Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ

Chương 954: Chương 954: Ngọc bài Tử Cương Huyễn (5)






- Chu… Chu lão tiên sinh, ngài… ngài nói không nhầm chứ?

Người béo kia là người đầu tiên đặt câu hỏi, còn có vẻ vô cùng kinh ngạc, hành vi của Chu Kế Tiên lúc này, tựa như có người tặng tiền cho hắn, hắn lại đẩy đi nói không cần, hành vi như vậy, ở trong mắt bọn họ chính là một kẻ ngu.

Đây cũng không phải là một khoản tiền nhỏ, hai ba ngàn vạn kia, nếu là theo cái giá Chu Kế Tiên đưa ra, chỉ khoảng ba ngàn vạn.

Chu Kế Tiên ngẩng đầu nhìn hắn một cái, có vẻ có chút không vui, nói :

- Tôi nói sai được sao? Hơn nữa đây là chuyện làm ăn giữa tôi cùng Lý tiên sinh!

Một câu này khiến hắn không há miệng được nữa, nhưng tất cả mọi người hiểu được ý tứ của hắn, đây là việc buôn bán của chúng tôi, anh là cái gì mà chen miệng?

Người béo kia đành thối lui qua một bên, trong lòng thì thầm mắng, mắng Chu Kế Tiên đầu không có não, chết cũng xứng đáng. Đồng thời hắn còn ở ảo tưởng, lúc này Chu Kế Tiên sắp mê sảng, cũng sẽ bán giá thấp cho mình một vài bảo bối.

Chu Kế Tiên lại xoay người, nói với Lý Dương:

- Lý tiên sinh, tôi nói thật, ý tứ của Chu Hiểu cũng là như thế, ngọc bài Tử Cương năm ngàn vạn, nếu cậu đồng ý, chúng ta sẽ tính giá thực của Mao Sứ, nếu cậu không muốn, chỉ cần tiền mặt cũng được!

Tiếng nghị luận của người chung quanh càng lớn, rất nhiều người đều nhìn Chu Kế Tiên một cách cổ quái, hâm mộ nhìn Lý Dương.

Chỉ có ánh mắt mấy vị lão tiền bối hơi sáng lên, bọn họ cũng đều biết thân thế Lý Dương, thầm than Chu Kế Tiên không hổ là Lão Hồ Ly, chỉ cần biết được thành tựu tương lai của Lý Dương cùng thân phận của hắn, sau này liền có cơ hội, hiện tại mất chút tiền, tương lai nhất định có hồi báo ngoài mong đợi.

Nếu thật đồng ý kiếm thêm số tiền này, đó mới là thằng ngốc.

Ở trong mắt mọi người, năm ngàn vạn là giá trị thực của ngọc bài Tử Cương, bày tám ngàn vạn cũng quá cao, các ngươi mượn cơ hội này há to miệng cắn người, bất luận kẻ nào mua, chỉ sợ cũng không thoải mái, cũng tương đương chặt đứt sợi dây kết nối.

Đương nhiên, đây đều là do mọi người không biết suy nghĩ của Lý Dương mới đi nghĩ như vậy, đây đều là điều thường tình. Nhưng người đối mặt hai ba ngàn vạn còn có thể cự tuyệt, tuyệt đối là nguời có tư cách tham gia đại biểu nhân dân toàn quốc, Chu Kế Tiên vẫn khiến một vài người bội phục.

Chu Hiểu không biết vì cái gì mà cha mình như thế, nhưng hắn vẫn không dám nói ra dị nghị, hắn biết cha rất nghiêm túc trong những chuyện lớn, làm như vậy, khẳng định có lý của hắn. Hơn nữa vừa rồi Chu Kế Tiên có nói “Chúng tôi”, hắn lại nói khác sẽ chỉ làm mọi người thấy chuyện buồn cười, tạo thành cha con đối khẩu.

Đường quản lí đầu càng lúc càng choáng, hắn biết Lý Dương khẳng định có tiền, đối với chuỵên Lý Dương ra giá thật không ngoài dự liệu, thật không ngờ Chu Kế Tiên lại cự tuyệt đối phương tăng giá.

