Ngày thứ ba trên quảng trường ngày càng nhiều người hơn, các quầy hàng cũng tăng không ít đổ thạch. Những người bán đổ thạch này trong tay đều trữ không ít hàng, chậm rãi phóng ra bên ngoài, như vậy mới có thể hấp dẫn được càng nhiều khách hàng.
Vừa mới tới quảng trường, không ít người chỉ chỉ trỏ trỏ vào người Lý Dương. Hoạt động diễn ra mấy ngày nay, người nổi danh nhất chính là Lý Dương. Người gặp qua Lý Dương cũng không ít, lúc này Lý Dương vừa mới xuất hiện, đã đưa tới chú ý của mọi người rồi.
Ngô Hiểu Lỵ cảm thấy ánh chung quanh không ngừng chiếu vào, cô nghiêng đầu nói với Lý Dương:
-Lý Dương tôi sao có cảm giác như mình là ngôi sao vậy, thiếu chút nữa là có người tìm tới ký tên vậy.
-Ký tên, cũng không tới lượt tôi à.
Lý Dương cười khổ nói, bị nhiều người chú ý như vậy, muốn điệu thấp cũng không có khả năng đi. Nhưng mà Lý Dương cũng không ngẫm lại, mấy ngày nay biểu hiện của hắn có phải là điệu thấp không. Hiệp hội ngọc thạch đều bị một người là hắn lấn át quang mang rồi.
Lý Dương đột nhiên nghe thấy tiếng điện thoại rung trong túi, hiện giờ đám người đông như vậy rất khó nghe thấy tiếng chuông điện thoái, chỉ có thể để chế độ rung thôi.
Người gọi điện chính là Lý Xán, từ khi rời khỏi Trịnh Châu tới nay Lý Dương cũng không có liên hệ với tiểu tử này. Nhưng ngẫm lại sau này mở công ty đấu giá ở Trịnh Châu hai người có thể gặp nhau thường xuyên rồi.
-Tiểu Xán.
Lý Dương vui vẻ nghe điện thoại, cũng chỉ hai câu sắc mặt của Lý Dương đột nhiên thay đổi, đột nhiên nói vào điện thoại rằng:
-30 vạn ta có, mọi người không nên xằng bậy, cho địa chỉ, tôi lập tức đi tới.
Lý Dương vừa nói vừa bảo Lưu Cương đưa cho hắn bút, chỉ chốc lát liền ghi ra một địa chỉ.
-Lý Dương chuyện gì xảy ra vậy?
Ngô Hiểu Ly vội vàng hỏi, sắc mặt Lý Dương bây giờ rất khó coi.
-Lý Xán gặp phải chuyện, tôi phải đi xem thế nào, Trương tổng, xin lỗi, tôi không thể tham gia hoạt động tiếp được. Nếu trước khi hoạt động kết thúc mà tôi có thể làm xong việc tôi sẽ trở lại, nếu không xong mọi người không cần phải chờ tôi rồi.
Lý Dương vội vã nói với Trương Vĩ một câu liền xoay người rời đi, Ngô Hiểu Ly cùng Lưu Cương lập tức theo sau.
-Hai người không thể đi, trở lại đi.
Lý Dương đột nhiên đứng lại tại chỗ, lớn tiếng nói với hai người. Tình huống của Lý Xán dường như không tốt, hình như bị người khống chế, hai người đi theo sẽ rất nguy hiểm.
-Đừng, Lý ca, anh biết đó, thân thể tôi rất mạnh khỏe, bất luận gặp chuyện gì cũng không cản trở anh.
Lưu Cương nói như thế, Lý Dương thật ra cũng hơi chút do dự, mấy ngày nay quả thực Lý Dương biết Lưu Cương mạnh hơn hắn nhiều. Khi còn bé Lưu Cương còn học qua võ thuật nhưng nghĩ tới chuyện có thể rất nguy hiểm cho nên Lý Dương lắc đầu.
-Lưu Cương cảm tạ anh, đây là chuyện của tôi, hai người đừng đi theo.
-Lý ca khinh thường tôi sao, anh không cho tôi đi cũng không được, không phải Hà lão đã nói tôi phải chiếu cố cho anh sao.
