, cái chén từ từ nổi nên những giọt nước rồi rơi xuống, mỗi giọt rơi xuống cách nhau vài giây.

Mọi người mở to mắt nhìn. Cho tớ lúc này bọn họ mới phát hiện bên trong cái chén có một tầng ngăn cách, chất lỏng được tiêm vào đều đang nằm trong vách ngăn, hiện tại thông qua cái lỗ phía dưới mà chảy ra ngoài.

Ba phút sau, Khổng lão lấy lưỡi đao ra, sau đó nhận lấy cái chén từ tay Khổng Huyên

Dưới hình ảnh lập thể Lý Dương phát hiện hai thứ đã bắt đầu chia lìa. Bên ngoài chén là một tầng Lam Điền Ngọc rất mỏng. Dùng lưỡi dao cạo thì không mất bao nhiêu thời gian là có thể tẩy xong, lúc đó diện mạo chân chính của món bảo bối bên trong sẽ hiện ra.

Đến lúc này, Lý Dương đã hoàn toàn yên lòng, Khổng lão quả thật là thiệt tình giúp hắn tẩy lớp che giấu chứ không có ý gì khác.

Lý Dương cũng cảm thấy chính mình lo lắng là dư thừa, có điều chuyện này nếu xảy ra một lần nữa thì hắn cũng sẽ làm vậy.

Trực giác của Lý Dương nói cho hắn biết cái chén Dạ Quang Bôi này không hề tầm thường. Lần đầu tiên khi thấy nó trong hình ảnh lập thể thì hắn đã có cảm giác này, sau đó khi Khổng lão đồng ý ra giá rất cao để mua lại thì hắn càng thêm chắc chắn suy đoán của mình.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.