Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ

Chương 781: Chương 781: Nghiên kỳ lân kim tinh (P1)






- Lý Dương tiên sinh, thì ra là mọi người ở nơi này!

Người vừa vào này, chính là người từ quán trà tới sau cùng – Thượng Quan tiên sinh, hắn ra muộn, sau khi ra cửa liền không thấy Lý Dương bọn họ đâu, sau nhiều lần hỏi thăm, mới đến phố cổ bên này tìm được Lý Dương.

- Tách tách…

Bên ngoài bắt đầu rơi xuống giọt nước nho nhỏ, cơn mưa tới sớm hơn Lý Dương tưởng tượng.

Trời mưa, chân mày Lưu Cương hơi động động, giọt mưa rơi xuống chậm chậm trở nên to hơn, chỉ chốc lát sắc trời bên ngoài âm u hơn nhiều, đèn trong cửa hàng bán đồ cổ cũng đã được bật lên.

Lâm Bá Văn đi ra ngoài gọi điện thoại , mưa lớn như thế này, khẳng định không thể rời đi, nếu là mưa vẫn rơi, còn phải nhờ người bên ngoài đưa ô cho bọn họ mới được .

- Thượng Quan tiên sinh, chào ông!

Nhìn thấy Thượng Quan tiên sinh, Lý Dương cũng thấy lạ, nhưng vẫn là lễ phép chào hỏi, vừa rồi người ta phối hợp với mình, đào một cái hố thật to để chôn Tam Tỉnh Kết Y, cuối cùng để cho hắn bị thua lỗ nặng.

- Thượng Quan tiên sinh, tên Nhật Bản đó cuối cùng thế nào, có khóc hay không ?

Bạch Minh cũng đi tới, chưồi ha ha hỏi.

Bạch Minh hỏi như vậy, Vương Giai Giai, Lý Xán bọn họ đều nhìn về Thượng Quan tiên sinh, Tam Tỉnh Kết Y càng xui xẻo, bọn họ lại càng vui.

Mặc dù là lần đầu tiên gặp Tam Tỉnh Kết Y, nhưng cứ như hai bên có thù trời sinh vậy.

- Nhật Bản!

Ánh mắt Thượng Quan tiên sinh sửng sốt, ngay sau đó lại lắc đầu, nói:

- Lúc tôi đi ra hắn đang kêu trả lại hàng, lúc này tôi cũng không rõ hắn thế nào.

Kêu trả lại hàng ?

Bạch Minh quay đầu lại nhìn Mao lão, Lý Xán và Liễu Tuấn nhìn nhau, trên mặt mỗi người cũng lộ ra thần sắc đắc ý.

Muốn trả lại hàng nào có dễ dàng như vậy, nếu muốn trả lại hàng, chứng minh người nầy khẳng định biết đồ của mình là giả, tên này phách y như cha hắn, rốt cục cũng được dạy dỗ .

- Hắn có trả được không?

Lần này người hỏi chính là Lý Xán.

Bạch Minh bọn họ cũng đều nhìn Thượng Quan tiên sinh , bọn họ không hiểu rõ lắm về thực lực quán trà đó và Tam Tỉnh Kết Y, nhưng mỗi người đều biết, bỏ tiền mua đồ, muốn trả cũng không dễ dàng, càng không cần phải nói là đồ cổ được bán đấu giá, các công ty bán đấu giá lớn rất ít khi cho trả lại hàng.

Thượng Quan tiên sinh lập tức xua tay:

- Khẳng định không thể nào, lão Hồ làm việc tôi rất hiểu, tiền kia đã chuyển về tài khoản từ thiện ở Toronto, tiền quyên góp rồi, căn bản không thể hoàn lại!

Hắn nói xong những điều này, Bạch Minh bọn họ cười vui vẻ hơn.

Kết quả đúng như Thượng Quan tiên sinh nói, Thượng Quan tiên sinh vừa đi ra, Tam Tỉnh Kết Y làm loạn ở quán trà, vừa uy hiếp vừa giằng co, kết quả bị ông chủ Hồ báo cảnh sát, khi bọn họ ở đây nghị luận, cảnh sát đang tống Tam Tỉnh Kết Y ra khỏi quán trà.

Kết quả đối với Tam Tỉnh Kết Y có thể dự đoán được, một trăm vạn đô la mỹ không đáng lo, cha hắn nắm trong tay công ty có số vốn hơn trăm triệu đô, nhưng công ty không phải là tư nhân, cổ phần của cha hắn cũng chỉ có ba phần mà thôi .

Lần này Tam Tỉnh Kết Y dùng tiền công ty, cha hắn giúp hắn xóa sạch cái lỗ thủng này nhất định phải tốn không ít công sức, nếu là bị những cổ đông khác biết, thậm chí sẽ uy hiếp cả vị trí của cha hắn, nội bộ gia tộc nhà hắn vừa tồn tại sự giúp đỡ nhưng cũng có cạnh tranh .