Không chỉ là hắn, toàn bộ những người không hiểu thân phận Lý Dương đều có ý tưởng này.

Lý Dương cũng ngây ngẩn cả người, ra giá cao đối phương lại cự tuyệt, chuyện này hắn cũng là lần đầu tiên gặp được.

Vương Giai Giai đột nhiên kéo tay Lý Dương, thầm lắc đầu ra hiệu với Lý Dương.

Lý Dương không hiểu, nhưng Vương Giai Giai lại rất rõ ràng, hôm nay trước mọi người mà đồng ý, nợ nhân tình hai ba ngàn vạn này tương đương ghi lại, Lý Dương cũng thuộc loại thái tử gia điển hình, chuyện nợ tình người như vậy cũng không có chỗ tốt gì đối với hắn.

Tương lai không biết làm sao trả người ta.

Từ nhỏ liền sống trong hoàn cảnh này, Vương Giai Giai càng thêm hiểu rõ kiểu như lợi dụng này, kỳ thật cũng không nhất định tốt, đặc biệt là chuyện này xảy ra trước mặt mọi người.

Lý Dương suy nghĩ một chút, lúc này mới nhẹ nói nói :

- Chu lão tiên sinh, đa tạ ý tốt của ngài, nhưng trong mắt tôi, ngọc bài Tử Cương này giá trị tuyệt đối đáng như vậy, tôi ra giá này vẫn là dựa giá theo giao dịch!

Xôn xao!

Mọi người lại ồ lên, hôm nay làm sao vậy, cần bán đồ ngây ngô đem tiền đẩy đi, người mua đồ, lại ngây ngô đem tiền tặng lại, hôm nay hình như lại không phải ngày Cá tháng Tư?

Tại hiện trường, cũng chỉ có mấy người là thực sự hiểu.

Trong những người này có Bạch Minh, Mao lão bọn họ, bọn họ biết thân thế và gia đình Lý Dương, không thiếu chút tiền ấy, không cần phải vì chút ấy thiếu nhân tình người khác, chuyện thế này, sau này không trả, Lý Dương cũng khó xử.

- Ôi, mình ngất đi cho rồi!

Đường quản lí mãnh liệt vỗ đầu mình, âm thầm cảm thán, không phải hắn không hiểu là thế giới này thật sự biến hóa quá nhanh, việc hôm nay rõ ràng vượt ra sự tưởng tượng của hắn.

Chu Kế Tiên lặng cười khổ, nhẹ nhàng lắc đầu, hối hận vừa rồi không thể nói rõ ràng, bây giờ hắn không thể tiếp tục yêu cầu giá thấp .

Nói vậy thật sự cũng thái quá, rất lộ liễu, sẽ nhận được hiệu quả ngược lại.

Tiểu xảo của hắn, khiến người chung quanh chú ý, hắn càng thêm buồn bực, bán giá thấp không được còn chịu buồn bực, người như thế thật hiếm thấy.

Chu Kế Tiên ngẩng đầu, chậm rãi nói:

- Nếu Lý tiên sinh kiên trì như vậy, tôi đây cũng không phản đối, khối ngọc bài Tử Cương này bán theo giá năm ngàn vạn nhân dân tệ cộng thêm món Mao Sứ này để trao đổi, Chu Hiểu, đi viết hai bản hợp đồng!

Đồng ý rồi, trong lòng Lý Dương thoáng nhẹ nhàng thở ra, mục đích lớn nhất của hắn đúng là ngọc bài Tử Cương, ngọc bài này đối với hắn có lực hấp dẫn rất lớn, hơn nữa khẳng định không đơn giản giống mặt ngoài, nhưng cụ thể là cái gì hắn cũng chưa rõ ràng .

Sớm một chút mua được khối ngọc này bài, có thể sớm một chút tìm ra đáp án.

Chu Hiểu bước nhanh đi ra ngoài, cửa hàng đồ cổ của bọn họ ở tầng dưới, hợp đồng kiểu này, bọn họ đã làm rất nhiều lần, rất thuần thục.