Lưu Cương đột nhiên đứng trước mặt Lý Dương, ngăn cản Lý Dương, trên mặt còn nổi lên vẻ đanh đá, làm cho Lý Dương không nhịn được mà nở nụ cười.
-Vậy được rồi, có thể đi, nhưng phải nghe theo lời của tôi đó.
Suy nghĩ một hồi, Lý Dương quyết định mang theo Lưu Cương đi. Đối phương muốn tiền, tiền Lý Dương có, 30 vạn đối với Lý Dương không đáng kể chút nào cả. Chỉ cần đưa tiền qua, đạt được người thì mục đích của việc này cũng không có gì.
Lưu Cương theo, có thể tăng thêm tự tin đi, nhiều người mà nói đối phương cũng sẽ có chút lo lắng.
-Tôi đi, tôi cũng đi.
Ngô Hiểu Ly vọt tới trước mặt Lý Dương, trừng mắt nhìn Lý Dương.
-Cô tuyệt đối không đi được, ngoan ngoãn ở chỗ này hoặc quay về Minh Dương đi.
Lý Dương lập tức lắc đầu, không phải nói đùa chứ, hai người thanh niên trai tráng như họ còn sợ, mang theo Ngô Hiểu Ly nữ hài không biết cái gì này đi theo không biết sẽ xảy ra chuyện gì, huống chi Ngô Hiểu Ly là một nữ nhân xinh đẹp.
-Không được, tôi phải đi.
Ngô Hiểu Ly lập tức lắc đầu, ánh mắt rất kiên định.
-Hồ đồ, cô dám đi theo tôi vĩnh viễn không để ý tới cô nữa, ta nói được là làm được.
Lý Dương bỗng trừng mắt nhìn, ngữ khí cương liệt. Ngô Hiểu Lỵ sửng sốt một chút, cô chưa bao giờ nhìn thấy vẻ mặt này của Lý Dương, trong nhất thời không biết phải nói gì cho phải.
-Lưu Cương lái xe, chúng ta lập tức đi.
Lý Dương không chờ Ngô Hiểu Ly phản ứng lại, cầm lấy cái chìa khóa đưa cho Lưu Cương, tiện tay đưa tờ giấy ghi địa chỉ vào trong túi, hai ngày nay xe của bọn họ đều đặt trong quảng trường này.
Chỉ chốc lát, Lưu Cương đã đưa xe tới trước mặt Lý Dương. Ngô Hiểu Ly cắn môi trừng mắt nhìn, dường như rất là ủy khuất đi.
-Đi.
Lý Dương xoay người lên xe, cũng không nhìn vẻ mặt của Ngô Hiểu Ly mà phân phó Lưu Cương lái xe đi. Chờ khi Lý Dương đi nước mắt của Ngô Hiểu Ly mới rơi xuống, Trương Vĩ cùng Vương Hạo Dân vội vàng tới bên cạnh an ủi Ngô Hiểu LY. Tư Mã Lâm đi tìm mấy người trong hội ngọc thạch để xử lý mấy việc, khai thông quan hệ chuẩn bị cho công ty đấu giá sau này. Hiện giờ hắn không ở chỗ này.
Ở trên xe, Lý Dương nhìn thoáng qua địa chỉ một chút, nơi này là một thôn trang nhỏ cách thành phố không xa. Đây ở vào chỗ giáp ranh, địa phương như vậy rất loạn, thật không biết Lý Xán sao chạy tới đây, còn thiếu nợ người ta 30 vạn đồng nữa.
Tới trưa, theo hướng dẫn Lý Dương tới được thị trấn nhỏ. Hắn mở cửa xe đi qua một ngân hàng rút ra 30 vạn động tiền mặt. Đợi khi tới được phụ cận thôn trang nhỏ trong địa chỉ thì đã là buổi chiều rồi.
Thôn trang không lớn, còn rất bừa bộn, từ đầu thôn đã không có cách nào đi xe vào trong. Lý Dương không thể làm gì khác là phải dừng xe xuống đi bộ, Lưu Cương đi theo sau lưng hắn, bên hông của Lý Dương còn có một cây côn điện. Là hắn mua được ở trên đường đi tới đây, cũng không biết hiệu quả thế nào.