Tổng hợp các nhân tố, cho nên Tam Tỉnh Kết Y mới lo lắng muốn trả lại hàng, trả không được, kết quả lần này hắn thật sẽ rất thảm hại.

- Thượng Quan tiên sinh, ngài biết mấy vị này?

Sau lưng Lý Dương đi tới một người , mang trên mặt nụ cười rực rỡ, chính là nhân viên phục vụ khá lớn tuổi đã dẫn bọn họ ra ngoài lúc trước.

Thượng Quan tiên sinh cười ha ha nói:

- Giám đốc Ngô, tôi cũng mới biết mấy vị tiên sinh này,vừa rồi ở quán trà có một chuyện vui, hôm nay bán đấu giá bình khổng tước không có đề khoản đã đạt giá một trăm vạn!

- Một trăm vạn!

Giám đốc Ngô sửng sốt một chút, khuôn mặt không dám tin, một trăm vạn đồng Canada, ở bất kỳ nơi nào đều không phải là số nhỏ.

Thượng Quan tiên sinh lập tức gật đầu , lại chỉ vào Lý Dương nói:

- Không sai, một trăm vạn kia, là một người Nhật Bản đặt giá, vị người Nhật Bản đó chịu nhả tiền, nhờ có Lý Dương tiên sinh. Đúng rồi, ông còn chưa biết thân phận thực của Lý Dương tiên sinh? Cậu ấy là đại biểu Trung Quốc tới tham gia đại hội giám bảo lần này!

- Đại biểu từ Trung Quốc sang tham gia đại hội?

Giám đốc Ngô có vẻ khiếp sợ hơn, kinh ngạc hơn cả khi nghe được con số một trăm vạn vừa rồi.

Giới chơi đồ cổ ở Toronto gần đây rất náo nhiệt, nóng bỏng bàn tán chuyện đại hội giám định bảo bối lần này, ai cũng biết, chuyên gia có thể tới tham gia đại hội giám định phải là bậc nhất nhì, đều có uy vọng rất cao.

Lý Dương còn trẻ như vậy, lại là chuyên gia đến từ Trung Quốc, nơi có nền văn hóa nghệ thuật cổ phát triển nhất, trở thành đại biểu cũng không dễ dàng .

- Lý Dương tiên sinh, thật là thất kính, vừa rồi là tôi có mắt không thấy núi Thái Sơn, không biết cậu cũng là chuyên gia lợi hại!

Giám đốc Ngô lập tức tiến lên nhiệt tình cầm tay Lý Dương, trong mắt hắn vẫn còn một chút nghi ngờ, Lý Dương quá trẻ tuổi, người như vậy sẽ là đại biểu cho chuyên gia Trung Quốc sao?

Nếu không phải Thượng Quan tiên sinh nói ra những lời này, chỉ e hắn căn bản sẽ không tin.

Thượng Quan tiên sinh cũng rất kinh ngạc đối với tuổi tác của Lý Dương, nhưng đối với thân phận của hắn cũng không có gì hoài nghi, cũng vì còn có Lâm Bá Văn đi theo, Lâm gia là chủ nhà trong họat động giám định bảo bối lần này, người có khả năng để cho thành viên Lâm gia đi cùng, thân phận khẳng định không đơn giản .

Lý Dương cười khoát khoát tay, lại chỉ chỉ vào Bạch Minh và Mao Lão, nhẹ giọng nói:

- Giám đốc Ngô khách khí rồi, tôi chẳng qua là người bình thường tới tham gia hoạt động, ngoài tôi ra, Bạch Minh – giáo sư Bạch, Mao Hiểu – giáo sư Mao tất cả đại biểu tham gia hoạt động!

Thượng Quan tiên sinh chợt sửng sốt một chút, quay đầu lại nhìn Bạch Minh và Mao lão, hắn không ngờ, trong đám người này, có đến ba đại biểu Trung Quốc tham gia hoạt động giám bảo lần này.

Ba vị đại biểu, tương đương với ba vị chuyên gia bậc nhất ở Trung Quốc.

- Giáo sư Mao Hiểu!

Ánh mắt giám đốc Ngô đột nhiên trừng thật to, cẩn thận quan sát trên dưới Mao lão, mọtt lát, lại trở nên vô cùng kích động .

- Quả đúng là ngài, giáo sư Mao, người yêu thích đồ sứ Trung Quốc đều biết, vài cuốn sách ngài viết tôi cũng xem qua, thật không ngờ lại nhìn thấy ngài ở chỗ này!