Không lâu sau, Chu Hiểu đi trở lại, phía sau hắn còn hai người đi theo, một người trong đó là luật sư, một người khác là người công chứng, loại giao dịch này đối với Bác Cổ Đường mà nói cũng là giao dịch thật lớn, bao năm qua cũng chưa có giao dịch lớn đến vậy, đáng giá coi trọng như thế.

Người chung quanh cũng tiếp tục nghị luận, lúc này tiêu điểm mọi người nghị luận chính là Lý Dương.

Còn trẻ như vậy, lại nhiều tiền như vậy, bỏ ra bảy tám chục vạn mà mắt cũng không chớp một cái, người như vậy kỳ thật không nhiều lắm, tất cả mọi người đang suy đoán hắn là công tử nhà ai.

Còn có một vài tiểu cô nương ánh mắt đều sáng lên, nếu không phải Vương Giai Giai luôn luôn khóac cánh tay Lý Dương, các cô đều muốn chạy tới chủ động liếc mắt đưa tình.

Hợp đồng đưa đến, kí tên, yêu cầu ngân hàng chuyển khoản, ngọc bài Tử Cương chính thức thuộc về Lý Dương.

Mà những Mao Sứ này, cũng rơi vào tay cha con Chu Kế Tiên, Chu Hiểu có chút vui sướng nhìn những Mao Sứ này, trong lòng còn lên kế hoạch, nên sử dụng Mao Sứ như thế nào để việc buôn bán của bọn họ trở thành náo nhiệt hơn.

Tiêu Nham thì rất kính nể nhìn Lý Dương, bảy tám ngàn vạn, không chớp mắt liền chi ra, không hổ là thần tượng của hắn.

Ký tên xong, Chu Kế Tiên lại đi tới, cười ha hả nói:

- Lý tiên sinh, buổi trưa hôm nay để tôi mời cơm, để chúc mừng việc buôn bán của chúng ta thành công, mặt khác, Bác Cổ Đường chúng tôi chuẩn bị quyên cho quỹ của Lý Dương ba ngàn vạn tiền mặt, dùng để trợ giúp trẻ em nghèo khổ!

Lý Dương đột nhiên sửng sốt, ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn Chu Kế Tiên.

Chung quanh rất nhiều người cũng đều ngây ngẩn cả người, giao dịch thành công, Chu Kế Tiên kiếm thêm ba ngàn vạn, có thể số tiền kia còn chưa vào tài khoản, đã muốn để cho đi ra.

- Lão Hồ Ly!

Bạch Minh, Mao lão cùng với Thiệu Chí Hiên bọn họ đều khẽ thở dài một tiếng, thủ đoạn của Chu Kế Tiên rất tuyệt, Lý Dương không nợ nhân tình của hắn, nhưng tất sẽ có thiện cảm tốt đối với bọn họ, tương lai thực sự có lúc cầu tới cửa cũng sẽ có tác dụng.

Lý Dương vẻ mặt nghiêm túc, trang trọng nói:

- Chu lão tiên sinh, tôi thay mặt quỹ từ thiện Lý Dương cảm tạ sự giúp đỡ của ngài, cũng thay mặt những đứa trẻ kia cám ơn ngài!

Mặc kệ Chu Kế Tiên có ý gì, hắn như vậy đều là trợ giúp người, đây là trợ giúp người chân chính.

“Trăm vạn bữa cơm trưa tình thương” hàng năm cần tài chính cao tới hơn một tỷ, chỉ trông vào một mình Lý Dương quả thật rất mệt, ba ngàn vạn không nhiều lắm, nhưng là không ít, có nhiều người bỏ ra như vậy, khả năng kế hoạch này thành công sẽ rất cao .

Chu Kế Tiên cười lớn, không ngừng xua tay:

- Lý tiên sinh cậu quá khách khí, so sánh với cậu một tay tạo nên quỹ từ thiện lớn như vậy, tạo phúc cho dân, tôi làm chút ấy đáng gì. Hơn nữa số tiền kia vẫn là cậu trả nhiều, tôi cũng không tính là thiệt thòi, sau này hàng năm Bác Cổ Đường chúng tôi còn có thể hiến cho quỹ tiền vật nhất định, đến ủng hộ việc thiện!

Hàng năm đều quyên tiền, đây là quyết định mà Chu Kế Tiên vừa mới nghĩ ra, hội từ thiện tuy rằng Lý Dương cũng không quản, nhưng họat động dưới tên của hắn, sẽ có thể đẩy quan hệ với hắn sâu sắc hơn.

Có cảm tình rồi, so với chuyện Lý Dương nợ bọn họ một nhân tình càng mạnh hơn.

- Hội từ thiện Lý Dương là của hắn? Hội từ thiện Lý Dương không phải là do ngọc thánh Lý Dương sáng lập sao?

- Đúng vậy, tôi nhớ lần này người mang ngọc truyền quốc tỷ đến triển lãm chính là vị Lý Dương đại sư đó, chính là người sáng lập Hội từ thiện Lý Dương?

Người chung quanh lại không ngừng nghị luận, nhưng lần này bọn họ nghị luận không phải thủ tục mua bán, mà là thân phận Lý Dương, Hội từ thiện Lý Dương hiện tại rất nổi tiếng, thân phận người sáng lập cũng không phải là cái gì bí mật.

Bởi vì ảnh hưởng của ngọc tỷ truyền quốc, gần đây cũng không có ít người quyên tiền cho Quý từ thiện Lý Dương, khiến kế hoạch “Trăm vạn bữa cơm trưa tình thương” có thể tiếp tực thực hiện thuận lợi, mà Hội từ thiện Lý Dương được quản lý rất minh bạch, cũng làm cho mọi người càng thêm tin tưởng đối với cái quỹ này.

- Thiệu tiên sinh, anh ta… anh ta chính là Lý Dương, Lý đại sư?

Người béo run rẩy đứng trước mặt Thiệu Chí Hiên, kinh ngạc hỏi, Chu Kế Tiên vừa nói như thế, bọn họ tiếp tục đoán không ra thân phận thật của Lý Dương, thì chính là đồ ngốc.

Thiệu Chí Hiên mỉm cười gật gật đầu:

- Lý tiên sinh chính là vị đại sư đó, vừa rồi ở Toronto, anh ta đã dùng ngọc tỷ truyền quốc và Trạm Lô thần kiếm, thể hiện thần uy Trung Hoa chúng ta!

Tiếng của Thiệu Chí Hiên không nhỏ, rất nhiều người cũng nghe được.

Đường quản lí chỉ cảm thấy mắt mình biến thành màu đen, hắn cảm giác mình đang nằm mộng, nhất định là đang nằm mộng, người bị hắn khinh thường, coi là công tử có tiền, không ngờ là chủ nhân ngọc tỷ truyền quốc.

Chuyện về Lý Dương hắn nghe không nhiều lắm, nhưng những chuyện ở Toronto hắn có nghe nói qua một ít, hắn cực kỳ bội phục đối với Lý Dương.

Người được hắn bội phục như vậy, mới vừa rồi còn bị hắn nghĩ là một kẻ ngốc, là một kẻ ngốc có tiền dễ bị lừa. Người có thể được quốc tế công nhận là chuyên gia đứng đầu, một người có được nhiều thần khí, có thể là kẻ ngốc sao?

Đáp án là phủ định, lúc này Đường quản lí đột nhiên lại nhớ lại một sự chuyện.

Vừa rồi Lý Dương bọn họ nói... cái bình Nguyên Thanh Hoa - Quỷ Cốc tử xuống núi đồ ở trong tay của bọn họ, ngay từ đầu hắn chỉ cho là chuyện cười, nhưng trước mắt người trẻ tuổi này thật sự là vị đại sư kia, chuyện này hoàn toàn không phải là chuỵên cười.

Hắn lại nghĩ tới, bình Nguyên Thanh Hoa này … một thời gian trước không phải xuất hiện ở Toronto sao?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.