Thôn trang cũ nát như vậy ở Thiểm Tây có rất nhiều, Lý Dương cảm thấy so với nhà của lão gia nhà mình thì còn rách nát hơn. Một vài phòng ở thiếu chút nữa sụp xuống, thôn dân cũng không có nhiều, thỉnh thoảng có lão nhân cùng tiểu hài tử chạy qua, thoạt nhìn cũng không có gì không vui cả.
Đi tới trước một gian nhà rất cũ, Lý Dương đột nhiên nhìn thấy một tấm bia đá, trên tấm bia đá có vẻ rất cổ kính này có khắc mấy dòng chữ. Có mấy từ nhìn qua rất rõ ràng, Lý Dương chỉ nhìn thấy “Đại Minh Gia Tĩnh, Ngự ban thưởng, cao các lão” …
Lý Dương nóng ruột vì Lý Xán nên cũng chỉ nhìn thoáng qua rồi đi.
Dựa theo địa chỉ, Lý Dương rốt cuộc cũng tìm thấy được cái sân lớn như lời bọn họ nói. Cửa sân được mở rộng, bên trong còn có ba người đang ngồi uống rượu ngoài trời.
-Tới?
Một người tầm hơn bốn mươi tuổi, người hơi chút béo tủm tỉm cười cười đi tới phía Lý Dương. Khi đi tới bên cạnh Lý Dương hắn hơi cúi thấp người, ôm quyền nói:
-Đây là Lý Dương tiên sinh sao?
-Không sai, anh chính là ông chủ Hồ?
Lý Dương gật đầu, thanh âm người này rất giống người nói chuyện điện thoại sáng nay. Hắn dùng điện thoại của Lý Xán, nhưng cuối cùng nghe thấy thanh âm của Lý Xán, nếu không Lý Dương cũng không vội vã chạy từ xa tới đây.
-Chính là tôi, nói thật, tôi cũng không có biện pháp gì, tôi và cậu em của cậu có quan hệ rất tốt. Hàng hóa trong tiệm của hắn không hề ít là do tôi cung cấp. Hắn lần này nhìn trúng một mối hàng hóa, kết quả thiếu chút tiền nên mượn của tôi. Đồ vật đó ta cũng nhìn qua rồi, thực ra cũng không tồi. Hắn mượn tiền của tôi rồi, lấy được thứ đó rồi liền chạy đi. Tôi trước tiên không còn cách nào khác đành phải bắt hắn tới đây. 30 vạn đối với tôi cũng không phải là một con số nhỏ, hắn chạy mất chỉ sợ tôi cũng phải đi nhảy lầu tự tử mà thôi.
Ông chủ Hồ vẻ mặt ủy khuất giải thích với Lý Dương, sau đó đưa ra tờ giấy, chỉ vào tờ giấy nói:
-Đây, đây là giấy nợ, cậu xem có phải là chữ của em cậu viết không?
Lý Dương tỉ mỉ nhìn thoáng qua, trên mặt giấy quả nhiên là chữ viết của Lý Xán. Ở cùng nhau bốn năm đại học, Lý Dương đối với chữ của Lý Xán rất quen thuộc.
-Là của hắn, tiền tôi mang đến rồi, người đâu?
Lý Dương gật đầu, bảo Lưu Cương mở bao ra, cho ông chủ Hồ nhìn bên trong một chút, bên trong có mấy sấp tờ trị giá 100 nguyên.
Ông chủ Hồ cười tủm tỉm, lúc này đã bắt đầu nghĩ tới tiền rồi. Lưu Cương lạnh lùng thu tay nói với ông chủ Hồ rằng:
-Tiền đã cho ông nhìn thấy, người đâu?
-Không thành vấn đề, không thành vấn đề, tiểu huynh đệ này rất nóng nảy đi. Người ta chiêu đãi rất tốt, đang ở trong phòng, hai người đi theo tôi.
Ông chủ Hồ trên mặt lập tức nở nụ cười sáng lạn, mang theo Lý Dương cùng Lưu Cương đi vào trong phòng. Lúc đi qua hai người còn đang uống rượu, Lý Dương thoáng nhìn qua, hai người này thoạt nhìn cũng không có gì tốt, bộ dạng rất là hung dữ.