Giám đốc Ngô kêu to, lại ra hiệu người ở bên trong pha trà, hơn nữa kiên quyết mời Mao lão bọn họ vào phòng khách quý nghỉ ngơi, cửa hàng bán đồ cổ này cũng có nơi đặc biệt chiêu đãi khách quý.

Phòng nghỉ cho khách quý ở lầu hai, Mao lão không cưỡng được ý này của Giám đốc Ngô, cộng thêm bên ngoài trời lại đang mưa, sau khi thương lượng với Lý Dương liền đi theo.

Khi lên lầu Lý Dương vẫn còn lắc đầu.

Những người làm ăn này quả thật biết ăn nói, Giám đốc Ngô nói hắn xem qua sách của Mao lão, điểm này Lý Dương không sao tin được, mấy cuốn sách của Mao lão căn bản đều có hình của ông. Hình chụp khi đó và bây giờ không thay đổi gì, xem qua thì không thể nào trước đó không nhận ra, vừa rồi khi Mao lão mua đồ, người phục vụ Mao lão chình là vị Giám đốc Ngô này.

Đoán chừng Giám đốc Ngô này cũng là nghe qua tên của Mao lão, cố ý tỏ ra khoa trương thôi, lấy thân phận Mao lão mà nói, cũng đúng là đáng giá hắn làm như vậy.

Nhưng ở nước ngoài còn có ảnh hưởng như vậy, cũng là điều làm cho người ta thật thích thú, nhìn ánh mắt Mao lão kia là có thể biết tâm tình của ông lúc này khẳng định rất tốt.

Trên phòng nghỉ lầu hai, lớn hơn so với phòng nghỉ trong cửa hàng của Lý Dương rất nhiều, nơi này còn để vài món đồ cổ trang trí, tranh vẽ treo trên tường tất cả đều là thật.

- Giáo sư Mao, giáo sư Bạch, Lý tiên sinh, chư vị mời ngồi!

Đến phòng nghỉ, Giám đốc Ngô có vẻ cung kính hơn, Thượng Quan tiên sinh không biết là cố ý hay là vô tình, dù sao chưa giới thiệu thân phận Lâm Bá Văn cho hắn. Lúc này, Lâm Bá Văn ngồi bên cạnh Lý Dương.

Khi ở bên trong phòng nghỉ, mọi người mới biết lai lịch Thượng Quan tiên sinh.

Thượng Quan tiên sinh tên đầy đủ là Thượng Quan Vân, tuổi cũng khá cao, còn lớn hơn Mao lão, năm nay sáu mươi bảy tuổi, hai mươi năm trước từ Nam Kinh di dân sang Canada, sau đó ở luôn đây.

Sau khi Thượng Quan tiên sinh đến Canada, mới từ từ thích sưu tầm, đáng tiếc lớn tuổi, học nhìn đồ có vẻ có chút khó khăn.

Hai mươi năm qua, nhờ chăm chỉ và cố gắng Thượng Quan tiên sinh cũng học được không ít, cũng là có danh tiếng ở Toronto này. Nhưng còn kém xa danh tiếng của Lý Dương bọn họ, tên của Lý Dương, giới cược thạch toàn thế giới đã không người nào không biết, không người nào không nhớ .

- Lý Dương, nhân lúc lý bên ngoài vẫn còn mưa, đem đồ cậu vừa rồi mua được ra đây để cho chúng ta xem đi?

Hàn huyên một hồi, tính tình nóng vội của Bạch Minh lại không nhịn được, nói với Lý Dương, trong lòng hắn vẫn luôn nhớ kỹ nhớ kỹ câu Lý Dương nói: “đại thu hoạch” .

- Lão Đại, giáo sư Bạch nói không sai, bây giờ lại không đi đâu được, anh lấy bảo bối ra để cho mọi người xem chút, cũng cho mọi người mở rộng tầm mắt !

Lý Xán nói theo, Liễu Tuấn cũng hiếu kỳ nhìn Lý Dương, ánh mắt của mọi người đều tập trung vào trên người Lý Dương.

Lâm Bá Văn cũng nhìn Lý Dương, trong lòng thầm lắc đầu .

Lý Dương mua cái gì hắn rất rõ, nghiên cổ kia nhất định là có niên đại, nhưng chất quá kém, căn bản không đáng giá mấy đồng tiền, nói là bảo bối, chỉ sợ sẽ là dối gạt mình lấn hiếp người khác.

- Được rồi, để cho mọi người mở rộng tầm mắt!

Lý Dương nhìn ngoài cửa sổ khí trời vẫn âm u, sau đó liền gật đầu. Lý Dương vốn định trở về khách sạn đem nghiên cổ rửa sạch sẽ, nếu ông trời giữ hắn ở lại nơi này, vậy thì để cho món bảo bối này được thấy mặt trời ở chỗ này đi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.