Cũng may đối phương không nhiều người lắm, nếu như cứu Lý Xán ra, bọn họ có ba người, Lý Dương cũng đỡ sợ hơn một chút.
Lý Xán quả nhiên ở trong phòng, chỉ là toàn thân bị cột chặt, ngoài miệng còn dán băng keo, thấy Lý Dương lập tức giãy dụa kêu lên ô ô.
-Cái này là chiêu đãi của ông sao?
Nhìn thấy hình dạng của Lý Xán, Lý Dương trong lòng nổi lên phẫn nộ, ông chủ Hồ lộ ra hình dạng xấu hổ, lắc đầu cười nói:
-Xin lỗi, em của cậu kêu lên là tôi làm hại hắn, cả ngày kêu la ầm ĩ. Tôi sợ hắn chạy, như thế phiền lắm, chỉ có thể làm thế này, xin thứ lỗi, tôi cởi trói cho hắn.
Ông chủ Hồ vừa mở dây trói cho Lý Xán. Lý Xán lập tức xé miếng băng dính ở trên miệng kêu lên với Lý Dương:
-Lão đại.
-Không việc gì, không việc gì rồi.
Lý Dương đi tới bên người Lý Xán vỗ vỗ bụi trên người, ông chủ Hồ mỉm cười nhìn bọn họ nói:
-Lý tiên sinh, người đã thấy, dây cũng đã cắt, tiền này, có nên đưa cho tôi không?
Lý Dương liếc mắt nhìn Lý Xán. Lý Xán có chút xấu hổ cúi đầu, nói rằng:
-Lão đại , tôi bị bọn họ lừa, lừa thê thảm à. Lão già này này làm cho ta chuẩn bị bao nhiêu năm bị lừa một lần cả vốn gốc cũng không lấy lại được.
-Không có việc gì, người không có việc gì là được, Lưu Cương đưa tiền cho hắn.
Lý Dương lắc đầu nói, nếu Lý Xán thực sự mượn tiền người ta, vậy cũng không nói được gì. Hơn nữa trên tay người ta còn có giấy vay nợ, cho dù Lý Xán ra pháp luật cũng không làm gì được.
Lưu Cương vung tay, ném bao tiền qua. Ông chủ Hồ vội vãng tiếp nhận, Lưu Cương ném cũng không nhẹ, ông chủ Hồ cong cả người mới tiếp nhận được.
Ông chủ Hồ mở bao, nhìn số tiền một lần, xác định không có giả, số lượng cũng đúng, tủm tỉm cười đưa giấy nợ cho Lý Dương. Lý Dương tiện tay vò nát giấy nợ ra.
Người không có việc gì rồi, tiền cũng đã trả, ở trong gian phòng này rầu rĩ cũng không làm gì cả. Ông chủ Hồ chưa kịp làm gì, Lý Dương đang mang Lý Xán rời khỏi phòng.
Lần thứ hai đi qua bên cạnh người uống rượu, Lý Dương nhìn thấy bên cạnh bọn họ có cái rương nhỏ, bên trong còn có mấy món đồ sứ, thoạt nhìn rất tinh xảo.
Lý Dương hoài nghi mấy người này lấy mấy thứ này làm hại Lý Xán, lập tức triển khai năng lực đặc thù ra quan sát, Làm cho Lý Dương ngạc nhiên chính là, mấy cái đồ này quả nhiên là đồ cổ, đều có chút niên đại rồi.
-Lý ca, nó là của ta.
Lý Xán cũng thấy cái rương, liền tiến lên ôm lấy, mấy món đồ cổ này của hắn bị ông chủ Hồ bắt lấy cùng người. Tất cả đều là thực, bán đi cũng được vài vạn đồng, Lý Xán đang sắp tán gia bại sản tự nhiên cũng không bỏ mấy thứ này lại
:73: :73: Mọi người vào đây (http://4vn/forum/showthread.php?79511--Goi-Cac-Manh-Thuong-Quan-ung-ho-tai-tro-Share-Truyen) ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào :99: :99: